Tác giả: Ý Thiên Trọng
Edit: Rin
Lý Mãn Nương lập tức nhập vai, nhanh chóng đỡ lấy Mẫu Đơn nói: "Sức khỏe của đứa nhỏ này đúng thật là quá yếu." Mẫu Đơn làm bộ vô cùng khó chịu nhưng vẫn cố gắng chống đỡ, đáng thương nói: "Cháu làm phiền mọi người rồi, cháu muốn về nhà."
Lý Mãn Nương nói: "Được rồi, được rồi, chúng ta về nhà." Sau đó lập tức gọi người đi bẩm báo với quận chúa Thanh Hoa rồi lại oán giận nói với Đậu phu nhân: "Tôi đã đưa nàng đi thì nhất định phải đưa nàng bình an về nhà, không thì cũng không biết ăn nói với nhà nàng thế nào."
Đậu phu nhân nói: "Nếu đã như vậy thì chúng ta cùng nhau trở về thôi. Thực ra tôi cũng không tính ra ngoài lâu như vậy." Mọi người đều nghe theo bà nên đề nghị này nhanh chóng được tán đồng, vì thế không đợi bên kia đáp lại, mọi người đã bắt đầu thu thập đồ đạc.
Quận chúa Thanh Hoa rất nhanh đuổi đến, đang lúc ả cần dùng người, làm sao có thể để các nàng đi chứ? Quận chúa Thanh Hoa quan tâm tiến lên nắm tay Mẫu Đơn ân cần hỏi han, rồi lập tức sai người đi mời đại phu lại đây cũng nói nơi này có phòng ở để cho khách nữ nghỉ ngơi có thể để Mẫu Đơn qua đó. Nếu thật sự không được thì ả ta sẽ sắp xếp hai người đưa Mẫu Đơn về nhà. Như vậy sẽ không chậm trễ bên nào, những người khác vẫn có thể tiếp tục ở lại chơi.
Mẫu Đơn ôm trán với vẻ vô cùng đau đớn, yếu ớt nhắm mắt lại, hít vào thì ít mà thở ra thì nhiều, Vũ Hà to gan nói: "Đan Nương nhà chúng tôi đây là phát bệnh cũ, đau đầu như búa bổ, thuốc lại ở nhà, nhất định phải uống thuốc đó mới khỏi được, hơn nữa còn phải châm cứu, các biện pháp khác đều không có tác dụng."
Nhìn thấy cơ thể Mẫu Đơn dần mềm xuống, Vũ Hà quay đầu lại khóc lóc nói với Lý Mãn Nương: "Sáng nay trước khi ra ngoài, phu nhân đã nói là giao Đan Nương cho bọn nô tỳ, nếu có gì bất trắc, bọn nô tỳ cũng không có đường sống nữa, trong lòng nô tỳ rất sợ hãi, không biết nên làm sao bây giờ, mong phu nhân làm chủ." Nói xong thì quỳ xuống dập đầu, Phong Đại Nương thì ấn vào nhân trung của Mẫu Đơn, la lớn: "Đan Nương, cô cố gắng chống đỡ, tỉnh lại đi." Làm mọi người đều chú ý về phía bên này.
Lý Mãn Nương xấu hổ, giả vờ tức giận nói: "Nha đầu này, ngươi ồn ào gì vậy? Ta có nói mặc kệ Đan Nương sao? Nhanh đi thu thập đồ đạc rồi về thành." Lại xin lỗi nhìn quận chúa Thanh Hoa, khách sáo nói: "Quận chúa nương nương, ngài nhìn đấy, tôi thật sự không thoát thân được, dù sao tôi cũng phải trao trả nàng nguyên vẹn về cho nhà nàng. Làm lỡ mất ý tốt của ngài."
Quận chúa Thanh Hoa quả thật vô cùng căm hận Mẫu Đơn nhưng ả cũng không muốn mang tiếng ác độc cố níu giữ Mẫu Đơn, ả chỉ không hiểu sao vào thời điểm quan trọng thì Mẫu Đơn lại phá chuyện của ả? Ả chỉ ước gì Mẫu Đơn cứ đau thế mà đi đời luôn đi.
Đậu phu nhân thấy vẻ mặt không vui của quận chúa Thanh Hoa, đợi mãi cũng không thấy ả đáp lại, tất nhiên là không muốn mấy người các bà rời đi. Bà định tính toán bất chấp tất cả, cứ rời đi trước lại nói, dù sao ả cũng không thể cưỡng ép các bà ở lại được. Đột nhiên quận chúa Hưng Khang sải bước đi tới, cười nhạt nói: "Ngay cả một người bệnh mà Bát tỷ cũng không muốn buông tha sao? Bây giờ nàng ấy đã như vậy rồi mà tỷ vẫn không hài lòng à? Chả lẽ phải nhìn nàng bệnh chết ở trước mặt thì tỷ mới yên tâm? Tỷ cẩn thận quá đấy hay là không tự tin?"
Quận chúa Thanh Hoa bị bóc vết sẹo thì cực kỳ giận dữ, ả mà thèm sợ Mẫu Đơn sao? Một nữ nhi nhà thương gia ốm yếu bệnh tật? Rõ ràng chỉ là một kẻ thua cuộc mà thôi! Nhưng ả không thể nói những lời này trước mặt mọi người, chỉ có thể làm bộ vô cùng ủy khuất nói: "Thập Nhất muội, sao muội lại nói như vậy? Ta chẳng qua có ý tốt muốn cảm tạ các nàng cứu Lưu Vân muội muội nên mới mời các nàng tới chơi......" Còn chưa dứt lời thì quận chúa Hưng Khang đã ngắt lời ả: "Ta biết rồi, Bát tỷ khổ tâm muốn giữ nàng lại thật ra cũng không phải do tâm tư ngoan độc muốn nhìn nàng chết mà là muốn tìm giúp đỡ, rốt cuộc mọi người đều biết thuật cưỡi ngựa của Lý phu nhân, nếu bà ấy vào sân thì chính là cao thủ trong cao thủ, chẳng lẽ......" Nàng tới gần một bước, nói dứt khoát: "Trận đấu còn chưa bắt đầu mà tỷ đã sợ rồi à? Mấy ngày nay Bát tỷ xem nhiều Hồ toàn nhi khiêu vũ, uống nhiều rượu quá nên sức khỏe không còn tốt như trước sao?" Quay đầu lại nhìn thoáng qua mọi người ở phía sau rồi cười to lên.
Mỗi câu nói của nàng lại chọc một phát vào trong lòng quận chúa Thanh Hoa làm mặt ả lúc trắng lúc đỏ nhưng lại không phản bác được cũng không thể phản bác, ả chỉ có thể cắn răng hừ lạnh nói: "Muội hồ đồ hả, nói gì cũng không suy nghĩ! Thôi ta nể muội còn nhỏ tuổi nên không chấp với muội!" Nói xong thì cũng không rảnh lo mấy người Mẫu Đơn mà xoay người đi.
Quận chúa Hưng Khang thì ngược lại giống như càng nói càng hăng, dang hai tay ngăn lại đường đi của quận chúa Thanh Hoa, hùng hổ nói: "Thì ra không phải thế, là do muội muội nghĩ nhiều rồi. Bát tỷ, vậy chúng ta vẫn chơi giống như trước kia, tỷ một đội, ta một đội, không được người ngoài nhúng tay, tỷ có dám không?" Mấy người đi theo phía sau nàng ta cũng ồn ào lên.
Quận chúa Thanh Hoa biết nếu hôm nay ả ta hèn nhát thì về sau sẽ không dám ngẩng đầu trước đám người này nữa, ả là cưỡi lên lưng cọp khó leo xuống, lập tức cắn răng nói: "Ta có gì mà không dám chứ! Thập Nhất muội, các ngươi cũng nên cẩn thận!" Nói xong thì đi xuống lầu trước.
Quận chúa Hưng Khang nhìn theo ả đi xa thì mới quay đầu nhìn về phía mấy người Lý Mãn Nương, cười nói: "Lúc này đang giữa trưa, không có kiệu, Đan Nương Hà gia cũng không tiện về nhà, so với bị phơi nắng trên đường có thể bị cảm nắng làm bệnh nặng thêm, không bằng cứ ở chỗ này nghỉ ngơi một chút, trước tiên để đại phu nhìn xem, đợi một lát nữa hãy trở về." Thấy Lý Mãn Nương không lên tiếng thì nàng cười nói: "Ngài mới vừa cứu biểu muội của ta, ta rất biết ơn ngài. Ta cũng muốn tìm một cơ hội báo đáp ngài."
Ý của nàng ta là sẽ không hại mọi người nhưng Lý Mãn Nương chỉ muốn thoát thân, không muốn có liên quan nhiều với nàng ta, bà cười nói: "Chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức gì, quận chúa không cần để trong lòng. Tôi biết quận chúa có ý tốt nhưng bệnh của đứa nhỏ này không chờ được, tôi ôm nàng cùng cưỡi một con ngựa, tôi phi ngựa nhanh sẽ trở về nhanh thôi."
Quận chúa Hưng Khang thấy không giữ bà lại được thì cũng không cố giữ lại, mệnh người hầu đưa đoàn người Mẫu Đơn đến bên ngoài thôn trang. Nàng thì cùng mấy người kia cẩn thận đi kiểm tra ngựa và cúc trượng, thấp giọng thương lượng cách đối phó với quận chúa Thanh Hoa: "Đều là quận chúa Vương phủ, nàng dựa vào cái gì mà cao cao tại thượng, mọi chuyện đều phải đoạt trước? Coi thường bạn bè thân thích của chúng ta, tâm địa thì độc ác. Hôm nay dù có thua cũng không cần để ý, chúng ta phải dạy cho nàng ta một bài học. Nếu không tôi hôm nay chính là mọi người ngày mai. Nếu chúng ta ngay cả thân thích cũng không bảo vệ được thì về sau làm sao có mặt mũi gặp bọn họ?"
(Truyện chỉ đăng tải duy nhất tại Fb: Trạm Phim Tháng 11 - Trạm Dương Tử 1106 hoặc Wattpad: YangZi @user66538460 còn lại đều là ăn cắp)
Mấy người khác cũng từng bị Thanh Hoa làm khó dễ, có người nói: "Phần Vương ở đây còn cả tên gian phu kia nữa, chúng ta cần phải cẩn thận một chút, đừng để lộ nhược điểm. Hơn nữa đừng để đến nỗi chết người, làm lớn chuyện quá sẽ khó giải quyết."
Một người khác cười lạnh: "Cẩn thận? Nàng từ trước đến nay tàn nhẫn độc ác, nếu chúng ta nương tay, nàng tất nhiên sẽ mượn cơ hội thu thập chúng ta để về sau chúng ta không dám đối đầu với nàng nữa, khi đó người xui xẻo sẽ là chúng ta."
Quận chúa Hưng Khang trầm mặt nói: "Gậy đánh cầu không có mắt, ngựa cũng không nghe lời, việc ngoài ý muốn trên sân có rất nhiều, các tỷ muội cứ thoải mái mà làm, có việc gì thì tôi chịu trách nhiệm." Nói rồi mắt nàng đỏ lên: "Muội muội kia của tôi bị gãy hết cả chân tay, cả đời này xem như xong rồi, nếu tôi không làm cho nàng ta gãy chân thì tôi thật sự không còn mặt mũi về nhà. Dù sao hôm nay tôi sẽ không đi, trong số các vị nếu ai không tiện thì cứ về trước, dù thế nào tôi vẫn sẽ nhớ ân tình này, về sau nếu có việc tìm tôi, tôi nhất định sẽ không chối từ."
Mấy người còn lại nhìn nhau, đều nói: "Chúng ta nếu sợ nàng thì sẽ không theo muội tới đây." Mấy người thương lượng kế sách, lại đập tay thề dù có chuyện gì cũng sẽ không để lộ bí mật, ngoài ý muốn là ngoài ý muốn.
Lại nói đoàn người Mẫu Đơn ra khỏi cửa thôn trang, Lý Mãn Nương thực sự ôm Mẫu Đơn vào trong ngực, hai người cùng cưỡi một con ngựa, ánh nắng chói chang, hai người đều vô cùng nóng nực, cả người mồ hôi đầm đìa. Lý Mãn Nương thở dài: "Nói dối nói dối, đã nói ra miệng là phải giả bộ đến cùng, thế này phải cố về đến thành mới có thể dễ chịu được."
Đậu phu nhân cười nói: "Có thể thoát thân là tốt rồi, bà còn lải nhải cái gì."
Chợt nghe có người ở phía sau gọi: "Phu nhân phía trước xin dừng bước."
Mọi người nghĩ sự tình có gì thay đổi, đang muốn giả bộ không nghe thấy, chạy lấy người thì người tới đã cưỡi ngựa đuổi theo, là một người đàn ông mặt đen khoảng chừng hơn ba mươi tuổi, sau khi đuổi kịp thì xuống ngựa đứng trước mặt Lý Mãn Nương hành lễ cười nói: "Tiểu nhân là tôi tới trong nhà công tử Tưởng Trường Dương, tên là Ô Tam, chủ nhân nhà tôi có quen biết với Đại Lang Hà gia."
Mẫu Đơn đang dựa vào trong lòng ngực Lý Mãn Nương giả bộ hôn mê, nghe được lời này thì có chút kinh ngạc nhưng lại không thể tỉnh lại để ứng đối, nàng đành phải nhéo nhẹ vào eo Lý Mãn Nương, Lý Mãn Nương hỏi người nọ: "Có chuyện gì không?"
Ô Tam nói: "Nghe nói muội muội của Đại Lang Hà gia bị bệnh lại không có kiệu đưa về thành, chủ nhân nhà tôi ở gần đây có thôn trang, vừa lúc có kiệu, đã sai người đi nâng đến, mong chư vị chờ một lát, kiệu lập tức đến ngay."
Mẫu Đơn nghe xong thì thầm nghĩ Tưởng Trường Dương quả nhiên là người tốt, có lẽ nhìn thấy quận chúa Thanh Hoa lại gây chuyện nên đồng tình với nàng. Chàng có ý tốt còn nàng vốn dĩ đã nợ chàng một lần rồi, cũng không kém một lần ngồi kiệu, vậy nên nàng không nói gì nữa.
Lý Mãn Nương lưỡng lự nhưng nghĩ lại có ngồi kiệu cũng sẽ không đến nỗi gặp phiền toái, bà cũng không thấy Mẫu Đơn phản đối nên cười cảm tạ rồi ngẩng đầu nhìn trời, nói: "Nơi này quá nắng, chúng ta đến chỗ râm mát phía trước chờ đi."
Không lâu sau quả nhiên thấy một chiếc kiệu hai người nâng chạy như bay đi tới, Lý Mãn Nương lại nói cảm ơn rồi nâng Mẫu Đơn lên kiệu, sau đó đoàn người trở về thành.
Sau khi Ô Tam làm xong việc thì quay lại tìm Tưởng Trường Dương. Tưởng Trường Dương nghe nói đoàn người của Mẫu Đơn đã thuận lợi trở về thành thì yên tâm ngồi xuống xem trận cầu. Trong chớp mắt, trận đấu bên dưới đã kết thúc, không có gì bất ngờ đội của Lưu Sướng đã giành chiến thắng, sau khi nhận phần thưởng là mười thất gấm Tứ Xuyên của Phần Vương thì họ giơ cao cúc trượng, giục ngựa nhanh như bay, tiếng hò hét vang khắp sân cầu. Vẻ mặt con cháu hoàng gia tối sầm lại, khinh thường ra sân.
Quận chúa Thanh Hoa cũng đang thảo luận chiến thuật với nhóm tỷ muội thân thiết của ả, sau đó thay quần áo cùng nhóm người quận chúa Hưng Khang rồi ra sân cầu. Mặt ngoài hai nhóm người đều cười nói vui vẻ nhưng trong lòng thì vô cùng tàn nhẫn. Quận chúa Thanh Hoa nhanh chóng nhận ra có điều gì đó không ổn, mấy người bên đội của Hưng Khang người nào cũng vẻ mặt ngoan độc giống như họ sắp chiến đấu bằng mạng sống của mình. Còn bên phía ả ta có hai vị tỷ muội vốn dĩ ban đầu đã quyết tâm nhưng khi nhìn thấy tình hình này lại có ý muốn rút lui, thậm chí vào thời điểm quan trọng còn né tránh, không chịu giúp đỡ ả ta.
Ả ta tin tưởng vào thuật cưỡi ngựa cũng như kỹ năng chơi cầu của mình nhưng cũng không có nghĩa ả có thể một mình chống lại với những màn tấn công dữ dội của nhiều người cùng một lúc. Ả bắt đầu sợ hãi muốn nhận thua, cố gắng tìm kiếm bóng dáng của Lưu Sướng trong đám người, hy vọng Lưu Sướng có thể kịp thời phát hiện tình trạng của ả sau đó lập tức thỉnh cầu Phần Vương dừng lại trận đấu này. Tuy nhiên nhóm người quận chúa Hưng Khang đã bàn với nhau từ trước, dù bất cứ giá nào cũng sẽ không dừng trận đấu lại, một khi đã bắt đầu hành động thì sẽ không có bất kì lí do gì để ngừng trận đấu giữa chừng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...