Quốc Sắc Sinh Kiêu

Lôi Cô Hành cầm một túi rượu, giữa bốn phương tám hướng toàn chúng đồ Thiên Môn đạo vẫn xem như không có gì, nhìn binh sĩ bên cạnh mình, cười nói:

- Đáng giết cũng đã giết không ít rồi. Các huynh đệ, buông binh khí xuống đi, ngồi xuống.

Kinh Lôi kỵ không nói thêm nửa lời, lần lượt ngồi xuống quanh đại thụ, đặt binh khí sang một bên. Bọn họ là cận vệ của Lôi Cô Hành, cũng có được dũng khí của Lôi Cô Hành, thân trong trận địch lại không chút sợ hãi.

Lôi Cô Hành mở nút uống một hớp rượu, cười nói tiếp:

- Rượu này tuy thuần nhưng lại là rượu phía nam. Rượu phía nam hương thơm có thừa, nhưng lại yếu.

Một binh sĩ đứng bên cạnh cười nói:

- Chẳng lẽ Tướng quân nhớ Túy Ngưu Đao Tử ở quê sao?

Câu này gười khác nghe chưa chắc đã hiểu được, nhưng gã là đệ tử theo Lôi Cô Hành từ Thương Lăng, đương nhiên hiểu ý, hiểu rõ cái gọi là Túy Ngưu Đao Tử. Có nghĩa là, rượu của Thương Lăng không thể thành danh, nhưng lại vô cùng mạnh, nghe nói trâu uống vào một ngụm cũng say vật ra.

Thấy gã binh sĩ chỉ chừng hơn hai mươi tuổi, chắc hẳn là vì đi lính thay cho cha hoặc anh chết trận, Lôi Cô Hoành vòng tay khoác vai gã, cười nói:

- Ngươi còn trẻ vậy cũng biết Thúy Ngưu Đao Tử sao?

- Khi còn sống, cha thuộc hạ rất thích Túy Ngưu Đao Tử. Nghe ông ấy nói, khi còn trẻ, Tướng Quân còn làm ở quê nhà, có đôi khi lên cơn nghiện rượu bỏ hết công việc đi tìm Túy Ngưu Đao Tử...

Gã đột nhiên khựng lại, hơi xấu hổ, có lẽ gã cảm thấy mình không nên nói lại chuyện không hay trước kia của Tướng quân.

Nhưng lão lại cười ha hả, xoa xoa đầu gã như xoa đầu con trai:

- Chuyện này đúng đấy. Các ngươi phải biết, ta cũng xuất thân từ nhà nông. Khi còn trẻ yêu rượu như mạng, vì uống rượu không biết đã bao nhiêu lần bị cha ta mắng. Các ngươi phải biết, nhà ta cũng chỉ có vài mẫu đất cằn phải nuôi sống cả một gia đình, làm gì còn tiền mà uống rượu? Cho nên, chỉ cần nhà ai trong làng có việc ta đều chạy tới giúp, chẳng cần gì hết, chỉ cần được thưởng một chén rượu thôi. Các ngươi phải biết, đó chính là mặc kệ việc nhà mình, vì uống rượu mà trốn đi giúp việc nhà khác đấy. Mỗi lần cha ta biết được đều không thiếu một trận roi. Nhưng ta thì dạy mãi không sửa, mọi người trong làng đều biết tính ta thật thà, chỉ cần nhận lời giúp là sẽ ra sức làm việc, cho nên ta có rất nhiều việc, cũng không thiếu rượu. Hồi đó, có được uống rượu gì đâu, chỉ có duy nhất loại Túy Ngưu Đao Tử mạnh nhất Thương Lăng lúc bấy giờ, với đại hộ thì là khó uống, nhưng tiểu dân chúng ta lại không rời nó ra được.

Bây giờ lão là người có công lớn với Đế quốc, là danh tướng thiên hạ, nhưng khi nhắc lại đoạn quá khứ này vẫn nở nụ cười hiền lành, giống như lão tẩu đầu thôn đang kể lại câu chuyện thuở nhỏ của mình cho lũ trẻ.


Đám người Thiên Môn Đạo đều chỉ đứng nhìn từ xa, không một ai dám lại gần. Kinh Lôi Kỵ ở trong vòng vây của bọn họ lại đang mơ màng thả hồn về quê hương.

- Tướng quân, trước kia nhà chúng thuộc hạ chuyên nấu Túy Ngưu Đao Tử.

Một gã binh sĩ chừng ba chục tuổi lên tiếng:

- Khi đó, tuy không được bán rượu tư, nhưng tự ủ một ít rượu để uống cũng không sao. Cha thuộc hạ nói, ngài biết nhà thuộc hạ làm rượu đã chạy tới, tìm cha thuộc hạ muốn uống. Cha thuộc hạ không cho, ngài dọa sẽ đi kiện quan, báo nhà thuộc hạ bán trộm rượu. Ông ấy đánh phải cho ngài...

Lôi Cô Hành nhìn sang cười to hỏi:

- Cha ngươi là Mao Lục Tử?

- Vâng.

Binh sĩ kia gật đầu. Thấy Lôi Cô Hành vẫn nhớ nhà mình, gã rất vui.

Lão vuốt râu:

- Cha ngươi là một con lừa. Ta còn nhớ, khi ấy, ông ta nói muốn kiện cứ kiện. Nếu thực sự muốn kiện, ông ta sẽ đốt trụi cả nhà ta. Ta chẳng có cách nào, sau đó đành len lén tìm nơi cha ngươi giấu rượu, lấy tất cả rượu giấu ở đó đi, sau đó bị ông ta bắt được, còn bị đánh một trận. Ta cất rượu không ngon bằng ông ta, nhưng người trong thôn không ai là đối thủ của ta. Từ nhỏ ta đã rất khỏe, chắc các ngươi có nghe, khi ấy, cả thôn không ai đánh thắng được ta.

- Tướng quân, bọn thuộc hạ biết. Có một lần, một đám cường đạo xộc vào thôn, tất cả mọi người đều hoang mang lo sợ, là ngài đã dẫn theo mọi người trong thôn mai phục, nhẹ nhàng bắt sạch cả đám cường đạo.

Một gã binh sĩ khác lên tiếng, hai mắt sáng rực:

- Kể từ đó, ai cũng phục ngài, ai cũng nói chính ngài đã cứu cả thôn. Chỉ cần có ngài ở đây, sẽ không sợ bị ai bắt nạt.

Lôi Cô Hành cảm khái:

- Đó là chuyện từ rất nhiều năm trước rồi. Cường đạo tới, đương nhiên chúng ta không thể sợ hãi. Ngươi càng sợ, chúng càng càn rỡ, cho nên khi đó ta tuổi trẻ nóng tính đã dẫn mọi người đánh cường đạo. Chớp mắt một cái, đã là chuyện của hơn bốn mươi năm trước rồi...


Lão ngẩng đầu nhìn lên trời, lẩm bẩm:

- Năm đó bảo vệ thôn trang, hiện giờ là cả Đại Tần. Năm đó có thể bảo vệ các hương thân, hôm nay lại không thể bảo vệ được nam tử Thương Lăng.

Chúng binh sĩ đều buồn bã. Lập tức lại có người lên tiếng:

- Tướng quân, Kinh Lôi Kỵ chúng thuộc hạ đã theo ngài vài chục năm. Nếu không phải là ngài, ai có thể biết đến Kinh Lôi Kỵ? Ai sẽ biết đến Thương Lăng? Hôm nay, Thương Lăng nổi danh thiên hạ, chúng ta sống cũng không uổng phí.

Lôi Cô Hành cười nhẹ một tiếng, nhìn quét qua mọi người, hiền lành nói:

- Các huynh đệ, ta không thể đưa các ngươi quay về Thương Lăng. Các ngươi có trách ta không?

- Tại sao Tướng quân lại nói vậy? Chúng thuộc hạ cùng sống cùng chết với Tướng quân. Chết rồi, Tướng quân sẽ dẫn hồn phách của chúng thuộc hạ trở về quê cũ.

- Đúng vậy, Tướng quân, chùng thuộc hạ chỉ cần được chết bên cạnh Tướng quân sẽ không phải làm dã quỷ cô độc.

Một binh sĩ trẻ tuổi nhếch miệng cười nói:

- Năm đó cha thuộc hạ đã nói với thuộc hạ, chỉ cần cả đời này ở bên cạnh Tướng quân thì không có gì phải sợ. Cho dù có chết ở sa trường, Tướng quân cũng sẽ đưa chúng thuộc hạ về nhà, sẽ không để cho chúng thuộc hạ trở thành cô hồn dã quỷ...

Gã giơ tay chỉ về phía xa xa:

- Đêm nay, hồn phách của những huynh đệ đã chết trận kia cũng sẽ thủ hộ bên cạnh Tướng quân, sẽ không rời đi.

Năm trăm Kinh Lôi Kỵ, cho tới bây giờ chỉ còn lại mấy chục người, Lôi Cô Hành cũng đã là anh hùng tuổi xế chiều, ai cũng biết Lôi Cô Hành và Kinh Lôi Kỵ đã gặp vô số nguy hiểm, tuy đã nhiều lần thoát chết, chuyển nguy thành an. Duy chỉ có lúc này đã là đi tới cuối con đường, Lôi Cô Hành có là thần tiên hạ phàm cũng không thể thoát được. Hơn nữa, mọi người đều hiểu rõ, tới nước này, cho dù Lôi Cô Hành có giết ra ngoài cũng không thể rời đi.

Nơi này, chính là nơi Lôi Cô Hành quy túc.


Vô số tướng sĩ rải máu sa trường, năm trăm Kinh Lôi Kỵ chẳng còn bao nhiêu, chỉ còn lại mấy chục binh sĩ này, lúc này lại vô cùng bình tĩnh, không chút kinh hoảng sợ hãi, đều đã cất lòng quyết chết.

Lôi Cô Hành khẽ gật đầu, chậm rãi nói:

- Hôm nay chúng ta đã giết quá nhiều người, mà bọn họ đều không phải là kẻ địch thực sự. Nếu lại tiếp tục giết sẽ chỉ càng tạo thêm sát nghiệp mà thôi. Tuy thân là quân nhân, vốn đã gắn với việc binh đao, nhưng...bọn họ cũng giống chúng ta, vốn đều xuất thân từ dân nghèo. Năm đó, ta dẫn theo cha anh các ngươi khởi binh, nói cho cùng, cũng chính là để các ngươi không bị giết...

Lão lắc đầu cười khổ:

- Các ngươi cùng ta vào sinh ra tử bảo vệ quốc gia, hôm nay Lôi Cô Hành ta cũng đã bất lực, tâm lực đều không còn, trên hổ thẹn với Thiên tử, dưới hổ thẹn với bá tánh, ta lại không thể giữ nổi nam tử Thương Lăng chúng ta...

Mọi người đều quỳ rạp xuống thành một vòng.

Chúng môn đồ Thiên Môn Đạo đều nhìn nhau, không biết những quan binh này muốn gì.

- Hôm nay lão phu đại phát hưng trí.

Đột nhiên Lôi Cô Hành ngẩng đầu cười nói:

- Các ngươi có biết bài hát lão phu thích nhất là bài gì không?

- Tần phong vô y!

- Không sai!

Lôi Cô Hành cầm chiến đao gõ xuống mặt đất, cất tiếng hát vang.

Khởi viết vô y? Dữ tử đồng bào.
Vương vu hưng sư, tu ngã qua mâu, dữ tử đồng cừu
Khởi viết vô y? Dữ tử đồng trạch
Vương vu hưng sư, tu ngã mâu kích, dữ tử giai tác.
Khởi viết vô y? Dữ tử đồng thường
Vương vu hưng sư, tu ngã giáp binh, dữ tử giai hành.
(Đây là những câu đầu của bài “Chiến ca Tần triều”. Dịch thơ Tạ Quang Phát.
Há anh quần áo lại không? Thì đây chiếc áo chia nhau bận mà! Dấy binh thiên tử truyền ra, Cây mâu, cây giáo chúng ta lo cùng. Với anh đánh dẹp thù chung.

Há anh quần áo lại không? Thì đây áo nhỏ cùng chung mặc vào. Dấy binh thiên tử truyền rao, Cùng lo sửa soạn kích mâu đàng hoàng. Đứng lên xông tới ngang tàng.
Há anh quần áo lại không? Thì quần xin để cùng nhau mặc liền. Dấy binh vua đã vội truyền, Binh nhu áo giáp xin nguyền lo chung. Với anh hăng hái đi cùng.)

Tuy chỉ có mấy chục người cùng hát nhưng lại vang như ngàn vạn người cùng hòa giọng. Xung quanh vô số địch nhân nhưng lại vắng lặng hoàn toàn, tiếng ca vang xa. Chúng đồ Thiên Môn Đạo cách khá xa cũng có thể nghe thấy, tất cả chỉ cảm thấy tiếng ca thê lương hùng hồn nhưng cũng không hiểu ý nghĩa, chỉ cảm thấy mấy chục người này có một thứ khí thế nghiêm nghị không thể xâm phạm.

Tiếng ca ngớt dần, binh sĩ quỳ gối quanh bốn phía Lôi Cô Hành. Y cầm chiến đao của mình, tự nói với mình:

- Cây đao này đã đi theo lão phu nhiều năm, giết người vô số...

Lão ngẩng đầu nhìn trời, chậm rãi nói:

- Các huynh đệ, sau khi chết không được nhắm mắt, lão phu sẽ đốt đèn dẫn các ngươi quay về cố hương...!

Lời chưa dứt hẳn, không đợi mọi người kịp phản ứng, lão vung tay, mũi đao đâm mạnh vào ngực mình, đúng giữa trái tim. Kinh Lôi Kỵ nhìn vậy mà tê tái tâm hồn, cùng gào lên:

- Tướng quân....Tướng quân...!

Lôi Cô Hành ngồi xếp bằng dưới đất, đao ngập trong ngực, nhưng vẫn ngửa đầu nhìn trời xanh, lặng im không động đậy, tuy khí đã tuyệt nhưng hai con mắt vẫn sáng ngời nhìn thẳng lên bầu trời đêm đầy sầu khổ.

Chúng đồ Thiên Môn Đạo nghe vậy cũng biết đã xảy ra biến cố, rối loạn lên, khắp nơi chen chúc nhốn nháo nhưng cũng không dám lại gần. Lập tức không ít người lớn tiếng kinh hô, chỉ thấy các Kinh Lôi Kỵ sau khi gào thét đều quỳ xuống đất, có người nghiêng đầu sang bên vai, kéo đao tự cứa cổ, cũng có người đâm thẳng đao vào trái tim mình.

Mấy chục người bên cạnh Lôi Cô Hành không một ai sợ chết, chỉ trong chốc lát tất cả đều tự vận, lần lượt từng người ngã xuống bên cạnh Lôi Cô Hành, cũng có người sau khi chết không ngã xuống, vẫn quỳ dưới đất như tượng tạc.

Gần đây, tuy đạo chúng Thiên Môn Đạo đã gặp nhiều cảnh sinh tử hơn nhưng đối diện cảnh này vẫn kinh tâm động phách. Bọn họ tuyệt đối không thể ngờ kết cục sẽ lại là như vậy, ai nấy nhìn nhau, sắc mặt phức tạp. Tuy là địch nhân nhưng trên khuôn mặt không ít đạo chúng Thiên Môn Đạo đầy vẻ kinh nể, đầy cảm khái, nhiều hơn là vẻ hoảng sợ không dám tin.

Xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, Lôi Cô Hành và những người cuối cùng của Kinh Lôi Kỵ đều đã hồn quy thiên ngoại dưới gốc đại thụ.

Đám người đột nhiên tản ra để lộ một con đường, chỉ thấy Nhật Tướng quân giáp đỏ mũ đỏ cưỡi tuán mã chầm chậm từ trong đám người đi ra, thấy cảnh này, ánh mắt Nhật Tướng quân cũng đầy khiếp sợ.

Y chậm rãi xuống ngựa, tháo nón trụ màu đỏ nhưng không tháo mặt nạ đỏ, chậm rãi bước lại gần, lách qua thi thể các binh sĩ Kinh Lôi Kỵ lại gần gốc đại thụ, chứng kiến Lôi Cô hành vẫn khoanh chân ngồi dưới đất, đao ngập trong tim, hai mắt vẫn hơi mở nhìn lên trời xanh, mặc dù khí đã tuyệt nhưng lưng vẫn thẳng.

Nhật Tướng quân chầm chậm cúi xuống, quỳ một gối nhìn Lôi Cô Hành:

- Ta và ngươi đều vì minh chủ của mình. Không thể làm bạn với ngài là hối hận lớn nhất của ta. Lão Tướng quân lên đường bình an!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui