Tề Vương chưa bao giờ cảm thấy thời gian lại trôi đi khó khăn đến vậy, nửa đêm gió lớn, trời đông giá rét. Tề Vương, Lô Hạo Sinh, Mã Trọng và Mạc Lăng Sương đều đã mặc áo giáp trên người.Đối với Lăng Sương mà nói, áo giáp trên người không tránh khỏi có chút nặng. Hơn nữa, thân hình nàng thon thả mặc áo giáp trên người cũng không thích hợp.Ngoài mang theo một ít vật dụng cần thiết đi đường trên người, mọi người không mang theo một vật gì vướng víu. Thời gian trôi qua, Tề Vương dốc hết sức để mình bình tĩnh trở lại. Giờ tý đến sẽ đường hoàng rời đi từ cổng phải. Nhưng tiếp đến cửa thành phía Tây của Tề Vương phủ chính là cùng chạy đua với thời gian, cũng là chạy đua với tính mạng.Cùng với đó, Cừu Như Huyết lại lộ ra vẻ bình tĩnh đến dị thường. Sống trên giang hồ lâu năm, y đã trải qua vô số thời khắc sinh tử.Tiếng bước chân vang lên, Tề Vương đứng lên, rất nhanh mọi người liền thấy Vương Phủ bước nhanh tới, mấy người lập tức tiến ra đón, Vương Phủ thần sắc nghiêm trọng nói:- Vương gia, thời cơ đã đến, phải chăng đã chuẩn bị tốt rồi?- Vương Thự đầu, chúng ta đều chuẩn bị xong rồi, bất cứ lúc nào cũng có thể xuất phát.Tề Vương lập tức nói.Vương Phủ đưa mắt nhìn mọi người, chăm chú nhìn Lăng Sương nói:- Sau khi ra ngoài, mấy vị để cô nương này ở giữa, che giấu cô ta. Sau khi ra khỏi cửa, không cần quan tâm đến những chuyện khác. Đi theo ta, sau khi ra khỏi con đường này, Cừu đại hiệp, chuyện tiếp theo tất cả dựa vào ngươi rồi.Cừu Như Huyết gật đầu, Vương Phủ không nói thêm lời nào, vung tay lên xoay người rời đi, mọi người nhìn nhau không do dự nữa bước đi về phía trước.Một đoàn người nhanh chóng bước đi, rất nhanh liền đi tới phía bên phải cửa. Vương Phủ giơ tay lên ý bảo mọi người dừng lại, lúc này mới thấp giọng hướng Cừu Như Huyết nói:- Cừu đại hiệp, các ngươi đợi ở đây một lát, ta ra ngoài điều người phía Bắc rời đi, nghe thấy giọng ta, lập tức ra ngoài.Cừu Như huyết trịnh trọng gật đầu.Vương Phủ vừa đi ra cửa, đám người Tề Vương ngừng thở đứng chờ, nghe bên ngoài truyền vào một tiếng, một lát sau chợt nghe tiếng Vương Phủ từ ngoài cửa truyền vào:- Vương gia, có thể đi rồi!Cửa bên cạnh mở ra, Mã Trọng Hành cầm đại đao. Người thứ nhất đi ra đi theo phía sau Lăng Sương, bên trái Tề Vương, bên phải Lô Hạo Sinh, Cừu Như Huyết đi phía sau. Một đoàn người đi ra ngoài, nghe thấy phía Nam có thân ảnh chớp động, Võ kinh vệ của Tây Môn Thự đều đi đến phía Nam. Biết là Vương Phủ điều đi, Vương Phủ cũng không nói nhiều, tay rút đao dẫn mọi người nhanh chóng đi về hướng Bắc.Cừu Như Huyết thuận tay kéo cửa chính lên, lúc này mới đi theo sát.Tiếng gió rít gào, âm thanh ma sát của áo giáp bị tiếng gió che lấp, Vương Phủ bước chân nhanh vội, mọi người ở phía sau biết đây là thời khắc sinh tử cũng dốc hết sức đi theo.Ngõ này không hề ngắn, một hồi sau mới đi đến cuối ngõ. Vương Phủ chuyển qua một ngõ nhỏ khác, bốn phía tối đen, vô cùng mờ ảo.Đi đến đầu ngõ nhỏ, Vương Phủ dừng lại, xoay người lại, giao vật trong tay cho Cừu Như Huyết, Cừu Như Huyết nhận lấy, Vương Phủ khẽ nói:- Cừu đại hiệp đây là lệnh bài của Tây Môn Thự Thự đầu, trên đường chưa hẳn không gặp phải tuần tra. Lệnh bài này có lẽ có chút tác dụng.Hướng mọi người chắp tay nói:- Các vị, đã rời khỏi Vương phủ, theo con đường này đi lên phía trước đến đầu phố thứ hai rẽ về hướng Nam mà đi. Con đường này ta đã kiểm tra, không có chướng ngại, con đường tiếp theo ta không thể đi cùng được rồi, các vị đi đường cẩn thận!Trong lòng mọi người hiểu rõ, sau lần từ biệt này sau này có lẽ không gặp lại. Tề Vương chắp tay trước, mấy người của Lô Hạo Sinh cũng đều chắp tay, Lăng Sương càng hiểu rõ Vương Phủ là hi sinh vì nghĩa.Mặc dù đang mặc áo giáp nhưng vẫn nhẹ nhàng hành lễ. Cừu Như Huyết bước nhanh về phía trước, ôm Vương Phủ, lập tức trầm giọng:- Ngươi không thể chết, chúng ta ở Tây Bắc đợi ngươi!Vương Phủ mỉm cười gật đầu. Cừu Như Huyết cũng biết không thể trì hoãn, không nhiều lời nữa vung tay lên, đi trước dẫn đường. Mọi người theo phía sau, đi vài bước quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Vương Phủ đã xoay người, dáng vẻ cô đơn trở về.Vương Phủ bước nhanh, thần sắc ngưng trọng, trở lại con phố dài kia còn chưa đi đến cửa bên phải liền gặp vài tên binh sĩ Tây Môn Thự đi về phía Nam, xông lên trước mặt.- Vương đầu, không có động tĩnh gì, có phải ngươi hoa mắt không?Một tên binh sĩ nhìn thấy Vương Phủ không nhịn được nói:- Chúng tôi đi đến đầu đường đều không thấy người nào khả nghi!Vương Phủ dụi dụi mắt nói:- Chỉ sợ trận thức đêm này tinh thần không tốt, bỏ đi, các ngươi giữ chắc vị trí của mình... Ồ, đúng rồi, huynh đệ bên trong mệt rồi, không thì các ngươi vào thay phiên một lát để cho bọn họ nghỉ ngơi một chút?Lời y vừa dứt, mấy tên võ kinh vệ tứ tán bỏ đi, tất cả trở lại vị trí của mình, sợ bị Vương Phủ kéo đi làm cu-li.Vương Phủ đi tới cạnh cửa, ngồi ở ngưỡng cửa, ngẩng đầu nhìn bầu trời màu đen, cảm thấy nhẹ nhõm phần nào.......Cừu Như Huyết dẫn mọi người đi theo phố dài đến ngã rẽ thứ hai. Theo lời Vương Phủ nói, rẽ về hướng Nam dọc theo con đường này quả thật không gặp một người nào.Nơi này là khu Tây Thành tập trung quan triều đình, chủ yếu là phủ đệ của quan viên triều đình. Tề Vương phủ gần cửa Hoàng Thành, ở trung tâm Tây Thành, càng đi ra ngoài chức vị quan viên càng nhỏ.Chỉ là chỗ này thuộc về nơi trọng điểm tập trung quan viên triều đình, cho nên luôn phải thận trọng đề phòng. Dù là mùa đông khắc nghiệt, ban ngày hay ban đêm đều có lính tuần tra đột nhiên xuất hiện.Cừu Như Huyết cẩn thận dị thường, tự mình trinh sát đến cùng, để cho dám người Tề Vương duy trì khoảng cách nhất định với mình. Y dò đường phía trước nhưng có phát hiện có thể nhắc nhở mọi người đằng sau. Nếu khoảng cách gần quá chỉ sợ đám người Tề Vương và Lăng Sương nhất thời không kịp phản ứng. Dẫu sao ngoại trừ Mã Trọng Hành là xuất thân binh ngũ, Lô Hạo Sinh và Lăng Sương đều không có võ công, phản ứng tự nhiên cũng không kịp người tập võ.Đến như Tề Vương, mặc dù luyện qua võ nghệ nhưng dường như đều là luyện khoa chân múa tay, hơn nữa không có thực chiến, gặp tình huống đột phát, phản ứng chưa hẳn nhanh hơn Lô Hạo Sinh là bao.Kinh thành Lạc An trải qua ba triều, là đệ nhất đại Đô xứng danh với Trung Nguyên, quan dân trong thành gần trăm vạn người, nhiều không gì sánh được. Cho dù xuất phát từ Tề Vương phủ của Tây Thành, đến cửa thành phía tây có khoảng cách rất dài. Ở giữa phải đi qua mấy phường, các phường có khắp nơi, giao nhau ngang dọc, chỉ cần chút sai sót là có thể lạc đường. Muốn tránh chỗ tuần tra thường xuyên nên chỉ có thể tìm con đường vắng vẻ.Cho dù là đám người sống ở khu Tây Thành của kinh thành, cũng chưa chắc có thể hiểu rõ mỗi con đường như lòng bàn tay, huống chi vài phường tương liên. Mà cho tới nay, các triều đại để làm nổi bật hình thế và trật tự, quy hoạch các phường đều có vẻ giống nhau. Giống như phường Nhị Nguyên và phường Đại Nguyên, hoàn toàn thuộc về các khu khác nhau, hơn nữa phường Đại Nguyên cũng phồn hoa, náo nhiệt hơn phường Nhị Nguyên rất nhiều. Nhưng trời vừa tối, ngọn đèn dầu tắt đi, trên đường phố sẽ rất khó phân biệt đây là phường Đại Nguyên hay là phường Nhị Nguyên. Hơn nữa, đoàn người Cừu Như Huyết phải im lặng không một tiếng động đuổi tới cửa thành phía Tây.Để không gây chú ý ánh mắt của người ngoài, không thể châm lửa, chỉ có thể trong đêm tối mùa đông.Cũng may Cừu Như Huyết trước đó đã ghi nhớ các lộ tuyến trong đầu, theo trí nhớ, dẫn mọi người đi trước. Chỉ là thân ở ngang dọc các phường, có đôi khi Cừu Như Huyết phải dừng lại, suy tính cẩn thận một chút.Tề Vương vẫn luôn vô cùng căng thẳng. Y biết rõ, rời khỏi Tề Vương phủ không có nghĩa là an toàn mà hoàn toàn ngược lại, chỉ cần một khắc chưa ra khỏi cửa thành phía Tây, lúc nào cũng có thể gặp nguy hiểm.Vương Phủ mặc dù ở lại bên kia, nhưng ai cũng không thể bảo đảm Võ kinh vệ sẽ không phát hiện chỗ sơ hở, cũng không thể cam đoan Vương Phủ bên kia sẽ không sơ hở tý nào. Bất luận là Vương Phủ bên kia hay là bên này chỉ cần xuất hiện một chút sơ hở, mọi cố gắng sẽ như nước chảy về biển đông.Trên người mặc áo giáp lạnh như băng, đi qua các đường giao nhau, Mã Trọng Hành và Cừu Như Huyết dĩ nhiên không sao, nhưng ba người còn lại, trên người mặc áo giáo, cũng có chút tốn sức. Đặc biệt là Lăng Sương, chỉ là nữ tử yếu đuối, áo giáp trên người không vừa vặn, vô cùng không thoải mái. Hơn nữa, sức nặng của áo giáp càng khiến Lăng Sương tốn sức. Chỉ là nàng biết rõ tối nay tình hình khác biệt, bất luận như thế nào cũng phải cắn răng chịu đựng.Cừu Như Huyết không hổ là kinh nghiệm phong phú, dọc theo đường hai lần gặp phải đội tuần tra. Cũng may Cừu Như Huyết sớm nghe thấy động tĩnh, liền dẫn mọi người trốn đi. Nếu chần chừ, chỉ sợ bị đội tuần tra phát hiện dấu vết.Một khi đội tuần tra phát hiện dấu vết, Cừu Như Huyết cho dù trong tay có lệnh bài Tây Môn Thự, cũng chẳng giúp được gì. Dù gì Mã Trọng Hành nhìn có vẻ là người xuất thân trong binh ngũ, nhưng bất luận là Tề Vương hay Lô Hạo Sinh, nhìn thế nào cũng không phải xuất thân quân nhân, hơn nữa nữ nhi mặc áo giáp bị đội tuần tra phát hiện, chuyện này tất nhiên phát hiện có vấn đề. Mấy người này đêm hôm khuya khoắt mặc áo giáp lén lén lút lút hành tẩu trên đường, người của đội tuần tra đương nhiên phải nghi vấn. Một khi động thủ tất nhiên sẽ dẫn tới nhiều lính tuần tra hơn, khi đó sẽ không có khả năng thoát thân.Thời gian trôi qua mấy người trong từng con hẻm nhỏ qua lại như con thoi. Cừu Như Huyết dẫn đường phía trước mọi người cũng không hỏi nhiều. Hơn nửa ngày. Tề Vương cũng không biết chính bản thân mình đang ở chỗ nào, càng không biết cách cửa thành còn xa lắm không. Thấm thoắt, đã hơn một canh giờ trôi qua.- Sắp tới rồi!Cừu Như Huyết dẫn mấy người đến một ngõ nhỏ thấy phía trước dựng một cột cờ, trên cột cờ treo một cái cờ màu trắng, nhất thời cũng không nhìn rõ trên đó viết gì.- Ah!Tề Vương trong lòng vui mừng, y ngược lại thật không ngờ sẽ thuận lợi như vậy. Thời gian tính ra vẫn chưa tới hai canh giờ, nhanh như vậy đã đến cửa thành phía Tây, còn thuận lợi hơn nhiều so với dự đoán:- Sắp tới cửa thành rồi?Cừu Như Huyết quay đầu lại nói:- Cách cửa thành phía Tây còn xa, chúng ta đi lòng vòng đã hơn nửa ngày chỉ là vòng qua chỗ tuần tra nghiêm ngặt. Về tới tuyến đường trong kế hoạch của chúng ta, nếu không phải lòng vòng chúng ta chỉ cần nửa canh giờ thì có thể đến đây...!Tề Vương khẽ giật mình, có chút uể oải.Mã Trọng Hành nhẹ giọng hỏi:- Cừu đại hiệp, lộ trình từ đây đến cửa thành rất dài, chỉ còn lại hơn ba canh giờ chúng ta phải tăng tốc hơn rồi.Y đã làm tổng kỳ của Tây thành, thời gian không lâu nhưng ngược lại cũng biết, trước sau chỉ là vòng tròn, cách cửa thành còn xa.- Qua một con đường nữa sẽ có người tiếp ứng của chúng ta.Cừu Như Huyết lại cười nói:- Cùng đón đầu bọn họ, tốc độ của chúng ta sẽ nhanh hơn rất nhiều.Y không nói thêm gì nữa, dẫn mọi người tiến lên, một lát sau rẽ vào một cái hẻm nhỏ, tối om, lờ mờ vô cùng. Chỉ một lát phía trước truyền đến một giọng nói:- Là ai?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...