La Định Tây xấu hổ chắp tay:
- Đại công tử, ty chức vô năng, chúng ta đã trúng kế của Sở Hoan.
Khóe mắt Tiếu Tĩnh Sanh nhảy lên, y nghiến răng nghiến lợi đầy oán hận:
- Sở Hoan, cái tên vô liêm sỉ, hắn...
Y lại nhíu mày:
- Chúng ta chỉ còn lại mấy ngàn kỵ binh này thôi sao?
- Đại công tử, tình hình cụ thể ty chức xin bẩm báo lại sau, việc cấp bách hiện giờ, kính xin Đại công tử lập tức tổ chức phòng ngự, ngăn cản truy binh Tây Quan.
La Định Tây nghiêm mặt thưa:
- Đại công tử tới vừa kịp lúc, có đội ngũ Đại công tử mang tới, lại thêm kỵ binh của chúng ta cũng có thể dựng được một tuyến phòng ngự, tạm thời ngăn cản quân Tây Quan.
- Truy binh?
Nhìn về phía thành Thanh Đường, Tiếu Tĩnh Sanh chỉ thấy vô số thi thể, trong không khí vẫn tanh nồng mùi máu tươi, biết rõ đó là kết quả trận chiến lúc trước Bồ Tồn Thụy bị quân Tây Quan phục kích. Lúc này trên đầu thành vẫn còn tung bay lá cờ chữ Sở, từ xa xa nhìn lại vẫn thấy bóng người thấp thoáng.
- Ty chức lo đường lui bị cắt đứt nên đã phái một đội kỵ binh đi trước thông đường, sau đó tổ chức kỵ binh bày trận nghênh địch. Thối binh của chúng ta sẽ chạy đến rất nhanh, quân Tây Quan cũng sẽ đuổi theo, để tranh thủ thời gian phòng ngự ở Đan Dương, chúng ta phải nhanh chóng bày trận ngăn cản quân địch.
Tuy Tiếu Tĩnh Sanh có đưa quân đến giúp nhưng nguyên nhân cũng chỉ vì sợ quân Bắc Sơn bị mất trong cảnh nội Giáp Châu, dù sao cũng cần bảo vệ chút vốn liếng cho Bác Sơn, nhưng y hoàn toàn không có kinh nghiệm bày trận, lúc này cũng biết chuyện vô cùng khẩn cấp, vội hỏi:
- La Thống chế, tất cả binh mã đều do ngươi chỉ huy, bày trận nghênh địch.
- Đại công tử, nơi này không nên ở lâu, ngài vẫn nên...
- La Thống chế, vào thời điểm này sao ta có thể đi.
Tiếu Tĩnh Sanh hiểu ý của gã, đương nhiên y biết thân ở tiền tuyến nguy hiểm vô cùng, huống chi hiện giờ đang trong nghịch cảnh, nhưng y còn hiểu rõ hơn, cho tới giờ, y và Tiếu Tĩnh Khiêm chưởng quản kinh tế và quân sự Bắc Sơn, kinh tế trong tay y, mà quân sự do La Định Tây và Tiếu Tĩnh Khiêm quản.
Tuy y nhìn lưng hùm vai gấu nhưng về quân lược lại dốt đặc cán mai, bình thường vẫn thích làm mấy chuyện bóc lột thân sĩ và dân chúng kiếm tiền, khống chế thuế má, kinh doanh buôn bán, cũng không tiếp xúc quá nhiều với người trong quân đội.
Cũng vì vậy, trong lòng y vẫn luôn kiêng kỵ Tiếu Tĩnh Khiêm, dù sao Tiếu Tĩnh Khiêm cũng nắm binh quyền trong tay. Nếu một ngày Tiếu Hoán Chương chết đi, quyền lực của Bắc Sơn, theo lý thuyết, sẽ do trưởng tử là y thừa kế, nhưng Tiếu Tĩnh Khiêm lại nắm binh quyền, lại có quan hệ thân thiết với tướng lĩnh quân đội Bắc Sơn, nếu muốn làm khó mình, y cũng khó đối phó. Vì vậy, cho tới giờ y vẫn luôn lo lắng, nhưng Tiếu Tĩnh Khiêm đã bị ám sát. Tuy là huynh đệ chết đi, nhưng theo một góc độ nào đó mà nói, coi như chướng ngại vật lớn nhất của y đã được dọn dẹp sạch sẽ.
Nhưng y cũng hiểu rõ muốn thực sự kế thừa được vị trí của Tiếu Tĩnh Khiêm, nắm giữ quân chính quyền hành của Bắc Sơn không chỉ cần nắm chắc mạch máu kinh tế Bắc Sơn, quan trọng hơn là cần phải khống chế binh mã Bắc Sơn.
Trong quân đội Bắc Sơn, y cũng không có bao nhiêu uy vọng. Lần này có cơ hội như vậy, y cũng muốn nhân chiến sự với Tây Quan mà tích cóp lấy từng chút uy vọng cho mình, cũng vì thế nên y mới tự mình suất quân tới cứu viện.
Hiện giờ La Định Tây đang cân nhắc về sự an toàn mà hy vọng y có thể rút về Đan Dương. Thực tâm mà nói y cũng chẳng muốn ở lại chiến trường hiểm ác này. Nhưng y cũng hiểu nếu trong tình huống này mà một mình rút lui, coi như tất cả uy vọng mà mình đã tích cóp từng chút khi tự mình suất binh ứng cứu đều mất sạch, chẳng những không nâng thêm giá trị cho mình mà chỉ sợ sau đó sẽ có rất nhiều tướng sĩ Bắc Sơn cảm thấy mình nhát gan sợ chết, nhát gan sợ chiến. Đương nhiên đây không phải kết quả Tiếu Tĩnh Sanh mong muốn.
Y đã hạ quyết tâm, thường nói, cầu phú quý trong nguy hiểm, không vào hang cọp sao bắt được cọp con. Chỉ có vào thời khắc nguy nan này, mình ở lại chiến trường, tướng sĩ Bắc Sơn mới nảy sinh lòng kính nể với mình, sau này cũng dễ làm việc trong quân đội hơn. Hơn nữa, trong lòng y cũng cảm thấy cho dù quân Tây Quan có thực sự giết tới, bên cạnh mình còn có gần vạn nhân mã, lại thêm mấy ngàn kỵ binh, cho dù thế nào chắc tính mạng mình cũng không cần lo.
Tựa như không nhìn ra tâm tư của Tiếu Tĩnh Sanh, La Định Tây lại khuyên nhủ:
- Đại công tử, quân Tây Quan sẽ đến rất nhanh, nơi này vô cùng nguy hiểm, đại công tử quý thân ở lại đây thực sự nguy hiểm.
Tiếu Tĩnh Sanh khoát khoát tay, đại nghĩa lẫm nhiên khẳng định chắc nịch:
- La Thống chế, ngươi không cần nói nhiều, bây giờ là thời khắc nguy nan, các ngươi không để ý tới an nguy cá nhân, vì Bắc Sơn mà chém giết đẫm máu nơi tiền tuyến, ta há chỉ lo thân mình? Ta nghĩ kỹ rồi, cùng các ngươi cùng tiến cùng lùi, cùng sinh cùng tử, tuyệt không lùi bước. Chư vị, an nguy của Bắc Sơn đều gửi gắm nhờ chư vị, ta nguyện cùng chư vị huyết chiến sa trường!
Y hiên ngang lẫm lẫm hùng hồn kích động, cũng cổ vũ sĩ khí.
- La Thống chế, tình hình khẩn cấp, ngươi lập tức hạ lệnh bày trận nghênh địch. Ta cũng nghe ngươi!
Biết lúc này có nhiều lời cũng vô ích, gã chắp tay thưa:
- Ty chức xin mạo muội.
Gã quay sang phân phó:
- Truyền lệnh xuống, kỵ binh bày trận phía trước, bộ binh theo sát đằng sau, tới khi truy binh đánh tới, kỵ binh trùng kích tiến lên, khi trận hình quân địch rối loạn, bộ binh nghe hiệu lệch xông lên, dồn hết toàn lực, anh dũng chém giết, ngăn cản quân địch!
- Tất cả đều nghe theo La Thống chế...
Tiếu Tĩnh Sanh cao giọng:
- Sau trận này, chư vị đều được trọng thưởng!
Hôm nay thời tiết có vẻ rất tốt, mặt trời rực rỡ, chỉ có không khí hơi se se lạnh, khí hậu vùng Tây Bắc vốn khắc nghiệt, mùa đông vô cùng dài, binh khí áo giáp cũng lạnh như băng.
- La Thống chế, nếu đánh nhau, ta nên làm gì?
Tiếu Tĩnh Sanh chủ động xin đi giết giặc.
La Định Tây do dự một lát mới nói:
- Đại công tử lần này mang đến bao nhiêu binh mã?
- Binh mã còn ở tại Đan Dương gần như ta đều mang tới cả. Sau khi bị quân Tây Quan đánh bại, bộ đội của Bồ Tồn Thụy quay về Đan Dương, ta tập hợp lại, cũng có khoảng hơn ngàn nhân mã, dồn lại cũng khoảng ba ngàn binh lực.
- Được, đại công tử, ngài xem bên trong thành Thanh Đường cũng có không ít quân Tây Quan. Truy binh đánh tới, chỉ sợ quân Tây Quan trong thành Thanh Đường cũng sẽ thừa cơ xông ra. Thành Thanh Đường ở bên cạnh chúng ta, nếu giết tới bên cạnh chúng ta sẽ gặp nguy hiểm, kính xin đại công tử suất lĩnh một ngàn binh mã bảo vệ bên cánh cho chúng ta.
Tiếu Tĩnh Sanh gật đầu:
- Được, cứ giao bên cánh cho ta, bọn họ không đến thì thôi, nếu đám dồi chó trong thành Thanh Đường dám ra khỏi thành, lão tử sẽ cho bọn chúng nếm mùi chỉ có đến mà không có về!
La Định Tây quay sang Viên Liêu:
- Viên Liêu, bổn tướng suất lĩnh kỵ binh trùng kích, ngươi suất lĩnh bộ binh giết lên đằng sau, nơi này còn cách sông Lương Tử hơn mười dặm, chỉ cần lúc đó thối binh của chúng ta thoát chết qua sông, chúng ta lập tức triệt binh, thối lui tới bên bờ nam thủ vệ. Đến lúc đó, chỉ cần bảo vệ sông Lương Tử là được, không cần dây dưa với bọn họ. Đại công tử, một khi kèn rút quân vang lên, xin đại công tử lập tức dẫn đầu đội ngũ lui về bờ nam sông Lương Tử, sẽ ở lại bảo vệ bờ nam. Đại công tử dẫn người về thành Đan Dương trước, củng cố hệ thống phòng ngự.
Tiếu Tĩnh Sanh gật gật đầu.
Rất nhanh, chợt có người hô lên:
- Đại công tử, Thống chế đại nhân, các ngài xem...
Mọi người nhìn sang, dưới ánh mặt trời, thối binh Bắc Sơn đã chật vật xuất hiện trong tầm mắt. Lúc trước La Định Tây suất lĩnh kỵ binh thối lui tới phụ cận thành Thanh Đường, đùi người vẫn kém đùi ngựa, đương nhiên họ không theo kịp, nhưng không bao lâu sau thối binh cũng đã lùi tới đây, chứng tỏ tốc độ của họ thực sự không tệ.
La Định Tây nhanh chóng tổ chức trận hình trên bãi đất trống. Kỵ binh bày trận phía trước, bộ binh được Viên Liêu suất lĩnh theo sát đằng sau.
Tiếu Tĩnh Sanh suất lĩnh một ngàn bộ binh di động sang bên cánh, nơi quân coi giữ thành Thanh Đường sẽ ào ra.
Đây là lá chắn cuối cùng của quân Bắc Sơn.
Hơn mười dặm hai bên thành Thanh Đường đều là thối binh Bắc Sơn đang dốc sức liều mạng mà chạy, thậm chí một vài binh tướng đã cởi cả áo giáp vì quá nặng sẽ ảnh hưởng tới tốc độ.
Mặc dù Tiếu Tĩnh Sanh biết toàn tuyến Bắc Sơn tan tác, nhưng khi nhìn thấy thối binh Bắc Sơn chạy như thỏ chạy chó săn vẫn phải lắp bắp kinh hãi, cơ mặt giật giật.
Một vài binh sĩ chạy ngang qua kỵ binh Bắc Sơn, thấy đội ngũ tập kết ở đây, lại có tướng lãnh lớn tiếng hô quát, cũng có một vài người ở lại tham gia vào trận bộ binh mà Viên Liêu đang bày. Nhưng trong mười người, bất quá cũng chỉ có hai ba người mà thôi, phần lớn đã mất hết dũng khí, thậm chí còn không thèm nhìn đội kỵ binh chạy thẳng về phía nam.
Ngược lại, quân Tây Quan thực sự không buông ta. Tuy quân Bắc Sơn đã tan tành nhưng quân Tây Quan vẫn không rời rạc, ít nhất năm mươi người một tiểu đội, giữ khoảng cách nhất định mà đuổi giết đằng sau. Tiếu Tĩnh Sanh không phải kẻ chưa bao giờ nhìn thấy chiến tranh, nhưng cảnh trước mắt thì y chưa bao giờ hình dung. Quân Tây Quan như một đám sói đuổi theo con mồi chạy trốn, nhìn khắp nơi, đông một đoàn tây một đám, chỉ thấy từng đội quân Tây Quan chém giết lính Bắc Sơn, rất khó để thấy lính Bắc Sơn nhiệt tình phản kháng.
Binh bại như núi đổ, danh ngôn quả nhiên không hổ.
- Lên ngựa!
La Định Tây ra lệnh một tiếng, những kỵ binh đang cầm cương dắt tuấn mã bên cạnh lập tức tung mình lên ngựa.
Gã hiểu, quân Bắc Sơn đã loạn hết cả rồi, quân Tây Quan phân tán đuổi giết, nếu kỵ binh Bắc Sơn cũng phân tán theo đánh với từng nhóm quân Tây Quan sẽ rất dễ dàng đánh bại đối phương, nhưng nếu thực sự kỵ binh muốn phân tán, chia lẻ thành từng tốp nhỏ năm ba người, tới khi quân chủ lực Tây Quan đuổi tới, kỵ binh Bắc Sơn đã phân tán chắc chắn sẽ gặp phiền phức lớn, hậu quả vô cùng nghiêm trọng. Cho nên, nếu muốn thực sự ngăn cản địch nhân, phải chủ động tấn công đối phương, chấn nhiếp đối phương.
Thực ra lúc này gã đã xác định được chính xác mục tiêu, phía xa xa có đại quân Tây Quan đuổi theo, nhân số không dưới mấy ngàn người, cách trận kỵ binh khá xa, vừa đủ không gian cho kỵ binh tác chiến.
Mã đao trong tay, La Định Tây vung cương ngựa, chiến mã chầm chậm tiến lên, mấy ngàn kỵ binh sau lưng cũng tiến lên theo từng nhóm, mỗi nhóm đều giữ khoảng cách nhất định, tốc độ từ chậm mà nhanh dần, rất nhanh đã bắt đầu chạy nước rút tiến thẳng về phía quân Tây Quan. Chốc lát, tiếng vó tuấn mã vang rền như sấm khiến cho đại địa cũng rung động.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...