Trong Cư Tiên Điện, Hoàng hậu đã hơn một tháng chưa được gặp Hoàng đế. Hơn nữa, Hoàng đế hạ chỉ, bất luận là Hoàng hậu hay là Tuyết Hoa nương nương, đều phải ở trong Cư Tiên Điện, không được tùy ý đi lại.
Hoàng hậu chỉ có thể ở Cư Tiên đông điện đợi.
Đã là tháng ba mùa xuân, vài nhánh cây ngoài cửa sổ đã nhú mầm non, thời tiết cũng trở nên ấm hơn một chút, nhưng sự quạnh quẽ trong đông điện, trước sau như một.
Hoàng hậu không thể nào thích ứng với khí trời phương bắc. Mấy ngày trước thân thể có hơi bệnh nhẹ, cũng may có ngự y đi theo, đến chuẩn đoán cho Hoàng hậu một phen, chỉ nói là do không hợp với hoàn cảnh, điều dưỡng một thời gian sẽ có chuyển biến tốt. Mấy ngày nay Hoàng hậu điều dưỡng trong điện, vốn tưởng Hoàng đế biết chuyện này, sẽ đến thăm hỏi.
Khoảng cách trung điện Cư Tiên Điện mà Hoàng đế ở cũng không xa với đông điện Cư Tiên Điện của Hoàng hậu. Chỉ là điều khiến Hoàng hậu thất vọng là từ lúc thân thể nàng không khỏe đến bây giờ, Hoàng đế không xuất hiện.
Hoàng hậu thật sự không rõ, Hoàng đế tại sao lại lạnh nhạt như vậy. Cho dù Hoàng đế có thật sự sủng ái Tuyết Hoa nương nương, nhưng hai mươi năm tình nghĩa vợ chồng, cũng không thể nói bỏ là bỏ.
Cung nữ đông điện mỗi ngày chứng kiến một bộ dáng sầu não của Hoàng hậu, biết rõ sau khi Hoàng hậu đi vào Hà Tây, tâm tình luôn không tốt. Có vài cung nữ thân cận thậm chí lo lắng, cứ thế này thân thể Hoàng hậu chẳng những không thể điều dưỡng, chỉ sợ sẽ bệnh sẽ càng nặng.
Hoàng hậu mỗi ngày chỉ nghỉ ngơi một chút vào buổi trưa, ngủ hơn nửa canh giờ. Các cung nữ không dám quấy rầy. Nhưng hôm nay lúc Hoàng hậu đang nghỉ ngơi, nằm ở trên giường, lờ mờ nghe được sau lưng truyền đến tiếng bước chân rất nhỏ. Tuy nói Hoàng hậu mỗi ngày đều nghỉ trưa, nhưng lại ít khi ngủ thật sự, tựa hồ thân thể không thích ứng được ở Hà Tây, khiến cho cảm giác của nàng rất nhạy cảm. Nghe thấy tiếng bước chân, nhíu mày liễu, lười biếng hỏi:
- Ai?
Đằng sau cũng không truyền đến thanh âm, Hoàng hậu nhíu mày liễu, từ trên giường xoay người lại, liền nhìn thấy một bóng người đứng cách giường ba bốn bước chân, đang khẽ vuốt râu dài, đôi mắt kia đang nhìn chằm chằm vào thân thể của mình dò xét. Nhìn người tới, Hoàng hậu vốn khẽ giật mình, lập tức lộ ra vẻ sợ hãi lẫn vui mừng trong mắt, vội vàng đứng dậy, sửa sáng lại xiêm y, tiến lên quỳ rạp xuống đất:
- Thần thiếp tham kiến Hoàng thượng....
Nàng mang đồ trang sức trang nhã, cũng không trang điểm, mặc áo dài trắng, mái tóc đen cũng chỉ dùng một cây trâm tùy ý vấn lên, lúc này thêm vài phần đoan trang trang nhã, lại nhiều hơn mấy phần xinh đẹp lười biếng.
Hoàng đế cũng lộ ra dáng vẻ tươi cười, giơ tay muốn đỡ, Hoàng hậu đã trách mắng cung nữ cách đó không xa:
- Hoàng thượng giá lâm, vì sao ngươi không bẩm báo?
Hoàng đế đã giành nói:
- Không trách họ, là ta...là trẫm không cho các nàng kinh động đến Hoàng hậu.
Hướng về phía sau khua tay nói:
- Các người lui trước đi, trẫm muốn nói chuyện với Hoàng hậu, không được trẫm phân phó, không ai được vào quấy rầy.
- Đợi một chút....!
Hoàng hậu nhìn những cung nữ muốn lui xuống, lập tức gọi lại phân phó:
- Bày chút trái cây và điểm tâm lên...!
Các cung nữ vâng lệnh một tiếng, tất cả lui ra đi chuẩn bị, Hoàng đế đã nói khẽ:
- Trẫm chỉ qua nhìn Hoàng hậu một lát, không cần quá phiền. Nghe nói thân thể Hoàng hậu không tốt, trẫm... trẫm mấy ngày này bận nhiều việc, không thể tới, Hoàng hậu đừng trách.
Y nhìn xung quanh, thấy không người, giơ tay muốn nắm hai tay Hoàng hậu.
Hoàng hậu lại tựa hồ như không chú ý, đi đến bên bàn gỗ giữa phòng, kéo ghế ra:
- Hoàng thượng, người ngồi xuống trước đã, thần thiếp biết rõ người gần đây bận rộn, không bằng thần thiếp cùng người đánh cờ, thư giãn một chút...!
- Thư giãn một chút có thể.
Hoàng đế khổ sở nói:
- Chỉ là đánh cờ sao...!
Hoàng hậu lại cười nói:
- Hoàng thượng trước kia không phải thích nhất cùng thần thiếp đánh cờ sao? Người cũng đã từng nói, khi chính vụ bận rộn, chỉ cần cùng thần thiếp đánh cờ, có thể xua tan mệt nhọc.
- Hả?
Hoàng đế cười khổ nói:
- Trẫm đã từng nói như vậy à? Trẫm quá mệt mỏi, không nhớ được....!
Giờ phút này những cung nữ kia quay lại nhanh chóng đem trái cây cùng điểm tâm bày lên. Phùng Nguyên Phá cung ứng cho Cư Tiên Điện bên này ngược lại là hết sức đầy đủ, sơn trân hải vị cùng trân tu mỹ thực từng thứ từng thứ đưa đến Tiên cung. Hoàng đế cùng quần thần ở trong Tiên cung, ngược lại là rượu ngon món ngon không ngừng.
- Đều lui ra đi.
Hoàng đế khua tay nói:
- Trẫm nói chuyện với Hoàng hậu, không được vào quấy rầy!
Sau khi mọi người lui xuống dưới, Hoàng đế mới thở dài nói:
- Hôm nay trẫm không muốn đánh cờ, Hoàng hậu, trẫm có chút buồn ngủ, nàng cùng trẫm nằm một lát...!
Y đứng dậy liền muốn đi đến bên giường.
Hoàng hậu ân cần hỏi:
- Thánh thượng là long thể không thoải mái sao? Thần thiếp gọi thái y đến...!
- Không cần.
Hoàng đế vội nói:
- Trẫm đã truyền qua thái y, cũng không có việc gì, chỉ là mệt mỏi một chút, nghỉ ngơi tốt là được. Hoàng hậu, cùng trẫm nghỉ ngơi một lát, đã lâu trẫm không nằm cùng giường với nàng.
Y đi đến bên cạnh giường, đặt mông ngồi xuống, hướng Hoàng hậu vẫy tay. Đôi mắt đang nhìn ngắm thân thể Hoàng hậu, trong con mắt lóe lên hào quang.
Hoàng hậu thấy Hoàng đế hạ chỉ, đi khẽ tới, chỉ là đôi mắt kia của Hoàng đế nhìn quanh bốn phía, điều này khiến cho Hoàng hậu có cảm giác không được tự nhiên lắm.
Tuy nói Hoàng đế cùng Hoàng hậu là vợ chồng, nhưng trước kia, hoàng đế rất ít dùng loại ánh mắt này dò xét Hoàng hậu. Ánh mắt kia ngược lại tựa hồ là sói đói tìm đến con mồi ngon, Hoàng hậu không thích cảm giác như vậy.
Nhìn Hoàng hậu đến gần, Hoàng đế giơ tay, nắm một tay Hoàng hậu. Hoàng hậu đã qua tuổi bốn mươi, nhưng là Quý Vi quốc mẫu.
Nàng vốn là mỹ nhân trời sinh, trang điểm sơ qua, nhưng không hiện lên sự già yếu. Da thịt mềm mịn, lại có sự thành thục thú vị hơn so với mấy cô nương trẻ tuổi. Quý phụ thành thục như vậy, giống như mật đào chín. Yết hầu Hoàng đế động động, hận không thể một ngụm nuốt hết trái mật đào chín này.
Hoàng đế kéo Hoàng hậu, muốn ôm Hoàng hậu vào trong ngực, đúng lúc này, lại nghe được một thanh âm truyền tới:
- Khởi bẩm thánh thượng, thần có việc bẩm báo.
Hoàng đế nghe được thanh âm, hơi kinh hãi, liền bỏ hai tay Hoàng hậu ra, ho khan hai tiếng, hỏi:
- Ai ở bên ngoài?
- Thần Hiên Viên Thiệu bái kiến Thánh thượng.
Một người từ bên ngoài bước nhẹ tiến đến, xa xa quỳ xuống.
Tóc trắng như tuyết, trường cung ở lưng, Hiên Viên Thiệu quỳ một chân trên đất, nhưng lại ngẩng đầu, xa xa nhìn Hoàng đế.
Hoàng đế đang ngồi, ho khan hai tiếng, lúc này mới vuốt râu hỏi:
- Thì ra là Hiên Viên..., ố, ngươi có chuyện gì khởi bẩm?
- Khởi bẩm Thánh thượng, thần là vì việc hộ vệ muốn tấu lên Thánh thượng.
Hiên Viên Thiệu tuy quỳ một chân trên đất, nhưng lưng lại thẳng tắp:
- Ý tứ của Huyền Chân Đạo tông cùng đám Âm Dương sư kia, Thiên cung là thánh địa tu đạo, không nên có binh khí. Thần điều đến 100 quân cận vệ, hộ vệ ở bốn phía Cư Tiên Điện, nhưng vì muốn tuân thủ quy củ của Tiên cung, họ muốn tay không tấc sắc, thần muốn xin chỉ thị của Thánh thượng, trăm hộ vệ này, phải chăng có thể ân chuẩn mang binh khí?
- Cái này...!
Hoàng đế cau mày nói:
- Huyền Chân Đạo tông bọn họ không phải nói không thể mang binh khí sao? Nơi này đã có kiêng kỵ, lại là đạo trường của trẫm, đương nhiên không thể mang binh khí. Các ngươi là võ sĩ mạnh nhất của Đại Tần, cho dù tay không tấc sắc, cũng không ai là đối thủ của các ngươi. Hơn nữa, bên ngoài Tiên cung, còn đóng quân, những lối đi thông qua Tiên cung cũng đều bị phong tỏa, không ai có thể tới.
Giơ tay lên nói:
- Lúc này quyết định như vậy đi, không cần lại báo, Hiên Viên, ngươi đi xuống trước đi, trẫm mệt rồi!
Ngửi trên người Hoàng hậu phát ra hương thơm đặc biệt thục nữ kia, tinh thần Hoàng đế rung động. Chỉ mong Hiên Viên sớm xéo đi, không nên quấy rầy việc tốt của mình nữa.
- Thánh thượng, thần nếu là thống lĩnh hộ vệ, ắt có trách nhiệm bảo đảm an toàn cho Thánh thượng.
Hiên Viên Thiệu dường như không có ý lui xuống:
- Thần biết rõ, đường đến Tiên cung, đều bị quan binh phong tỏa, người không có phận sự khó có thể tới gần. Nhưng Tiên cung còn có nhiều cung điện chưa xong, cũng đều sửa sang ở bên trong, người làm phức tạp, có trên vạn người, thần lo lắng trong đó có thành phần có rắp tâm khác, tự tiện vụng trộm chạy tới bên này...Cho nên thần cho rằng, bên này vẫn nên tăng cường canh gác. Nếu như chúng hộ vệ không thể mang theo binh khí, như vậy thần cho rằng, còn cần điều thêm 100 người đến tăng cường phòng vệ Cư Tiên điện.
- Cái này...!
Hoàng đế nhíu mày, hơi mất kiên nhẫn nói:
- Việc này đợi trẫm cân nhắc trước, Hiên Viên Thiệu, Trung quốc công là đại trung thần. Y đối với việc ở Hà Tây quen thuộc nhất. Có một số việc, trẫm cảm thấy vẫn nên thương lượng với Trung quốc công, đến những quan viên tướng sĩ kinh thành theo trẫm, không thể cắt bớt vì người bên cạnh trẫm, đã cảm thấy cao hơn người khác một bậc. Chỗ này quyết không thể sinh sự linh tinh, được rồi, ngươi lui xuống trước đi.
Hiên Viên Thiệu lần nữa nói:
- Thánh thượng, còn một việc nữa, Cư Tiên Điện bên này mặc dù cùng bảo vệ, nhưng các đại thần khác có mặt trong các điện, có chút khoảng cách. Khoảng cách xa nhất, là hơn mười dặm, thần không biết có cần phái vài hộ về tiến lên trước bảo vệ hay không, để tránh có tình trạng khẩn cấp. Bên này cho dù phái người về trước, nhất thời cũng không kịp cứu viện.
Hoàng đế cau mày nói:
- Hiên Viên, chẳng lẽ ngươi cảm thấy ở đây có nhiều thích khách? Tại sao cứ động một chút lại bảo hộ cái này bảo hộ cái kia, trẫm lại cho rằng ở đây thái bình vô sự, rất an tĩnh.
Hiên Viên Thiệu nghiêm mặt nói:
- Thần nhận long ân Thánh thượng, thời thời khắc khắc đều nghĩ đến an nguy của Thánh thượng. Dù người trong thiên hại đều cảm thấy vô sự, thần cũng phải nâng cao tinh thần của mười hai vạn quân, không dám có chút sơ sẩy lười biếng.
- Hoàng thượng, Hiên Viên thống lĩnh trung thành và tận tâm, những lời này của y nếu không phải là thật tâm, cũng không dám nói nhiều như vậy.
Hoàng hậu nhẹ nhàng nói:
- Hiên Viên thống lĩnh đã cảm thấy tất yếu gia tăng hộ vệ thủ vệ, Thánh thượng không bằng đồng ý với y. Đây cũng là nghĩ vì an toàn của Thánh thượng.
Hoàng hậu dừng một chút, cau mày nói:
- Lần trước trên đường Hoàng thượng đến Tiên cung, có thích khách có ý đồ hành thích, Hoàng thượng, chúng ta không thể không cẩn thận...!
- Cái này....để trẫm nghĩ một chút, để trẫm nghĩ một chút.
Hoàng đế vội nói.
- Đúng rồi, khởi bẩm Thánh thượng, hôm trước, Chu Đình Chu Nạp Ngôn cùng mấy vị đại nhân bộ đường muốn cầu kiến Thánh thượng, chỉ là hôm đó Thánh thượng bế quan tu đạo, thần chỉ có thể để bọn họ về trước.
Hiên Viên Thiệu nghiêm nghị nói:
- Không biết Thánh thượng hôm nay có thể cho gọi bọn họ hay không? Thần sẽ cho phái người đi gọi họ đến, bọn họ có vẻ có việc gấp cần yết kiến...!
Hoàng đế bỗng nhiên đứng dậy, cau mày nói:
- Trẫm nghĩ, sắp quá trưa rồi, trẫm còn phải vào Đan, hôm nay không triệu kiến, ngày khác rồi nói sau.
Y liếc nhìn Hoàng hậu:
- Hoàng hậu, lần sau trẫm lại đến thăm nàng...!
Y cũng không để ý tới Hiên Viên Thiệu, bước nhanh rời khỏi Cư Tiên đông điện. Hoàng hậu nhìn bóng lưng Hoàng đế, nhíu mày liễu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...