Sở Hoan mỉm cười nâng chén rượu:- Tấm lòng Đông Phương Tướng quân lớn như biển, có uống thêm mấy chén cũng không sao, nhưng cũng chỉ là mấy chén nữa thôi. Tửu lượng của bản đốc có hạn, thực sự không thể cùng Đông Phương Tướng quân đối ẩm.- Đại nhân khiêm tốn rồi.Đông Phương Tín lại gần, cười nói:- Mấy hôm trước đã đắc tội với Tổng đốc đại nhân nhiều. Tổng đốc đại nhân đừng để bụng.- Đắc tội? Đã xảy ra chuyện gì?- Chỗ vật tư đó…Không đợi y nói xong, Sở Hoan đã mỉm cười khoát tay:- Đông Phương Tướng quân không nhắc bản đốc cũng đã quên rồi. Đông Phương Tướng quân, đây chỉ là việc nhỏ, ta và ngài đều làm việc cho triều đình, công việc cũng có va chạm ít nhiều, chứ không có ân oán cá nhân. Chúng ta công tư rõ ràng, ngày đó bản đốc cũng có chỗ không hay, Đông Phương Tướng quân ngài cũng đừng trách.- Không có không có.Đông Phương Tín giãn da mặt cười nói:- Tổng đốc đại nhân, thật lòng mà nói, trước kia Đông Phương Tín không mấy phục ngài, nhưng hôm nay lại vô cùng bội phục. Tổng đốc đại nhân gặp nguy không loạn, là một hảo hán tử. Ta kính trọng ngài.- Đông Phương Tướng quân quá khen rồi.Sở Hoan khoát tay cười:- Đều là chuyện đã qua, không nhắc tới nữa. Tới đây, Tướng quân ngồi đây, ngươi ta cũng dễ uống rượu.Dứt lời, Sở Hoan chỉ chỉ tay trái mình, ở đó có đặt một cái bàn, theo như địa vị cũng đúng là vị trí của Đông Phương Tín.Y gật đầu cười cười, ngồi xuống bên trái Sở Hoan.Tầng ba có chừng hơn ba mươi vị khách, ngồi cùng một phòng ồn ào nói chuyện, khá là ầm ỹ, Sở Hoan và Đông Phương Tín thấp giọng nói chuyện, hầu hết không ai nghe thấy được họ nói gì, chỉ thấy hai người cười cười nhìn nhau trò chuyện thật vui, trong lòng ai nấy đều hơi nghi ngờ, thầm nghĩ: Nghe nói Sở Hoan và Đông Phương Tín như nước với lửa, mới vài hôm trước hắn còn dẫn người cướp lại rất nhiều vật tư ở Khôn Tự Doanh, đập nát mặt mũi Đông Phương Tín. Vì sao hôm nay hai người này lại có vẻ thân mật như vậy?Một vài người hiểu lòng Đông Phương Tín cũng thầm bực bội. Cần biết, Đông Phương Tín này có nhiều công lao, ngạo mạn tự đại, là một kẻ mắt cao hơn đầu. Y và Sở Hoan đã ở thế nước lửa, hôm nay lại có thể tươi cười nói chuyện, thực sự là có tính toán lớn.Khách ở lầu ba chủ yếu là lão nhân có tuổi, ngoại trừ thân sĩ lâu năm cũng có không ít quan lại lâu năm. Hôm nay là đại thọ Đổng lão thái gia, chủ tịch an bài tại lầu ba, cho nên Đổng Thế Trân cố hết sức sắp xếp tiếp các thân sĩ quan lại lâu năm ở lầu ba.Mới nghe tiếng bước chân ở đầu cầu thang đã nghe tiếng Đổng Thế Trân:- Đa tạ đa tạ, hôm nay được chư vị chiếu cố tới tham gia thọ yến của gia phụ. Thực sự vô cùng cảm kích.Vừa nói, Đổng Thế Trân một thân áo gấm nhanh nhẹn từ ngoài cửa bước vào. Không ít người đang ngồi đứng dậy đón, Đổng Thế Trân cười tủm tỉm, híp đôi mắt nhỏ, liên tục quay sang trái lại quay sang phải hoàn lễ. Tới trước mặt Sở Hoan, y khom người chắp tay:- Tổng đốc đại nhân, gia phụ biết ngài đại giá quang lâm thực sự rất vui mừng.- Lão thái gia đâu rồi?Sở Hoan cười hỏi lại:- Chúng ta tới chúc thọ lão thái gia đó mà.- Sẽ đến nhanh thôi.Đổng Thế Trân cười vui đầy mặt đáp:- Trước đó gia phụ còn bận thu xếp trong nhà, hiện đang trên đường tới. Để chư vị đợi lâu, thật sự rất áy náy.Sở Hoan cười ha ha:- Hôm nay là đại thọ bảy mươi của lão thái gia, đó là chuyện lớn nhất, lão thái gia là lớn nhất, tất cả mọi người đều phải chờ!Đông Phương Tín cũng gật đầu cười:- Đúng thế. Lúc trước còn tưởng Đổng đại nhân muốn đãi thọ yến ở phủ đệ, không ngờ lại tới đây.- Đông Phương Tướng quân cũng biết, đầu cá hấp của Bắc Vọng Lầu này là tuyệt nhất Sóc Tuyền, là món gia phụ thích ăn nhất. Vốn cũng định mời mọi người đến hàn xá một chút, nhưng gia phụ chẳng mấy khi ra ngoài, suốt ngày chỉ ở trong phủ, cũng muốn mượn dịp thọ yến này tới đây hít thở chút không khí, ăn đầu cá hấp ở đây.- Không sao không sao.Đông Phương Tín vuốt râu:- Đầu cá hấp ta cũng thích ăn.Sở Hoan hỏi:- Hải sản Đông Nam thịt Tây Bắc. Bản đốc đã nghe danh mà ngưỡng mộ thịt thú rừng Tây Bắc, không nghĩ đầu cá ở đây cũng rất nổi tiếng.Đổng Thế Trân cười:- Đại nhân không biết rồi, Tây Bắc đương nhiên nhiều núi, nhưng cũng không ít sông, đặc biệt là Khang Hồ của Việt Châu chúng ta. Trong hồ có loài cá lạ, thân cá rất nhỏ, nhưng đầu lại rất lớn, nấu lên ngon khác thường.- Thì ra là vậy.Sở Hoan cười:- Đã vậy, hôm nay nhờ phúc ấm của lão thái gia, ta cũng muốn nếm thử món đầu cá hấp này.- Món đầu cá hấp này chế biến rất phức tạp. Cả Tây Bắc, có thể chế biến đầu cá cho hoàn mỹ cũng chỉ có đầu bếp Bắc Vọng Lầu này thôi.- Hả? Lợi hại thế sao?- Lần này hạ quan sẽ gọi đầu bếp kia đến để giới thiệu với đại nhân món ăn này kỹ hơn.Đổng Thế Trân mỉm cười:- Đại nhân nghe y giảng sẽ biết món này nấu phức tạp thế nào.Sở Hoan gật đầu:- Được.Đột nhiên có tiếng hô cắt ngang:- Lão thái gia đến!Mọi người trên lầu ba cùng đứng dậy, chỉ thấy một ông lão được nha hoàn dìu ra, tóc mai lão giả trắng xóa rủ xuống, chừng hơn bảy chục tuổi, mặc thọ bào mới tinh, tay trái được nha hoàn dìu, tay phải chống quải trượng. Đổng Thế Trân vội vàng ra đón, cầm tay phải Đổng lão thái gia. Mọi người vội nhao nhao chắp tay hành lễ với Đổng lão thái gia. Hai mắt lão thái gia đã mờ, người tốt thì ít mà kẻ xấu thì nhiều, chỉ liên tục gật đầu, được con trai đỡ ngồi lên chủ vị.Đổng Thế Trân dìu lão thái gia ngồi xuống, cả lầu lại vang lên tiếng chúc mừng rộn rã. Đổng Thế Trân đi ra ngoài đầu cầu thang vẫy tay gọi tiểu nhị tới dặn bắt đầu mang thức ăn lên.Chúc thọ Đổng lão thái gia, Đổng Thế Trân mở tiệc mời khách, đương nhiên đồ ăn rất ngon. Chỉ trong chốc lát, rượu ngon thức ăn ngon đều lần lượt được bưng ra. Lúc này Đổng Thế Trân ngồi bên phải Sở Hoan, cười nói:- Đại nhân, món cuối cùng đưa lên chính là đầu cá hấp. Hạ quan đã sắp xếp để đầu bếp tự mưng lên mời đại nhân!Sở Hoan cười:- Khách khí khách khí rồi.Hắn bưng chén rượu, đứng lên:- Chư vị, hôm nay là đại thọ bảy mươi của lão thái gia, mọi người cùng ở đây, thật sự khó có dịp như thế này. Bản đốc nâng một chén này, mọi người cùng nhau mời lão thái gia một ly, cung kính chúc lão thái gia phúc như Đông Hải thọ tựa Nam Sơn!Khách mời đều nâng chén mời lão thái gia.Ngoài cổng chính Bắc Vọng Lầu, đội trưởng đội thân binh phủ Bình Tây Tướng quân xốc lại bội đao bên hông, thần sắc lạnh lùng, thân thẳng như lao đứng ngoài cửa lớn Bắc Vọng Lầu. Hai bên trái phải đều do tinh nhuệ của phủ Bình Tây Tướng quân hộ vệ, một thân giáp sắt sáng ngời, hông đeo bội đao.Từ đầu đến cuối tay Hách Thông không rời chuôi đao, bộ hạ của y cũng không thấy lạ, ai cũng biết Hách Thông là tâm phúc của Đông Phương Tín, dường như người này luôn trong trạng thái cảnh giác tối đa, rất hiếm khi thấy y thư giãn một chút. Hơn nữa, ai cũng biết, đao của Hách Thông rất nhanh, một khi đã rút thường là khi thấy máu.- Ngươi là Hách Thông?Đang căng mình đề phòng, đột nhiên có tiếng gọi sau lưng, Hách Thông cũng không quay đầu, nhưng một cánh tay đã quàng qua vai y.Tay Hách Thông cầm đao hơi giật giật, hơi quay đầu lại, thấy bên cạnh mình có một người, cũng một thân áo giáp, không mang mũ, tuổi còn rất trẻ đang cười cười.- Ta là Hách Thông.Y gật gật đầu.- Ngươi biết ta là ai không?Người kia cười cười nhẹ nhàng hỏi. Khi y nói chuyện, mùi rượu phả ra, khuôn mặt hồng hồng, ai nhìn cũng biết vừa uống khá nhiều.Hách Thông gật đầu:- Ngươi là Hiên Viên Thắng Tài.Người kia cười ha ha:- Quả nhiên ngươi biết ta.- Hiên Viên thế gia là đệ nhất vũ huân thế gia, Hiên Viên Tướng quân đã từng đơn phương độc mã giết Truân Vệ Vũ Dũng Tướng quân Trì Công Độ, việc này thiên hạ ai cũng biết.Hách Thông bình tĩnh nhắc lại.- Ta không giết Truân Vệ Tướng quân nào mà là một gã phản tặc.Hiên Viên Thắng Tài thở dài:- Tới Tây bắc, ta có nghe nói tới ngươi. Ngươi là đội trưởng đội thân vệ của Đông Phương Tướng quân, ai cũng nói ngươi có bản lĩnh rất cao, nên ta rất muốn quen ngươi.- Chúng ta đã quen.Toàn thân Hách Thông vẫn không động:- Hôm nay Hiên Viên Tướng quân là khách quý, kính xin tiếp tục dùng yến!Hôm nay là đại thọ của Đổng lão thái gia, Sở Hoan tới dự tiệc, Hiên Viên Thắng Tài cũng được mời đến. Tuy quan chức của y chưa hẳn đã cao nhưng cũng không ai dám khinh thị người như vậ là thành viên của đệ nhất vũ huân thế gia trong Đế quốc, là đường đệ của Thiên hạ đệ nhất cung thần Hiên Viên Thiệu. Nhân vật như vậy, bất kể là xuất hiện ở đâu cũng sẽ khiến cho người ta phải lau mắt mà nhìn.Hiên Viên Thắng Tài được sắp xếp ở lầu một. Lúc này y đã uống không ít rượu, nhìn có vẻ hơi say, giữ chặt tay Hách Thông, cười nói:- Lại đây, ngươi uống mấy chén với ta.Hách Thông lắc đầu:- Thứ cho ta, hôm nay ta không uống rượu. Thân mang công vụ, xin Hiên Viên Tướng quân tha lỗi!Hiên Viên Thắng Tài nhăn mày hỏi:- Ngươi từ chối ta?Hách Thông nhìn thẳng vào mắt y, bình tĩnh đáp:- Vâng!Hiên Viên Thắng Tài thở dài:- Ngươi cũng biết, ta mời người ta uống rượu, cho đến bây giờ chưa bao giờ bị từ chối. Ngươi là người đầu tiên từ chối lời mời uống rượu của ta.Hách Thông bình tĩnh nói:- Thân mang công vụ, xin thứ lỗi!- Tại sao ngươi không uống?Hiên Viên Thắng Tài nhướn lông mày:- Hay là ngươi xem thường ta.- Tướng quân là con cháu của đệ nhất vũ huân thế gia, có thể quen được Tướng quân là vinh hạnh lớn lao của ta.Hách Thông nói:- Nhưng hôm nay chỉ có thể từ chối ý tốt của Tướng quân. Ngày khác xin bồi tội với ngài!Hiên Viên Thắng Tài lắc đầu gằn từng chữ:- Hiên Viên Thắng Tài ta mời người uống rượu, chưa từng có ai từ chối. Hôm nay không thể ngoại lệ.Khóe mắt Hách Thông hơi giật giật, đúng lúc này, một người đứng sau lưng Hiên Viên Thắng Tài lên tiếng:- Hiên Viên Tướng quân mời ngươi uống rượu là đã nể mặt ngươi. Nếu ngươi không uống tức là không nể mặt chúng ta.Người kia là bộ hạ của Hiên Viên Thắng Tài. Lần này Sở Hoan dự tiệc, Hiên Viên Thắng Tài cũng mang theo mấy võ sĩ hộ vệ đi theo, đều dự tiệc ở lầu một.Thanks
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...