Sở Hoan trốn dưới ngăn tủ, hắn đã từng tu luyện Long Tượng kinh, nên muốn người khác không nghe thấy động tĩnh của mình cũng không khó. Quán cơm này của Ngọc Hồng Trang là được người khác sang tay lại. Quầy hàng cũng không thay đổi, có chút cũ, vừa hay, giữa bản mộc lại có một khe hở, tuy không lớn, như Sở Hoan ghé sát mắt vào là có thể quan sát được tình cảnh chung của nội đường.
Hai bóng người phá cửa sổ nhảy vào, một người mặc áo choàng đen, đội nón trông như hồn ma. Ngọc Hồng Trang chỉ liếc qua một cái, không để ý nhiều mà đi về hướng khác, hiển nhiên, một trong hai người kia chính là Dạ xoa, không cần nàng nói ra.
Vết thương trên người Hoàng Như Hổ vẫn đang rỉ máu, người đang lạnh dần. Ngọc Hồng Trang biết đã không còn kịp để xử lý vết thương cho Hoàng Như Hổ nữa, nàng nhíu mày, vô cùng cảnh giác.
Chợt nghe thấy một giọng nói vang lên:
- Nhiều năm không gặp! Kiền Thát Bà, ngươi vẫn xinh đẹp như vậy! Ta vẫn luôn ngày nhớ đêm mong có thể gặp lại ngươi, tâm nguyện đó hôm nay cuối cùng cũng đã được thực hiện.
Ngọc Hồng Trang chậm rãi quay đầu lại, phát hiện ra một bóng người ngồi xổm trên bàn ở một góc. Chỗ đó rất tối, cũng không rõ là người này từ đâu tới, ngồi xổm trên bàn trông như một con khỉ con.
Sở Hoan từ khe hở, dễ dàng nhìn thấy bóng dáng của người đó, chỉ cần liếc một cái là nhận ra, chính là tên người lùn, âm hồn bất tán ở kinh thành.
Hắn lúc này mới biết được từ trong miệng của Ngọc Hồng Trang kẻ này chính là Dạ xoa.
Vừa rồi hắn quan sát vết thương của Hoàng Như Hổ, móng vuốt sắc bé, đâm sâu vào da thịt, thủ pháp này rất giống với thủ pháp của tên người lùn lúc trước. Chỉ có điều, trong giang hồ, có rất nhiều kỳ nhân dị sự, không phải là không có người tu luyện công phu trảo thượng này.
Hắn cảm thấy rất đáng nghi nhưng không thể xác định thương thế của Hoàng Như Hổ là do tên lùn kia gây ra, lúc này nhìn thấy bóng dáng người kia, mới chứng thực suy đoán của mình.
Hắn nghe Dạ xoa gọi Ngọc Hồng Trang là Kiền Thát Bà nhất thời không hiểu, chỉ cho là Dạ xoa đang gọi tên thật của Ngọc Hồng Trang.
Thân phận phu phụ Ngọc Hồng Trang khá là kỳ lạ, Sở Hoan cũng không dám chắc ba chữ Ngọc Hồng Trang là tên thật. Hiện tại xem ra, Dạ xoa này và Ngọc Hồng Trang hẳn là đã quen biết từ lâu, hai bên đều rất thân quen.
- Ngươi ngày nhớ đêm mong được gặp ta, nhưng ta lại không hề mong muốn được gặp ngươi!
Ngọc Hồng Trang khẽ thở dài.
Dạ xoa cười khà khà:
- Hẳn là ngươi sợ ta?
- Đơn giản là ngươi người không ra người quỷ không ra quỷ. Ta nhìn thấy ngươi đã thấy chán ghét, gặp ngươi một lần là mấy tháng cũng không muốn ăn gì!
Ngọc Hồng Trang thở dài:
- Lần này gặp ngươi rồi, sợ là mấy tháng tới ăn thứ gì cũng không vào!
Dạ xoa cười lạnh:
- Vậy ngươi không cần lo lắng, ngươi cảm thấy ngươi còn cơ hội được ăn bữa sáng ngày mai sao?
Ngọc Hồng Trang “hử” một tiếng rồi hỏi ngược lại:
- Chắc ngươi đang cảm thấy rất vui khi tìm được bọn ta? Ngươi tự tin là ngươi có thể thắng ta?
- Ai thắng ai thua, không phải đã biết rồi sao.
Dạ xoa ngồi xổm trên bàn, một tay nâng cằm lên, con ngươi đảo qua đảo lại:
- Chỉ là ta không muốn đôi co, dù sao cũng cùng nguồn gốc, nếu ngươi có thể trả lời thành thật câu hỏi của ta, ta có thể nể tình đồng nguyên, tha cho các ngươi một con đường sống!
- Câu hỏi?
Hai mắt Dạ xoa nhìn chằm chằm vào người Ngọc Hồng Trang:
- Ta biết các ngươi muốn làm gì, hãy nói cho ta biết, người đó đang ở đâu?
- Ta không hiểu ngươi đang nói cái gì.
Ngọc Hồng Trang thản nhiên nói.
Dạ xoa cười lạnh:
- Ngươi đương nhiên biết...!
Dừng một chút, trên mặt xuất hiện một nụ cười kỳ lạ:
- Ta hiểu rồi, ha ha, ta hiểu rồi...!
- Hiểu cái gì?
- Các ngươi xuất hiện ở đây, nếu như các ngươi đã tìm được nàng ấy thì chứng tỏ là hiện giờ nàng đang ở gần đây.
Dạ xoa cười khà khà:
- Ta thật là thông minh! Ha ha ha! Nếu như có thể tìm được nàng ấy, thì thu hoạch được quá nhiều rồi, chủ nhân biết được nhất định sẽ rất cao hứng.
Ngọc Hồng Trang biến sắc, nhưng vẫn kiên quyết giữ quyết định:
- Ngươi đã nói như vậy, ta cũng không còn gì để nói! Không sai, người đó đang ở gần đây! Các ngươi cứ việc tìm, phần lớn bọn Dạ xoa các người đều là lũ đầu trâu mặt ngựa, cứ đào ba thước đất lên mà tìm người các ngươi muốn tìm.
Nàng chưa nói hết câu đã nghe thấy Hoàng Như Hổ “ựa” một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi, thương thế có vẻ rất nặng.
Ngọc Hồng Trang giật mình vội hỏi:
- Như Hổ, chàng sao rồi?
Hoàng Như Hổ hai mắt mở to, trong mắt tràn đầy oán hận nhìn Dạ xoa đang ngồi xổm trên bàn, bờ môi giật giật nhưng lại không nói ra lời.
Dạ xoa lắc đầu thở dài:
- Lúc trước ngươi giả chết, tưởng là ta không biết? Ta cố ý tin là ngươi chết thật thôi, chỉ là muốn tìm hiểu nguyên nhân, tìm tới nơi này. Võ công của ngươi không dùng được, đầu óc cũng vậy!
Sở Hoan trốn sau quầy hàng, nghe những lời này, cảm thấy rất u mê, nhất thời không thể hiểu được.
Nghe ý tứ của hai bên, Dạ xoa lần này tìm đến Ngọc Hồng Trang hiển nhiên không phải là đặc biệt tìm đến vì biết rõ tung tích của Ngọc Hồng Trang, chắc hẳn là đang ngao du trong thành thì gặp Hoàng Như Hổ, ra tay đả thương Hoàng Như Hổ.
Trong lời của Dạ xoa cố ý để lộ ra, sau khi Hoàng Như Hổ bị tấn công, có ý giả chết, bọn người Dạ xoa giả vờ tin tưởng. Sau khi bọn chúng đi khỏi, Hoàng Như Hổ cố lết thân xác bị trọng thương về báo tin cho Ngọc Hồng Trang, không ngờ lại trúng kế của Dạ xoa, bọn chúng đã bám theo Hoàng Như Hổ đến đây.
Chỉ có điều Sở Hoan nghe trong lời nói của gã, giống như là đang muốn tìm một người nào đó.
Dạ xoa chắc hẳn cho rằng Ngọc Hồng Trang đã tìm thấy người mà bọn chúng muốn tìm, muốn ép giao người đó ra. Dạ xoa lại luôn miệng nói, tìm được người đó chính là lập được công lớn. Cho nên, người mà bọn chúng muốn tìm, chắc chắn phải vô cùng quan trọng.
Hắn chột dạ, chả lẽ người họ muốn tìm là mình. Dạ xoa này không phải luôn muốn gây sự với mình, luôn muốn đoạt được Trấn ma chân ngôn. Đầu năm mới nhận chức, đã liền đi ngay, mình là Tổng đốc Tây Quan, tung tích của mình, người khác khó mà tìm. Dạ xoa căn bản không biết được mình đã đến từ miệng Ngọc Hồng Trang. Như vậy xem ra, người mà bọn chúng muốn tìm là một người khác. Chỉ có điều, người đó rốt cuộc là thần thánh phương nào.
Nghe Dạ xoa nhắc đến có một “chủ nhân”, hắn liền nghĩ ngay đến Bì Sa môn ở Tây Lương. Hắn nghi ngờ Dạ xoa chính là do Bì Sa môn phái đi đoạt người giữ Trấn ma chân ngôn. “Chủ nhân” mà Dạ xoa nhắc tới lẽ nào thật sự là Bì Sa môn?
Lúc này trong lòng hắn đang tràn đầy nghi ngờ, chỉ mong hai người họ có thể kể nhiều thêm một chút.
Cho đến nay, chuyện kỳ lạ xảy ra với chữ “vạn” và Trấn ma chân ngôn, dù có khá nhiều manh mối, nhưng Sở Hoan lại khó lòng xâu chuỗi các manh mối đó lại. Hắn luôn cảm giác còn có một thế lực khổng lồ đang ẩn nấp đằng sau, mưu đồ bí mật gì đó, nhưng rốt cuộc, là thế lực nào, đang âm mưu chuyện gì, thì lại hoàn toàn không biết được.
Đây chính là điều mà hắn nghi ngờ nhất, hắn cũng không biết là mình có thể biết được chân tướng bên trong đó hay không.
Ngọc Hồng Trang đỡ Hoàng Như Hổ dậy. Hoàng Như Hổ cao lớn thô kệch, Ngọc Hồng Trang thì vô cùng mảnh mai, thế nhưng nàng ta đỡ Hoàng Như Hổ một cách nhẹ nhàng. Hoàng Như Hổ một tay quàng lên vai Ngọc Hồng Trang, chỉ có thể dựa vào Ngọc Hồng Trang đứng lên, Ngọc Hồng Trang liếc Dạ xoa nói:
- Ai mạnh ai yếu, hiện giờ ta không có hứng thú so đo với ngươi. Ta phải đưa chàng đi xử ký vết thương, các ngươi muốn yên ổn đi khỏi đây, thì ta khuyên các ngươi nên nghĩ lại thì tốt hơn.
Nàng không nhiều lời, đỡ Hoàng Như Hổ đi về hướng hậu viện, kình phong liền nổi lên. Hai tên thuộc hạ của Dạ xoa nhìn giống như ma quỷ, thoắt cái đã chặn trước người của Ngọc Hồng Trang.
- Còn chưa nói xong, sao đã đi rồi!
Dạ xoa cười khà khà:
- Gã đã bị trọng thương, chắc không qua nổi hai canh giờ, ngươi nên sớm nói ra, nói ra rồi, ta sẽ thả các ngươi đi để ngươi chữa trị cho gã. Dạ xoa nói chuyện xưa nay nhất ngôn cửu đỉnh, tuyệt đối không nuốt lời.
Ngọc Hồng Trang lạnh lùng nhìn hai tên kia, thản nhiên nói:
- Tránh ra!
Hai tên kia, mặt không chút biểu cảm, cầm thanh đao lớn trong tay, không hề có ý định tránh ra.
Sở Hoan nhíu mày, lần trước đi tìm Lâm Đại Nhi, trong ngôi miếu đổ nát, hắn đã được chứng kiến thủ đoạn của đám người này. Võ công của tên lùn kia tàn nhẫn khác thường, không cần nói cũng biết, thủ hạ của gã chắc chắn cũng không kém, ra tay vô cùng độc ác. Thuộc hạ của Thanh Thiên Vương phái đến, cơ hồ là bị tiêu diệt hết. Bạch tượng hầu một trong tứ hầu Thanh Thiên cũng bị chết trong tay bọn chúng.
Hắn biết Ngọc Hồng Trang nhất định cũng biết võ công. Chỉ có điều, đối thủ vô cùng lợi hại, ngược lại Sở Hoan lại không nhìn ra được võ công của Ngọc Hồng Trang ra sao. Vừa rồi vì vướng vạt áo của Hoàng Như Hổ, hai người một tay đã hơn mười chiêu, công phu của Ngọc Hồng Trang hẳn vẫn còn được giấu, có vẻ lúc ấy Ngọc Hồng Trang không phải là cố ý yếu thế. Nếu đúng như vậy thì võ công của Dạ xoa tuyệt đối không hơn Ngọc Hồng Trang.
Sở Hoan đã từng giao đấu với Dạ xoa, biết được võ công của Dạ xoa rất kỳ lạ, chiêu nào cũng rất hiểm. Tuy Sở Hoan không hoàn toàn bị yếu thế, nhưng nếu đơn đả độc đấu thì hắn chưa hẳn là đối thủ của Dạ xoa.
Dạ xoa và Ngọc Hồng Trang có vẻ là quen biết, chắc hẳn phải biết lai lịch của đối phương. Lúc này thấy Dạ xoa không hề có chút sợ hãi, hiển nhiên là biết rõ võ công của Ngọc Hồng Trang không cao hơn gã.
Ngay cả sinh long hoạt hổ như Hoàng Như Hổ còn không là đối thủ của gã, huống chi, bây giờ Hoàng Như Hổ đã trọng thương. Đừng nói là cọp ngay cả một con mèo cũng không gã cũng không làm gì được.
Ngọc Hồng Trang một mình đấu lại với ba kẻ mạnh, hiển nhiên sẽ lành ít dữ nhiều.
Sở Hoan tự nhủ, Dạ xoa là kẻ địch, không cần suy nghĩ, Ngọc Hồng Trang tuy có quen biết với Dạ xoa, thậm chí Dạ xoa còn nói là họ đến từ một nơi, nhưng Ngọc Hồng Trang đối với Dạ xoa trong lòng có địch ý rất rõ ràng. Hai người này chắc chắn không phải ngồi chung một chiếc thuyền, tuy nhiên, Sở Hoan hiện giờ còn chưa biết Ngọc Hồng Trang tiếp cận mình có mục đích gì. Nếu Dạ xoa là kẻ địch của nàng ta thì như vậy kẻ địch của kẻ địch chính là bạn của mình, ít nhất, hiện giờ, Ngọc Hồng Trang là bạn không phải địch.
Hắn đang suy nghĩ xem có lên ra tương trợ hay không, thì đột nhiên ngửi thấy một mùi hương kỳ lạ. Ngũ giác của hắn vô cùng nhạy cảm, mùi hương kia ban đầu rất nhạt, nhưng rất nhanh sau đó, mùi hương ngày càng nồng, cho thấy rõ ràng là một mùi hương. Chỉ có điều, mùi hương này rất đặc biệt, Sở Hoan dường như chưa từng nghe nói qua loại mùi hương này.
Mùi hương dần dần nồng hơn, tựa hồ mỗi tấc trong không khí đều có mùi hương này lan tỏa. Mùi hương tuy cổ quái nhưng lại dễ ngửi, mùi hương sộc vào trong mũi, làm cho toàn thân thoải mái, lâng lâng, bay bổng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...