Lúc này Từ Sửa đã hoàn toàn bừng tỉnh:
- Đại nhân, thì ra ngài đã chuẩn bị nương nhờ Chu Lăng Nhạc?
- Nương nhờ?
La Định Tây nắm chặt hai bàn tay, gân xanh nổi lên nhưng lại từ từ buông ra, khẽ thở dài:
- Từ Sửa, ngươi nói không sai. Ta chuẩn bị tới nương cậy nơi Chu Lăng Nhạc nhưng muốn dựa vào y còn cần phải tặng y lễ vật thật hậu hĩnh.
- Phần lễ vật này chính là thành Sóc Tuyền sao?
- Đúng vậy.
La Định Tây cười nói:
- Cứ coi như Chu Lăng Nhạc công phá được thành Hạ Châu, Sở Hoan phải lui về Sóc Tuyền, Chu Lăng Nhạc muốn lấy được Sóc Tuyền, cái giá y phải trả cũng không nhỏ.
- Thành Sóc Tuyền được mệnh danh là Tây Bắc đệ nhất thành, lại là thủ phủ của Tây Quan, nên không phải tầm thường.
Từ Sửa tiếp:
- Nếu Sở Hoan thực sự cố thủ thành Sóc Tuyền, Chu Lăng Nhạc và Cam Hầu muốn lấy được thành, thương vong chắc chắn rất thảm khốc.
Sắc mặt La Định Tây trở lên âm u, đáp:
- Vì vậy nếu chúng ta lấy được thành Sóc Tuyền, sau đó dâng tặng Sóc Tuyền Chu Lăng Nhạc, ngươi nghĩ Chu Lăng Nhạc sẽ phản ứng thế nào?
- Nếu như vậy, đại nhân đã lập được đại công cho Chu Lăng Nhạc rồi.
Mắt Từ Sửa sáng lên:
- Ở Thiên Sơn Chu Lăng Nhạc luôn có tiếng rằng thưởng phạt công minh. Đại nhân lập được công lớn như vậy, chắc chắn y sẽ rất thích thú. Chắc chắn sẽ xem trọng đại nhân.
- Bổn tướng cũng không để ý đến chuyện y có coi trọng hay không.
La Định Tây thở một hơi:
- Chỉ cần ta có thể lưu lại Bắc Sơn, nhẫn nại chờ đợi thời cơ, cho đến một ngày có thể tìm được cơ hội. Cho dù không có cơ hội, dưới trướng của Chu Lăng Nhạc, thận trọng cẩn thận thì chắc chắn không phải lo không được vinh hoa phú quý.
Từ Sửa thốt lên:
- Đại nhân hành xử khéo léo khiến ty chức vô cùng khâm phục. Cho dù không đợi được cơ hội đến, cũng vẫn tốt hơn rơi vào tay Sở Hoan.
Mặc dù chiến sự Tây Quan vẫn chưa phân thắng bại nhưng trong con mắt Từ Sửa, trận này Sở Hoan chắc chắn sẽ vô cùng thảm hại.
La Định Tây trở nên trầm tư, ngồi im lặng một hồi lâu. Tiếng tụng kinh bên linh đường truyền đến, đứt quãng không rõ, lông mày gã nhíu lại, hạ giọng nói:
- Từ Sửa, bên Sóc Tuyền.....!
- Đại nhân yên tâm, ty chức đã sắp xếp ổn thỏa.
Từ Sửa khẽ nói:
- Ty chức đã định đoạt mọi thứ bên đó, chắc chắn không xảy ra sai sót gì.
La Định Tây nghiêm giọng nói:
- Từ Sửa, việc này không thể đùa được. Tuyệt đối không thể để xảy ra sai sót gì.
- Xin đại nhân cứ yên tâm, ty chức có thể lấy đầu ra đảm bảo, tuyệt đối không xuất hiện bất cứ sai sót gì.
Mặc dù trong phòng chỉ có hai người nhưng Từ Sửa vẫn ghé sát vào tai La Định Tây, nói nhỏ mấy câu. Lông mày La Định Tây giãn ra, mỉm cười nói:
- Hóa ra là như vậy, bổn tướng có thể yên tâm rồi. Chỉ cần bên đó thực sự có thể giúp đỡ chúng ta, chắc chắn sẽ có trọng thưởng.
- Đại nhân, không biết khi nào chúng ta sẽ xuất phát?
Từ Sửa nhẹ giọng hỏi.
La Định Tây thản nhiên đáp:
- Khi nào có được Ưng Sào khe, xuất phát từ đó, chỉ cần một ngày là có thể đến nơi...!
Gã hạ giọng nói:
- Từ Sửa, hành động lần này chỉ cần dùng đến Cấm vệ quân. Đây đều là thân tín của chúng ta. Hơn nữa, sức chiến đấu mạnh nhất, còn về quân số cũng không cần quá nhiều. Trong thành chỉ có hai nghìn binh mã thì chúng ta cũng chỉ cần ba bốn nghìn binh mã là đủ rồi.
- Ty chức đã rõ!
Từ Bắc Sơn, mưu kế của La Định Tây là trong khi từ Ưng Sào khe mang quân bất ngờ đánh chiếm Sóc Tuyền, trận chiến ở Hạ Châu chắc sẽ khốc liệt vô cùng.
Lần thứ nhất công thành, bất luận là bên tấn công hay bên phòng thủ đều phải trả giá đắt cho việc này. Chỉ riêng quân Thiên Sơn, một lần tiến công phải hi sinh hàng ngàn người, ngựa. Còn quân Tây Quan dù là phòng thủ trong thành cũng phải tốn thất vài trăm tướng sĩ.
Sau khi tạm nghỉ ngơi để hồi phục lại, Chu Lăng Nhạc biết không nên để quân Tây Quan có thời gian nghỉ ngơi nên nhanh chóng phát động lần tiến công thứ hai, thậm chí là lần thứ ba. Liên tiếp bốn năm ngày, trong thành xác chết chất cao như núi, tường thành Hạ Châu bị tàn phá nặng nề, dường như lúc nào cũng có thể đổ sụp xuống. Quan binh giữ thành cũng bị thương nặng.
Cửa Tây thành Hạ Châu đã bị tàn phá nặng nề. Vào lần cuối cùng khi quân Thiên Sơn phát động tiến công, cuối cùng là dùng xe phá thành, hơn nữa xe phá thành cũng tiến vào trong thành.
Liên tục mấy ngày Chu Lăng Nhạc không tiến đánh thành Hạ Châu nữa, cho dù điều kiện bên y không tồi nhưng lại có chút tức giận. Y hy vọng binh sĩ của y có thể giống như những con chó nhà sau khi được hun đúc qua máu và lửa sẽ biến thành những con chó sói hoang dã. Nhưng thương vong bên y lại quá nặng, đổ máu quá nhiều. Y còn chưa chịu tin việc này đã xảy ra.
Đây là bước đầu trong sự nghiệp tranh bá thiên hạ. Nếu như để tổn thất quá nhiều trong trận chiến đầu tiên này, làm tiêu hao khí thế của binh sĩ, hắn khó có thể tưởng tượng làm thế nào có thể đoạt được thiên hạ.
Y đã tập trung tất cả vũ khí công thành để tiến công một trận ác liệt nhất vào thành Hạ Châu trong lần đầu tiên này.
Đánh nhau vài ngày, quân thủ thành đều mệt mỏi vô cùng, nhưng dưới sự lãnh đạo của Hàn Anh, bọn họ đều vẫn giữ được ý trí kiên cường bất khuất.
Chẳng ai có thể biết có thể thủ ở Hạ Châu thành bao lâu. Khi quân Thiên Sơn ùn ùn kéo đến, quân thủ thành luôn giữ khí thế coi thường sống chết, liều mạng chống cự. Trải qua nhiều ngày chiến đấu, mọi vật phẩm trong thành đều trở nên thiếu thốn. Cho dù là cung tên hay là đá tảng cũng không còn nhiều nữa.
Quân Thiên Sơn xông vào cửa thành, lợi dụng quân tiến công liều mạng xông vào trong. Bên trong thành, quân thủ thành đã dựng lên một tầng đá dày để ngăn chặn kẻ thù. Mặc dù xe bắn đá có sức công phá cửa thành rất lớn, khiến cho cửa thành đã bị lung lay sắp đổ nhưng vì lớp đá bên trong vẫn có thể ngăn chặn quân Thiên Sơn tiến vào thành. Một số quân Thiên Sơn hung hăng cố chui vào thành qua những chỗ bị hổng, sau đó trèo lên đống đá nhưng bên trên đống quân Tây Quan đã trực sẵn. Khi quân Thiên Sơn muốn vượt qua lớp đá tiến vào trong thành, những thanh giáo dài liên tiếp không ngừng đâm xuống, lấy đi từng sinh mạng một.
Từ hoàng hôn đánh đến sáng sớm, trong Hạ Châu thành, từ tường thành cho tới đầu thành đâu đâu cũng đều là vết tích chém giết, khắp nơi đều là ánh đao kiếm. Thành Hạ Châu thất thủ chỉ còn là trong tầm mắt, nhưng hết lần này tới lần khác lung lay sắp đổ, nhưng rồi lại có thể trụ vững. Thành Hạ Châu vẫn trong tay quân Tây Quan. Không có một kẻ nào bên quân Thiên Sơn có thể tiến vào trong thành.
Mặt trời vừa mới mọc, Chu Lăng Nhạc chỉ có thể một lần nữa gióng trống thu binh.
Ánh mặt trời chiếu khắp thành Hạ Châu, những thi thể ngổn ngang trong những vũng máu đáng sợ dị thường. Thậm chí có một số người còn chưa chết hẳn, cựa quậy trong đám người chết.
Chu Lăng Nhạc ngồi trong chiếc lều rộng, sắc mặt có chút khó coi.
Những tướng sĩ công thành lúc này đều đứng trước mặt hắn. Chu Lăng Nhạc đưa mắt nhìn khắp một lượt, cuối cùng trầm giọng nói:
- Lúc trước các ngươi cùng đồng thanh dõng dạc, nói rằng nội trong một ngày một đêm là có thể lấy được thành Hạ Châu, bổn tướng hỏi các ngươi, bây giờ là bao nhiêu ngày rồi?
Các tướng sĩ đều biết tâm trạng hiện nay của Chu Lăng Nhạc chắc chắn là vô cùng khó chịu nên không ai dám nói một câu nào. Kẻ nào cũng cúi gằm đầu, toàn là những đại tướng kim cương thống lĩnh đám kỵ sĩ áo đen nhưng không tham gia công thành. Bọn chúng đều đứng chỉ huy đám quân chờ những kỵ binh cưỡi ngựa xông phá được cửa thành sau đó sẽ cưỡi ngựa tiến vào trong thành. Nhưng đã qua vài ngày, quân Thiên Sơn thương vong nặng nề, cuối cùng không có tin tức gì về việc phá được thành truyền ra ngoài. Đội kỵ sĩ áo đen tinh nhuệ nhất của quân Thiên Sơn cuối cùng chỉ có thể bất lực đứng nhìn.
Hầu Kim Cương không bị áp lực gây bất lợi trong trận chiến, mọi người không ai nói gì, không khí nặng nề, chắp hai tay lại nói:
- Chu Tổng đốc, đã đánh được bảy ngày rồi.
Tướng sĩ đều quay sang nhìn Hầu Kim Cương, trong lòng thầm mắng, nghĩ rằng người khác đều phải xông pha nơi tiền tuyến còn ngươi chỉ ở sau lưng mà ngồi mát hưởng công. Bao nhiêu người bị thương vong, trong tay ngươi lại không hề có một binh tốt nào bị thương, lúc này lại nhiều lời, rõ ràng là muốn gây khó dễ cho mọi người.
- Bảy ngày?
Chu Lăng Nhạc gằn giọng nói:
- Bổn tướng hỏi các ngươi, còn phải hy sinh bao nhiêu người nữa, còn phải mất bao nhiêu ngày nữa, các ngươi mới có thể lấy được thành Hạ Châu?
Thấy không ai nói lời nào, Chu Lăng Nhạc gầm lên:
- Đều chết hết cả rồi sao?
Một tên thuộc cấp cuối cùng cũng tiến lên trước chắp hai tay lại đáp:
- Thưa đô đốc, chúng thần bất tài, quả thật tội lớn, xin Chu đốc giáng tội. Nhưng bọn binh sĩ thủ thành thực sự không dễ đối phó. Bọn chúng không chỉ có sự chuẩn bị kỹ càng từ sớm, hơn nữa tên nào cũng như đã ăn gan báo vậy, không biết bọn chúng đã trúng tà gì nên quyết đánh với quân ta đến cùng. Mạt tướng cho rằng khi mười vạn quân của chúng ta cùng tiến vào, quân Tây Quan chắc chắn sẽ bủn rủn chân tay run sợ nhưng có lẽ chúng ta đã nhầm. Ngay lúc đầu, bọn chúng đã chuẩn bị liều mạng với chúng ta đến cùng.
- Đúng vậy ạ, thưa đô đốc. Lũ người đó đều phát điên rồi.
Một tên tướng nữa lại bực bội nói:
- Đợi sau khi phá được thành, ta sẽ giết chết hết lũ điên này, không cho kẻ nào thoát.
- Bây giờ nói những lời còn có ích gì?
Chu Lăng Nhạc chau mày:
- Ta hỏi các ngươi, bao lâu nữa mới có thể phá thành?
- Thưa đô đốc, mặc dù chúng thần không thể phá được thành Hạ Châu nhưng những bọn binh sĩ cố thủ bên trong Hạ Châu thành hiện nay đang rơi vào thế sức cùng lực kiệt. Áp lực của bọn chúng nặng nề hơn của chúng ta rất nhiều.
Những kẻ này đều không dám nói năng tùy tiện, Hầu Kim Cương lại một lần nữa lên tiếng:
- Mạt tướng cho rằng, thành Hạ Châu đã lung lay sắp đổ, không trụ được bao lâu nữa. Chỉ cần đánh hai lần nữa là có thể phá được thành!
Mấy câu nói đó của Hầu Kim Cương mặc dù chỉ là chỉ tay nói mò nhưng may mắn là xem ra đã giải vây cho những người khác, nên kẻ khác lại thêm vào:
- Tổng đốc, Hầu Tướng quân nói rất đúng. Chúng ta nghỉ ngơi một chút sau đó thúc trống cổ vũ, đánh mạnh vào thành Hạ Châu, chắc chắn sẽ lấy được thành.
- Nếu tiếp tục đánh, sợ rằng chưa đánh đến Sóc Tuyền đã phải hy sinh không ít.
Bên ngoài lều đột nhiên truyền đến một âm thanh nặng nề. Tiếp đến là tiếng binh sĩ bẩm báo:
- Cam tướng quân đến!
Các tướng đều giật mình, màn cửa được vắt lên, Cam Hầu mình mặc áo giáp, cánh tay đeo băng xâu ở trước ngực, bước nhanh đến, trên mặt gã thậm chí còn dính vệt máu.
Mọi người đều lần lượt hành lễ với Cam Hầu. Chu Lăng Nhạc cũng đứng lên. Vốn dĩ trên mặt có sắc xanh, lúc đó cũng dịu trở lại. Y tiến lên trên, giọng lộ vẻ kinh ngạc hỏi:
- Cam Tướng quân, đây là...?
- Chu Đô đốc, thành Hạ Châu có lẽ khó đánh hơn chúng ta nghĩ.
Cam hầu lắc đầu nói:
- Đã đánh mấy ngày rồi, bên ta đã tổn thất hàng trăm người, những kẻ bị thương nhiều không đếm xuể. Chu Đô đốc, rốt cuộc trong thành này có bao nhiêu người?
Chu Lăng Nhạc vội sai người mang một chiếc ghế đến rồi vẫy tay cho các tướng lui ra. Đợi tất cả ra rồi, Cam Hầu ngồi xuống, Chu Lăng Nhạc mới ân cần nói:
- Thân gia, tay này của ngài....!
- Không sao cả.
Cam Hầu nhấc tay còn lại lên, nói:
- Thành Hạ Châu này đã đánh mấy ngày rồi mà vẫn không thể hạ được, trong lòng ta rất bức bối. Hôm nay chính ta tấn công thành, cánh tay bị trúng hai mũi tên, đã được băng bó kỹ rồi, không có gì đáng lo cả.
- Ngài quả nhiên thật dũng mãnh phi thường. Khó trách lúc trước dân chúng Tây Lương nhìn thấy ngài đều khiếp sợ mất mật.
Chu Lăng Nhạc ngồi xuống bên cạnh Cam hầu, khẽ nói:
- Xem ra chúng ta đã đánh giá thấp Sở Hoan và thành Hạ Châu rồi.
- Quân cố thủ trong thành xem ra đã quyết tâm cùng chúng ta chiến đấu đến giọt máu cuối cùng.
Cam Hầu cau mày:
- Thành Hạ Châu này, có lẽ có thể lấy được, nhưng dùng cách đánh này chỉ sợ những tổn thất của chúng ta sẽ rất lớn.
- Tướng quân còn có thượng sách gì khác?
Chu Lăng Nhạc hỏi lại.
Ánh mắt Cam hầu lóe sáng:
- Binh thư hữu vân, thập tắc vi chi, ngũ tắc công chi, ngũ tắc công chi, bội tắc chiến chi. Trong thành không có đến hai nghìn người, mười vạn quân trong tay chúng ta đã đánh đúng năm lần, chỉ là đến giờ phút này, nếu tiếp tục đánh khó lòng giảm nhẹ thương vong quá nặng. Theo ta thấy, chi bằng chúng ta cứ vây thành cho bọn chúng chết dần.
- Vây thành?
- Lương thảo của bọn chúng còn chưa được một nửa. Lương thực dự trữ của thành Hạ Châu e rằng không đủ. Gần hai vạn binh mã bên trong, còn cả người dân, lương thực trong thành không thể trụ nổi bao lâu.
Cam Hầu cười nói:
- Nếu nói lương thảo của Chu đô đốc không nhiều, chỉ có thể đánh nhanh rút nhanh, thì càng thương vong nhiều hơn, cũng chỉ có thể đánh mạnh hơn nữa. Nhưng lương thảo trong tay đô đốc lại rất đầy đủ, chi bằng chúng ta hãy vây thành. Mấy ngày đánh liên tục mà khí thế của bọn quân lính trong thành vẫn không giảm đi chút nào, hiện nay bọn chúng quyết một hơi đánh với chúng ta. Nếu chúng ta dừng tiến công, bao vây bên ngoài không đối mặt trực tiếp với chúng nữa, vậy không cần bao lâu nữa, thì dũng khí của chúng cũng nhụt dần thôi...!
Chu Lăng Nhạc khẽ gật đầu.
- Chỉ cần lương thực trong thành thị thiếu đi, quân lính không làm loạn thì dân chúng cũng sẽ làm loạn.
Hai mắt Cam Hầu lóe lên tia căm hận:
- Một khi trong thành nổi loạn, khí thế quân sĩ mất đi, đến lúc đó cho dù không hạ, chúng ta lại tiến công thì cũng sẽ dễ hơn rất nhiều.
Chu Lăng Nhạc mỉm cười nói:
- Ngài không hổ là Tây Bắc đại tướng. Hạ Châu thành độc một tòa thành, nếu chúng ta vây thành, làm tiêu hao dũng khí của chúng, chắc chắn sẽ có tác dụng hơn cả tiến công mạnh.
Cam Hầu cười nói:
- Quan trọng hơn đó là bọn chúng phải tự biết đang ở trong thế cô. Chỉ có một tia hi vọng duy nhất có thể đó là Sở Hoan từ Sóc Tuyền mang quân quay về. Như vậy lại càng hay, Sở Hoan không đến tiếp viện. Còn nếu hắn đem quân đến tiếp viện, những kỵ sĩ áo đen của đô đốc có thể đánh một trận lớn. Ngay khi Sở Hoan chưa thể tiếp cận thành Hạ Châu, chúng ta có thể một mẻ hốt gọn, đến lúc đó chúng ta cũng không cần đến Sóc Tuyền đánh một trận nữa.
Chu Lăng Nhạc vuốt râu mỉm cười nói:
- Ngày nói rất phải, nói rất phải.
Y ngừng lại một lúc rồi nói tiếp:
- Cứ làm như lời tướng quân nói. Chúng ta tạm thời không tấn công nữa, hãy vây thành. Nhưng ngoài đông thành ra, không cần sắp xếp trọng binh nữa.
Cam hầu cũng là lão tướng từng xông pha trận mạc, nên dễ dàng hiểu ý của Chu Lăng Nhạc, cười nói:
- Chu đốc muốn bao vây bọn chúng, để chúng rơi vào tuyệt vọng, rồi phát hiện ngoài đông thành ra có thể lọt vòng vây, từ những kẽ hở đó chui ra ngoài?
- Đúng vậy.
- Đúng là một ý tuyệt vời.
Cam Hầu khẽ gật đầu:
- Chỉ cần bọn chúng phá vòng vây ra ngoài, thủ hạ của Chu đô đốc sẽ lập tức hành động, đuổi theo bọn chúng. Đến lúc đó bọn chúng chắc chắn sẽ không chống lại được, không những lấy được thành Hạ Châu mà còn có thể tiêu diệt quân chủ lực của Tây Quan. Toàn bộ Tây quan lấy được dễ như trở bàn tay thôi.
- Nhân cơ hội vây thành, ngài hãy nghỉ ngơi dưỡng thương thôi.
Chu Lăng Nhạc thân mật quan tâm:
- Bên ta có đại phu, để ta gọi đại phu đến xem vết thương cho ngài.
- Vết thương này đã được xử lý rồi, không có gì đáng lo cả.
Cam Hầu đứng lên:
- Chu đô đốc, thành bắc giao lại cho quân Tây Bắc của ta. Ta đảm bảo không để một con muỗi trong thành có thể lọt ra ngoài!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...