Tác giả: Ý Thiên Trọng
Edit: Rin
Thấy Tưởng Trường Dương bị mọi người vây quanh lên lầu rồi bị ấn ngồi xuống bên cạnh Phần Vương, Phần Vương nhiệt tình tự mình rót rượu đưa qua cho chàng, luôn miệng khen chàng, mặt quận chúa Thanh Hoa xanh mét lại. Ả vốn dĩ muốn làm Tưởng Trường Dương xấu mặt trước nhiều huân quý, không ngờ lại để chàng có cơ hội xuất đầu lộ diện! Ả nghiến răng, nhíu mày thầm tính toán một biện pháp khác. Bên tai truyền tới tiếng cười đùa vui vẻ của Phan Dung, kêu ả nhanh chóng thực hiện lời hứa vừa rồi: "Không phải vừa nãy ngươi nói Tưởng Đại Lang không biết chơi mã cầu sao? Thua, thua, lấy đồ vật cho ta nhanh lên. Ta đã nói từ sớm rồi, hắn rất lợi hại đấy."
Quận chúa Thanh Hoa tức giận trong lòng, vô cùng chán ghét bộ dạng này của Phan Dung, lườm hắn một cái, vừa lúc đối diện với ánh mắt của Lưu Sướng. Ả còn chưa phản ứng lại thì Lưu Sướng đã hơi mỉm cười với ả rồi vẫy tay gọi ả đi qua.
Tâm trạng quận chúa Thanh Hoa có chút nhảy nhót nhưng vẫn nhịn xuống một lát mới đi qua, nâng cằm, kiêu căng nói: "Ngươi muốn làm gì?"
Lưu Sướng đè xuống sự chán ghét trong lòng, nhàn nhạt nói: "Không có gì, chẳng qua muốn nhắc nhở ngài một câu, nếu đã mời Phần Vương đến thì đừng làm ngài ấy mất vui. Nếu ngài cảm thấy lời nói của ta là dư thừa thì có thể không nghe cũng được."
Quận chúa Thanh Hoa tức giận "Hừ" một tiếng, nhưng cũng biết hắn nói đúng, nghĩ đến chuyện hắn làm hôm qua thì lại muốn hắn khó chịu, ả chỉ vào Mẫu Đơn ở phía đối diện: "Nhìn thấy không, hôm nay ta còn mời một vị khách quý tới đây."
Lưu Sướng giật mình, giương mắt nhìn lên thì đúng là thấy Mẫu Đơn xinh xắn ngồi ở đối diện, hắn miễn cưỡng kiềm chế tâm tình kích động, ép mình thu hồi ánh mắt, lạnh lùng thốt lên: "Gọi nàng tới làm gì? Ngài cảm thấy ta còn chưa bị nàng làm cho buồn nôn đủ hay sao? Hay muốn mọi người ở đây lại chê cười ta một trận nữa thì ngài mới vừa lòng?"
Quận chúa Thanh Hoa nhìn chằm chằm vào hắn, muốn nhìn thấy gì đó từ trong mắt hắn nhưng trên mặt Lưu Sướng chỉ có chán ghét cùng khinh thường, lập tức khẽ cười: "Ai chê cười ai còn không biết đâu. Chim sẻ cũng dám vọng tưởng bay lên cành cao biến thành phượng hoàng, đây là kết cục của nàng ta."
Thật nhàm chán! Lưu Sướng lười biếng ngồi dựa nghiêng vào ghế: "Ngài muốn làm như thế nào thì tuỳ, nhớ rõ đừng thêm phiền toái là được. Nếu không chỉ có ta và ngài là bị mọi người chê cười thôi, nàng chỉ là một người không liên quan, tội gì cứ để nàng qua lại trước mặt ta."
Quận chúa Thanh Hoa nghe xong những lời này thì tâm tình cuối cùng mới tốt lên, kéo tay áo Lưu Sướng làm nũng nói: "Gần đây ta mới tìm được một loại rượu ngon, tối nay qua chỗ ta đi?"
Lưu Sướng vui sướng nói: "Được thôi nhưng ta không muốn nhìn thấy những người khác."
Quận chúa Thanh Hoa biết người mà hắn ta đang nói đến là ai, ả nghĩ thầm còn chưa bước vào cửa nhà ta mà đã bắt đầu ghen tị rồi. Sau đó ả mỉm cười nói: "Yên tâm đi. Ta đã xử lý sạch sẽ bọn họ rồi. Đợi chút nữa, chàng có muốn xuống đánh một trận không? Ta đã chuẩn bị sẵn ngựa và gậy cho chàng rồi."
Lưu Sướng lúc này mới nhướng mày, nở nụ cười nói: "Tất nhiên là muốn đi rồi. Tưởng Đại Lang cũng đi sao? Vẫn giống như mọi lần, mấy đường huynh đường đệ của nàng một đội còn mấy người chúng ta một đội?"
Quận chúa Thanh Hoa nói: "Ta đi qua nhìn xem." Một lát sau trở lại cong môi nói: "Tưởng Đại Lang vừa mới thể hiện kỹ thuật đánh cầu rất cao siêu, ai còn dám yêu cầu hắn ta lên sân nữa? Mấy huynh đệ của ta còn đe dọa không cho hắn lên sân. Hơn nữa hình như hoàng thúc của ta cũng muốn giữ hắn lại để nói chuyện, chỉ sợ hắn không thể chơi tiếp được." Ả hạ giọng cười: "Cơ hội để chàng thể hiện bản thân đấy."
Lưu Sướng nhíu mày, hơi khinh thường nói: "Hắn ta có thể phi ngựa đánh đồng tiền nhưng chưa chắc chơi giỏi mã cầu. Mấy huynh đệ của nàng cũng quá hèn nhát, nàng đi nói với hoàng thúc của nàng đi."
Quận chúa Thanh Hoa cười nói: "Chàng yên tâm đi. Ta nhất định sẽ chăm sóc hắn thật tốt." Hai người nhìn nhau cười, cuối cùng cũng khôi phục sự ăn ý trước kia.
Người ngồi trên lầu phía tây không có thân phận cao như bên lầu phía đông nên không có nhiều người quen biết chàng, có người biết Tưởng Trường Dương, có thể gọi tên của chàng nhưng lại không biết lai lịch của chàng. Mẫu Đơn dựng tai chăm chú nghe một lát nhưng không nghe ra cái gì nên đành quay lại chuyên tâm với mấy món ăn trước mặt.
Chợt nghe Đậu phu nhân nói: "Đan Nương, Tuyết Nương đâu?" Lúc này Mẫu Đơn mới chú ý tới không thấy Tuyết Nương vẫn ngồi bên cạnh mình đâu. Đậu phu nhân nóng nảy: "Nha đầu này thật không hiểu chuyện, không biết chạy đi đâu? Nếu chẳng may va chạm vào quý nhân thì phải làm sao?"
Đang nói thì Tuyết Nương với khuôn mặt đỏ bừng chạy tới, ấn một đồng tiền xuống bàn phát ra tiếng "lạch cạch" rồi cười hưng phấn nói: "Mọi người xem này, đây là đồng tiền lọt vào túi lưới vừa nãy. Con vừa bỏ ra một trăm đồng để nhờ cậu bé giữ ngựa nhặt hộ đấy."
Đậu phu nhân véo mặt nàng nhưng lại không nỡ nói lời trách mắng.
Lý Mãn Nương cầm lên nhìn kỹ, thấy cạnh của đồng tiền bị đánh đến thay đổi hình dạng, bà thở dài: "Ta từng nhìn thấy loại tài nghệ này ở An Bắc Đô Hộ phủ nhiều năm về trước, sau khi người kia chết thì ta tưởng không bao giờ nhìn thấy nữa, nào biết hôm nay lại thấy được." Bà hỏi Mẫu Đơn: "Nếu là người quen của cháu thì cháu có biết hắn là con cháu nhà ai không?"
Mẫu Đơn lắc đầu nói: "Cháu không biết. Nhưng cháu nghĩ nhất định không phải dân chúng tầm thường."
Lý Mãn Nương thở dài một hơi nhưng cũng không tiếp tục nhắc đến nữa. Một lát sau, có người mang đến áo choàng chuyên dùng để đánh cầu, nói rằng nam sẽ chơi trước, sau đó đến lượt nữ, vì vậy Lý Mãn Nương và những người khác cần chuẩn bị sẵn sàng trước. Mẫu Đan lo lắng Lý Mạn Nương vô tình cứu người mà quận chúa Thanh Hoa muốn hãm hại nên quận chúa Thanh Hoa sẽ tìm cách trả thù bà, Lý Mạn Nương cười nói: "Không cần sợ hãi, nàng không phải đối thủ của ta."
Đậu phu nhân véo bà: "Lại khoác loác rồi."
Lý Mãn Nương cười không thèm để ý: "Mọi người đều biết rõ, cần gì giả bộ chứ."
Một lúc sau, mấy người đàn ông thay áo đánh cầu màu đỏ và xanh rồi cưỡi ngựa lên sân. Mặc áo màu đỏ là con cháu hoàng gia còn màu xanh là con cháu quý tộc. Hai đội được chia ra hai bên sân. Quận chúa Thanh Hoa đứng trên đỉnh lầu lớn tiếng tuyên bố: "Phần thưởng hôm nay là hai mươi thất lụa và hai trăm vạn." Ả dừng lại, trong giọng nói mang theo sự kiêu ngạo: "Phần Vương điện hạ sẽ có phần thưởng khác giành cho người thắng."
(Truyện chỉ đăng tải duy nhất tại Fb: Trạm Phim Tháng 11 - Trạm Dương Tử 1106 hoặc Wattpad: YangZi @user66538460 còn lại đều là ăn cắp)
Sau đó, một người đàn ông mặc đồ trắng bước nhanh về phía trước và đặt một quả bóng to gần bằng nắm tay trên sân. Một tiếng trống vang lên từ bên cạnh sân, thành viên hai đội với ý chí tất thắng dùng hết sức lực lao vào sân, đều vung cúc trượng hướng về phía quả cầu nhỏ kia. Tất cả mọi người, không phân biệt giới tính, đều hét lên "Tốt" và bầu không khí trên toàn sân lên đến đỉnh điểm.
Trên sân bóng không phân biệt thân phận địa vị, Lưu Sướng và Phan Dung giống như thủ lĩnh trong số những con cháu quý tộc, dẫn dắt đồng đội sang phải qua trái nhanh như chớp. Tuy nhiên, con cháu của hoàng tộc cũng không phải ngồi không, khi cúc trượng giơ lên là lúc luôn có người phải chịu một số tổn thất dù ít hoặc nhiều. Mẫu Đan cũng nắm chặt tay xem trận đấu, nàng nhớ lúc mới tới đây có nghe nói con trai của một vị Quốc công bị móc câu trên cúc trượng đánh vào mắt bị mù, không lâu sau, lại nghe nói có một vị tướng quân ngã xuống ngựa mà chết. Vì vậy, nàng luôn cảm thấy hoạt động này mặc dù rất đẹp mắt nhưng thực sự rất đẫm máu.
Tiếng hoan hô khen ngợi nối tiếp nhau, nhờ sự nỗ lực chung của mọi người, sau một cú may mắn, cuối cùng Lưu Sướng cũng dùng gậy đánh quả cầu bay như sao băng vào cầu môn. Quận chúa Thanh Hoa vô cùng kiêu ngạo, lớn tiếng khen ngợi. Lưu Sướng nhếch môi cười đắc ý, hắn liếc nhìn Mẫu Đơn, không biết nàng có nhìn thấy một cảnh anh dũng này của hắn không? Chưa kịp nhìn rõ thì hắn đã thấy một người đường huynh của quận chúa Thanh Hoa trầm mặt dùng gậy tấn công, khiến hắn phải cúi rạp người xuống mới khó khăn tránh thoát. Phan Dung rất bất mãn, mắng: "Chơi bóng thì chơi bóng đi, tập trung vào. Huynh không muốn sống nữa sao?"
Trong khi trên sân đấu đang vô cùng náo nhiệt thì ngoài sân cũng chào đón một màn náo nhiệt khác. Quận chúa Hưng Khang có biểu muội bị quận chúa Thanh Hoa làm ngã ngựa dẫn theo năm sau quý nữ tôn thất đến, mặt nàng ta âm trầm, hùng hổ bước lên lầu. Khi nhìn thấy Phần Vương, nàng đi tới cười tủm tỉm hành lễ chào hỏi, sau đó cười lạnh nhìn về phía quận chúa Thanh Hoa: "May mắn là ta đến kịp thời, không bỏ lỡ cơ hội bàn luận tài nghệ với Bát tỷ."
Người đến không có ý tốt, quận chúa Thanh Hoa nhìn thấy quận chúa Hưng Khang đã đi lại trở về, đám người nàng dẫn theo đều là những người ngang ngược, bình thường cũng có mâu thuẫn với ả thì trong lòng có chút hoảng hốt, nhưng ả vẫn cười nói: "Thập Thất muội, muội còn trách ta sao? Vết thương của Lưu Vân muội muội thế nào rồi? Ta vẫn luôn lo lắng cho nàng ấy."
Quận chúa Hưng Khang cười nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Chân nàng bị gãy, một tay cũng bị gãy, trên người hầu như không có chỗ nào không bầm tím, người đến bây giờ vẫn chưa tỉnh lại. Ừm có lẽ một cái mạng thì còn hai phần nữa. Ai, lại nói tiếp, số của nàng đúng là xui xẻo, lần đầu tiên theo ta ra ngoài đã bị thương nặng như vậy. Mẫu phi của ta nhất định sẽ không tha thứ cho ta, ta còn chưa dám về nhà đây."
Quận chúa Thanh Hoa nhìn thấy nụ cười đáng sợ trên mặt quận chúa Hưng Khang thì cuối cùng cũng cảm thấy có một luồng khí lạnh chạy lên từ lòng bàn chân, dựa vào trực giác, ả biết hôm nay không thể đánh trận cầu này với Hưng Khang được nên vội vàng nói: "Lúc đó ta cũng không biết có chuyện gì nhưng chuyện không may đã xảy ra. Đợi xong việc ở đây, ta sẽ dẫn theo người tới xem nàng. Trong phủ nhà ta có một vị đại phu trị ngoại thương rất tốt còn có một vài loại thuốc quý. Ta...".
Quận chúa Hưng Khang lạnh lùng ngắt lời ả: "Ta cảm ơn Bát tỷ trước. Nhưng chuyện đó nói sau, chơi cầu quan trọng hơn. Mấy vị tỷ tỷ ở đây đã cố ý từ chối mấy việc khác để đến đây tham gia, chả lẽ tỷ lại bảo bọn họ cứ thế trở về sao? Bát tỷ, lâu rồi không chơi cầu với tỷ, muội muội nằm mơ cũng muốn đánh một trận, tỷ có dám không?"
Quận chúa Thanh Hoa nhìn lướt qua vài người như hổ rình mồi thì cười mỉa nói: "Đương nhiên chơi rồi! Ta cũng lâu rồi không cùng các ngươi chơi." Không phải chỉ có các nàng có thể kéo bè kéo cánh, ả cũng có đồng bạn, hơn nữa ả rất tự tin vào kỹ thuật cưỡi ngựa và chơi cầu của mình. Trận thi đấu này, ả muốn trăm phần trăm chiến thắng, tuyệt đối không thể thua!
Ả nhìn về phía mấy người Lý Mãn Nương trên lầu, nhất định phải nhận mấy người Lý Mãn Nương vào đội bên ả mới được. Thuật cưỡi ngựa xuất chúng của Lý Mãn Nương là một nguyên nhân, đồng thời "Nếu" không cẩn thận xảy ra chuyện gì thì ả cũng phải tìm một cái đệm chống lưng chứ.
Bên này, đám người Mẫu Đơn cũng chú ý tới sự ồn ào bất thường kia. Lý Mãn Nương và Đậu phu nhân đều là những người có kiến thức rộng rãi, lập tức nhận ra không thể tiếp tục ở chỗ này. Nếu có ở lại cũng tuyệt đối không thể xen lẫn vào bên trong ân oán của những quý nữ tông thất kia. Nhưng phải làm gì để có thể rút lui một cách hợp lý nhất đây? Lý Mãn Nương cùng Đậu phu nhân còn chưa suy nghĩ ra biện pháp thì Mẫu Đơn đã đỡ trán nói: "Biểu dì, cháu choáng đầu quá, chỉ sợ lại phát bệnh rồi."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...