Quốc Sắc Sinh Kiêu

Đầu thành bỗng xuất hiện một người mặc cẩm bào ngân quang. Kỵ binh Bắc Sơn đều khẽ giật mình. Mấy kỵ binh ở nghe người nọ tự xưng là “bổn vương” lại càng thấy chấn động.

Đồng tử La Định Tây vốn đã co rút, cơ bắp giật giật liên hồi, lúc nghe đến âm thanh từ đầu thành, toàn thân càng chấn động, một dự cảm xấu đột nhiên xuất hiện.

- Ngươi là người phương nào?

Gã gắng gượng, lớn tiếng quát.

Tề Vương Doanh Nhân cười lạnh, cao giọng nói:

- Theo ý chỉ của Thánh thượng, tước hạo đầy đủ của Bổn vương là “Giám quốc Đại Tần”.

Dưới thành đồng loạt phát ra những âm thanh “U...a...” không dứt.

Tây Bắc đã bỏ lại biên thùy. Từ sau khi lập quốc, không chỉ có hoàng đế không thèm đặt chân tới vùng đất Tây Bắc này mà ngay cả người trong hoàng thất cũng chưa từng ai tới đây. Mấy vị hoàng tử của đế quốc từ khi lập quốc tới nay chưa từng tới Tây Bắc. Đối với người dân Tây Bắc mà nói, hoàng gia chỉ tồn tại trong truyền thuyết, chưa có ai được tận mắt chứng kiến con cháu hoàng thất Đại Tần.

Thế nhưng giờ phút này, Tề Vương Giám quốc Đại Tần lại đột nhiên xuất hiện ở đầu thành. Điều này khiến mọi người vô cùng kinh ngạc.

Quan viên Tây Bắc và thân sĩ đều biết Đại Tần đã sụp đổ. Đế quốc chỉ còn là một tòa thành lung lay sắp sụp. Nhưng đối với những binh sĩ bình thường, tuy bọn họ cũng biết đế quốc Đại Tần không còn mạnh như xưa, nhưng cục diện chưa hề thay đổi. Binh mã trong thiên hạ, các quan viên chư hầu vẫn là quan viên của đế quốc.

- La Định Tây, Giám quốc ở đây, ngươi còn không mau xuống ngựa hành lễ?

Công Tôn Sở Lệ quát lớn.

La Định Tây đang định xuống ngựa, nhưng trong nháy mắt, gã ý thức được điều gì đó nên dừng mọi hành động của mình, cười điên dại đáp lại:

- Đúng là các ngươi không từ mọi thủ đoạn tồi tệ nào, ngay cả việc giả mạo Giám quốc cũng dám làm. Trước thì vu oan bổn tướng, sau lại giả mạo Giám quốc, các ngươi còn dám nói mình không tạo phản? Các huynh đệ đừng tin lời bọn chúng. Đây là Giám quốc bọn chúng phái người giả mạo. Từ khi lập quốc đến này, chưa hề có một vị hoàng tử nào tới Tây Bắc. Giám quốc vẫn đang là Tề Vương điện hạ, hiện nay còn đang ở Kinh đô, sao có thể tới Tây Bắc. Tuyệt đối không thể để bọn chúng lừa gạt.

Những lời này của La Định Tây đã có hiệu quả.

Không ít người cũng cảm thấy vào thời điểm này, binh mã Tây Bắc đang hoảng loạn. Đường đường là Giám quốc mà không ở Kinh thành, lại tình nguyện vượt ngàn dặm xa xôi tới Tây Bắc. Đây đúng là chuyện không tưởng.


Tề Vương thở dài, đáp:

- La Định Tây, xem ra ngươi thật sự muốn tạo phản thật rồi. Ngay cả thân phận của bổn vương ngươi cũng dám nghi ngờ? Chu Lăng Nhạc dùng binh bất cẩn, Tây Bắc loạn lạc, ngươi thân là người của triều đình lại bỏ mặc không quan tâm? Bổn vương nhận được mật chỉ của thánh thượng tới Tây Bắc để ổn định thế cục ở Tây Bắc. Sở Hoan trung quân ái quốc, bình định phản loạn. Ngươi lại ở đây kích động thuộc hạ, làm điều tà ác. La Định Tây, ngươi muốn tự tìm đường chết, bổn vương sẽ thành toàn cho ngươi, nhưng ta tuyệt đối không cho phép ngươi mê hoặc tướng sĩ Tây Bắc.

Lúc này Từ Tu cũng lớn tiếng nói:

- Các huynh đệ hãy nghe tôi nói một câu. Tôi biết trong lòng mọi người đang nghĩ gì nhưng vị này chắc chắn chính là Giám quốc điện hạ Tề Vương. Các huynh đệ đều không phải là người hồ đồ, trong lòng ai nấy đều tự hỏi, rốt cục ở đất Tây Bắc này, ai mới là kẻ phản tặc? Là Chu Lăng Nhạc hay là Sở Hoan? Trước khi Sở đốc nhận chức, Chu Lăng Nhạc đã làm loạn ở Tây Bắc, thao luyện binh mã. Lúc Sở đốc tới Tây Bắc, cứu tế dân chúng, phân chia ruộng đất công bằng, dẹp bọn thổ phỉ; Chu Lăng Nhạc không muốn nhìn thấy Sở đốc xây dựng cuộc sống tốt đẹp cho bá tánh nên đã khởi binh đánh Tây Quan. Mục đích của y không chỉ là chiếm được Tây Quan. Sau khi chiếm được Tây Quan, y còn muốn đánh Bắc Sơn của chúng ta. Lần này La Định Tây đưa người tới đây đánh lén là vì Chu Lăng Nhạc, gã muốn tranh công, giành thưởng. Gã muốn dùng xương máu của anh em chúng ta để đổi lấy vinh hoa phú quý, bổng lộc hậu hĩnh. Các huynh đệ, hãy mở to mắt ra nhìn vị La tướng quân hèn hạ âm hiểm này. Các huynh đệ muốn liều mạng vì bản thân gã ta hay sao?

Tề Vương không để vuột mất cơ hội, lớn tiếng nói:

- Bổn vương có lệnh, lần tạo phản này chỉ tru di kẻ đầu sỏ. Các ngươi đều bị La Định Tây lừa gạt. Ngoại trừ La Định Tây, tất cả mọi người chỉ cần quy hàng, bổn vương sẽ bỏ qua chuyện cũ. Không những thế bổn vương vẫn cam đoan cấp bổng lộc quân lương cho các ngươi. Bổn vương còn có thể nói cho các ngươi biết, âm mưu của La Định Tây, bổn vương và Sở tổng đốc đã sớm biết. Bổn vương đã điều động tinh binh Giáp Châu, Sở tổng đốc đã âm thầm lưu lại một lượng lớn binh mã. Đến nay trong ngoài thành Sóc Tuyến đều là binh mã Tây Quan. Nếu các người vẫn vì La Định Tây mà tạo phản đổ máu, các ngươi đã từng nghĩ tới gia đình mình chưa?

Từ Tu và Tề Vương liên tiếp xuất hiện khiến kỵ binh Bắc Sơn không còn sức chiến đấu. Nếu như lúc trước bị vây hãm, bọn họ còn muốn liều chết cùng La Định Tây xông ra ngoài, trong lòng còn chút niềm tin, nhưng bây giờ, hành vị hèn hạ của La Định Tây đã bị vạch trần. Từ Tu không cần đưa ra bằng chứng chính xác đã đủ khiến kỵ binh Bắc Sơn hoài nghi La Định Tây.

Hơn nữa, Giám quốc Tề Vương bỗng xuất hiện ở đầu thành, tuyên bố trước mặt mọi người La Định Tây là phản tặc. Có thể vị Tề Vương kia là người Tây Quan giả mạo, nhưng nếu như là thật, tiếp tục chém giết với người Tây Quan nghĩa là bọn họ đã đi theo kẻ phản tặc La Định Tây. Có ai đần độn đến mức để mang trên mình tội danh phản tặc?

Đại bộ phận kỵ binh Bắc Sơn đều mất hết niềm tin, không còn ý chí chiến đấu. Không những thế nếu tiếp tục chiến đấu, số người chết sẽ ngày một tăng lên. Ai cũng có gia đình, lúc này tiếp tục chém giết, không nói đến sau khi chết người nhà không có ai lo liệu. Chỉ sợ sau khi chết lại phải mang tội danh phản tặc, đối với nhũng kỵ binh chính quy này, bọn họ không hề muốn phải nhận danh xưng phản tặc.

La Định Tây nhận thấy những binh sĩ bên cạnh đã muốn khuất phục, hãi hùng, giận dữ hét lên:

- Đừng tin bọn chúng! Các huynh đệ, bọn chúng đang đánh vào ý chí chiến đấu của mọi người. Không được khuất phục! Không được buông vũ khí! Buông vũ khí xuống chính là đợi bị giết. Không được tin người Tây Quan. Các anh em là dũng sĩ Bắc Sơn, đừng mất đi ý chí chiến đấu vì những lời lẽ xảo quyệt của người Tây Quan...!

Kỵ binh Bắc Sơn nhìn nhau. Tuy mọi người đều hoài nghi La Định Tây, nhưng cũng không dám hoàn toàn tin tưởng người Tây Quan. La Định Tây nói không sai, nếu như đối phương thực sự muốn lừa mọi người, bọn họ bỏ vũ khí đồng nghĩa với việc tìm đến cái chết. Thay vì bỏ vũ khí để bị người Tây Quan chém giết, không bằng bọn họ liều mình chém giết còn hơn.

Mấy thuộc cấp của La Định Tây đều có chút do dự.

Ở đầu thành, Công Tôn Sở ghé sát vào tai Tề Vương nói nhỏ vài câu.

Thần sắc Tề Vương trầm trọng, sau đó mới nói:


- Tướng sĩ Bắc Sơn, bổn vương tin các ngươi trung thành với triều đình. Bổn vương cũng biết trong lòng các ngươi đang lo lắng điều gì.

Dừng lại trong giây lát, Tề Vương lớn tiếng nói:

- Bây giờ bổn vương sẽ lệnh cho quân ngoài thành mở ra một khe hở nhỏ, các người có thể ra khỏi thành. Bổn vương chỉ muốn nói với các ngươi một câu, nếu như các ngươi còn muốn theo triều đình thì sau khi ra khỏi thành, có thể xếp hàng đứng chờ. Còn nếu các ngươi không muốn tiếp tục thuần phục triều đình hoặc có ý khác, sau khi ra khỏi thành, các ngươi có thể cưỡi ngựa rời đi. Bổn vương cam đoan sẽ không phái người đuổi giết. Lựa chọn như thế nào tùy các ngươi.

Tướng sĩ Bắc Sơn đang lo lắng ở trong thành, sau khi buông vũ khí sẽ như bầy cừu non đợi làm thịt, nhưng lời nói của Tề Vương đã làm mọi người vô cùng vui mừng. Có người lớn tiếng hỏi:

- Tề Vương điện hạ, ngài nói thật chứ, sẽ để chúng tôi ra khỏi thành sao?

Tề Vương không trả lời, chỉ lớn tiếng nói:

- Binh mã ngoài thành mở một lối đi cho bọn họ xuất thành.

Sau đó liền nghe thấy quân lệnh ngoài thành nổi lên. Quân bộ binh đang giống như tường đồng vách sắt bỗng mở ra một lối đi. Những binh sĩ ở ngoài thành tuy không thể nhìn thấy Tề Vương nhưng những lời nói vừa phát ra từ đầu thành, bọn họ đều nghe thấy rõ. Nhìn thấy lối ra, đám kỵ binh nhìn nhau. Mấy người to gan cẩn thận từng li từng tí thúc ngựa tiến lên. Binh mã Tây Quan chỉ dàn trận đón địch, không hề ngăn cản. Hơn mười kỵ binh dẫn đầu thoát ra khỏi, thúc ngựa đến mặt đất trống trải ngoài thành. Lần này đúng là thoát khỏi Quỷ môn quan, bọn họ không kiềm chế nổi, chạy vội đến bãi đất trống hoan hô sung sướng.

Ngay sau đó, một lượng lớn kỵ binh thoát ra ngoài như hồng thủy, chạy như bay đến bãi đất trống trải. Binh mã Tây Quan vẫn giữ trận địa sẵn sàng đón địch, mắt kỵ binh ra khỏi thành ào ào như thủy triều.

- Tề Vương thật sự đã thả chúng ta ra khỏi thành rồi.

Đám kỵ binh dẫn đầu tụ tập lại:

- Chúng ta nên làm gì bây giờ?

- Tề Vương nói, nếu muốn tiếp tục cống hiến cho triều đình thì dàn trận đợi ở đây. Còn nếu không muốn có thể cưỡi ngựa rời đi, không có truy binh đuổi theo.

- Trương lão lục, ngươi định làm sao? Đi hay ở?


- Còn vài ngày nữa quân lương sẽ tới. Lúc này mà bỏ đi thì về nhà ăn không khí à?

Một gã kỵ binh nhướng mày.

- Xem ra đó thật sự là điện hạ Tề Vương, nếu không người Tây Quan làm sao có thể để chúng ta ra khỏi thành, bọn họ không sợ thả hổ về núi sao?

- Đúng rồi! Từ Tu nói Tổng đốc đại nhân là La...La thống chế hãm hại. Các ngươi thấy chuyện này là thật hay giả?

- Việc này cũng chưa chắc, không phải chuyện của chúng ta.

Một kỵ binh có vẻ lớn tuổi nói:

- Muốn lưu lại thi dàn binh đứng chờ. Nếu không thì tranh thủ thời gian rời đi đi.

Lúc này kỵ binh trong thành đã ra rất đông. Không lâu sau, trên vùng đất trống ngoài thành đã đông đúc kỵ binh.

Đám kỵ binh bàn tán ầm ĩ. Tuy Tề Vương nói có thể đi hoặc ở, nhưng không có ai rời đi ngay. Có vài người do dự nhưng nhìn thấy bạn bè không đi nên họ cũng không dám bỏ đi một mình.

Một kỵ binh phi như bay vào trong trận, trầm giọng nói:

- Các huynh đệ, mau bày trận chuẩn bị. Tướng quân còn chưa ra, mọi người quyết không thể để người Tây Quan hại tướng quân.

Người đó là một gã nha tướng dưới trướng La Định Tây, tên là Tống An Lộ.

Đám binh sĩ nhìn nhau. Một lão binh hỏi:

- Tống nha tướng, chẳng lẽ chúng ta lại phải đánh sao?

- Người Tây Quan ngu xuẩn cực độ, thả chúng ta ra ngoài. Tuy chúng ta không thể chiếm được thành Sóc Tuyến nhưng không thể để bọn chúng hại tướng quân.

Tống An Lộ trầm giọng:

- Chuẩn bị bày trận, tiếp ứng tướng quân.

- Tống nha tướng, Tề Vương điện hạ ở đây, ngài ấy thả chúng ta ra khỏi thành. Nếu như chúng ta lại muốn cùng bọn họ chém giết, thế chẳng phải đã trở thành phản tặc hay sao?


Lão binh cau mày nói tiếp:

- Có Tề Vương ở đây, xử lý tướng quân như thế nào phải nghe theo sự phân phó của Tề Vương.

Tống An Lộ giận dữ nói:

- Ngươi muốn nói chúng ta bỏ lại tướng quân sao? Thật to gan, ngươi dám nói thêm câu nữa xem?

Lão binh sĩ nhìn thấy sát ý trong mắt Tống An Lộ, không dám nhiều lời.

Một binh sĩ trẻ tuổi bên cạnh nóng tính, nhịn không được bèn nói:

- Tống nha tướng, Từ Tu nói tướng quân sát hại Tổng đốc đại nhân, việc này là thật hay giả? Nếu như Tổng đốc thật sự bị La tướng quân sát hại, chúng ta còn đi cứu hắn, vậy không phải chúng ta cũng thành kẻ phản tặc hay sao? Tề Vương điện hạ đã nói, để chúng ta ra ngoài thành dàn trận, chúng ta nghe lệnh là được...

Lời nói chưa dứt, Tống An Lộ đã vung đao lên, chém về phía kỵ binh trẻ tuổi. Lúc vung đao lên, trong miệng Tống An Lộ quát:

- Thứ ăn cây táo rào cây sung. Ngươi phải chết!

Đao kia vung lên bất ngờ. Binh sĩ trẻ tuổi kia không ngờ Tống An Lộ lại chém mình, nhất thời ngơ ngẩn. Đao vừa bay đến đã chém đứt cổ của binh sĩ trẻ tuổi. Kỵ binh trẻ tuổi trợn trừng hai mắt, không dám tin, đầu rơi thẳng từ lưng ngựa xuống đất.

Trong nháy mắt, xung quanh vô cùng yên tĩnh. Các binh sĩ vây chung quanh nhìn xuống thi thể của kỵ binh, ánh mắt di động nhìn thẳng vào mặt Tống An Lộ.

- Nếu kẻ nào còn dám hai lòng, đây sẽ là kết cục của kẻ đó.

Tống An Lộ trầm giọng quát:

- Chuẩn bị bày trận. Nếu vị Tề Vương kia đây, lập tức bắt lại...

Gã còn chưa nói dứt lời đã cảm thấy không khí xung quanh vô cùng kỳ dị. Ánh mắt kỵ binh từ bốn phía đang chăm chú nhìn vào gã, giống như hàng ngàn cái đinh muốn đâm vào thân thể gã, khiến gã rất không thoải mái.

Gã nhíu mày, đang định nói chuyện thì lão kỵ binh lúc trước trong mắt phun lửa giận nhưng giọng nói lại vô cùng bình tĩnh:

- Tống nha tướng, tiểu Hàn phạm phải quân quy nào, vì sao lại giết cậu ấy?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui