Tác giả: Ý Thiên Trọng
Edit: Rin
Chờ đến khi mấy người Mẫu Đơn đuổi tới hai đầu bờ ruộng, mọi người đã sớm tới rồi, đang cười đùa chờ các nàng dưới bóng cây liễu bên cạnh Hoàng Cừ. Đậu phu nhân cùng Lý Mãn Nương thương lượng: "Ta thấy nơi này cũng không tồi, hay là chúng ta ở đây nghỉ ngơi một lát?"
Hoàng Cừ là đầu nguồn của ao Phù Dung, nước vừa mát mẻ lại trong lành, cây liễu được trồng dày đặc dọc theo hai bên bờ, dưới bóng cây là thảm cỏ xanh tươi tốt, đúng là nơi thích hợp để tổ chức một buổi yến hội ngoài trời. Lý Mãn Nương đồng ý, kêu tùy tùng đi bố trí bình phong, bày chỗ ngồi, mang thức ăn và rượu ra rồi quay sang hỏi vừa nãy ai là người đạt được hạng nhất.
"Đương nhiên là ta rồi, sao nào? Đẹp không?" Một vị là Từ phu nhân tươi cười nói, vươn đầu về phía trước mặt Lý Mãn Nương và Mẫu Đơn còn lắc qua lắc lại, trên búi tóc là một chiếc trâm có hình con bướm đang rung rinh, giống như đang muốn vỗ cánh bay lên vậy.
Lý Mãn Nương véo nàng một cái, cười mắng: "Cô thì lúc nào cũng đẹp rồi."
Một vị là Hoàng phu nhân thì cười nói: "Ai còn không biết tính tình của nàng, thua là sẽ khóc, thắng thì khoe khoang vì để cái tai của mọi người chúng ta được yên ổn thì vẫn đừng nên để nàng khóc, vậy thôi cứ để nàng thắng đi." Mày của Từ phu nhân nhíu lại nhào qua véo Hoàng phu nhân, cười mắng: "Thủ hạ bại tướng, cũng chỉ có cái miệng là giỏi." Hai người không quan tâm hình tượng quấn lấy nhau, mọi người đứng bên cạnh chế giễu, không khí rất sôi nổi lại thư giãn.
Lý Mãn Nương cười mi mắt cong cong, hỏi Mẫu Đơn: "Cháu thấy sao? Có giống những người cháu gặp ở Lưu gia không?"
Mẫu Đơn phi ngựa một lúc dưới ánh mặt trời, trên người đã ra một lớp mồ hôi mỏng, vừa lấy khăn quạt gió vừa cười: "Đúng là không giống nhau." Phong cách ở chung của phu nhân quan võ có chút giống cách giao tiếp của những người bạn thân ở hiện đại, vừa thoải mái, vui vẻ cũng không có nhiều quy tắc. Không giống những nữ tử có gia thế quý tộc như Bạch phu nhân, mỗi tiếng nói cử động luôn lộ ra cảm giác ưu nhã cẩn thận, tuy làm người khác cảm thấy cảnh đẹp ý vui nhưng cũng cảm thấy trầm trọng, không thoải mái.
Trong khi mọi người nói chuyện, người hầu đã sắp xếp tốt chỗ ngồi, thức ăn, rượu sau đó tiếp đón mọi người ngồi vào vị trí, Tuyết Nương đi theo Mẫu Đơn ngồi vào chỗ rồi quấn lấy nàng nói: "Mùi hương hoa sen trên người tỷ tỷ còn thơm hơn so với lúc trước, muội từng nghe người ta nói, có một loại hương, sau khi ra mồ hôi thì mùi sẽ càng thơm hơn, xem ra là thật. Phối phương là như thế nào vậy ạ?"
Mẫu Đơn nghe Tuyết Nương nói như thế thì đưa tay áo lên mũi ngửi thử, đúng là mùi hương càng đậm, nàng nói: "Đây là do ca ca nhà tỷ điều chế, tỷ cũng không biết cụ thể như thế nào, nếu muội thích thì sau khi về nhà, tỷ sẽ lấy một ít rồi nhờ biểu dì chuyển cho muội."
Tuyết Nương cười nói: "Không cần phiền toái như vậy đâu ạ, nhà muội ở tại phường Bố Chính, đến lúc đó tỷ trực tiếp kêu người đưa đến nhà muội là được. Bọn muội mới từ nơi khác tới nên cũng không biết mùi hương nào là phổ biến ở kinh thành nên thường bị người ta chê cười. Bây giờ thì tốt rồi, nhà tỷ mở cửa hàng hương liệu, nhất định hiểu biết hơn nhiều so với những người khác, tỷ mau nói cho muội đi. Xem ai còn dám cười muội nữa."
Mẫu Đơn trầm mặc. Theo nàng thấy thì cũng không phải do Tuyết Nương dùng hương không tốt, những người đó chẳng qua là khinh bọn họ không phải thế gia danh môn có xuất thân không đủ cao mà thôi. Sự phân biệt dòng dõi, mặc dù ở thời đại nào đều tồn tại. Nhưng nàng cũng không muốn cùng Tuyết Nương thảo luận đề tài này mà đáp ứng Tuyết Nương một cách sảng khoái, nếu có phối phương mới nhất định sẽ chia sẻ cho nàng ấy đầu tiên. Tuyết Nương rất cao hứng, lập tức thân thiết với Mẫu Đơn hơn.
Vị Hoàng phu nhân thích đùa giỡn kia vỗ tay, cười nói: "Nếu cứ ăn uống như vậy thì không có gì thú vị, hay chúng ta chơi rượu râu đi." Đề nghị này được mọi người hưởng ứng.
Hoàng phu nhân kêu mọi người ngồi vây quanh, sai người đặt một chiếc mâm bạc ở giữa, rồi lấy một con rối gỗ được điêu khắc thành hình tượng người Hồ mũi cao mắt xanh, sau đó đặt trên mâm bạc, khi rượu râu dừng lại chỉ đến ai thì người đó sẽ phải uống rượu. Rượu râu ngay từ đầu xoay tròn, mọi người bắt đầu vỗ tay la hét, sợ nó dừng lại trước mặt mình đầu tiên.
Lúc đầu Mẫu Đơn còn khá ngại ngùng khi la hét nhưng sau khi nàng uống ly rượu đầu tiên thì nàng cũng không còn quan tâm gì nữa mà trở nên thoải mái hơn rất nhiều, cùng mọi người la hét vỗ tay. Đang lúc mọi người chơi vui vẻ thì chợt nghe thấy tiếng vó ngựa vang lên, một đám người huýt sáo ầm ĩ từ hướng kinh thành phi nước đại về phía này.
Mọi người tạm thời ngừng trò chơi, sôi nổi đứng dậy xem náo nhiệt. Thấy trên con đường rộng lớn là một đoàn người rất trẻ tuổi bao gồm cả nam lẫn nữ mặc y phục rực rỡ, cưỡi những con ngựa cao to thuần sắc được trang trí bằng những chiếc vòng nhiều màu sắc, rất tinh xảo, đúng là tiên y nộ mã (*), hăng hái sôi nổi.
(*) thành ngữ, có nghĩa là trang phục đẹp ngựa khỏe, ý là trang phục hào hoa xa xỉ.
Đi đầu tiên là một nữ tử mặc y phục màu đỏ búi tóc ngã ngựa, thiên sinh lệ chất, tươi cười xinh đẹp, ả dùng sức vung roi ngựa, chăm chú nhìn về phía trước, thỉnh thoảng còn thể hiện kỹ thuật, vung roi sang hai bên để ngăn cản những người sắp vượt qua ả.
Mẫu Đơn nhìn rõ người này đúng là quận chúa Thanh Hoa. Nàng thầm than sao mình lại xui xẻo như vậy, mỗi lần ra cửa lại gặp gỡ vị ôn thần này. Dựa trên nguyên tắc không trêu chọc phiền toái, Mẫu Đơn quyết định ngồi lùi lại để bọn họ không nhìn thấy nàng.
(Truyện chỉ đăng tải duy nhất tại Fb: Trạm Phim Tháng 11 - Trạm Dương Tử 1106 hoặc Wattpad: YangZi @user66538460 còn lại đều là ăn cắp)
Đột nhiên có người hét lên một tiếng, nói là ai đó ngã ngựa, tiếng vó ngựa đột nhiên bị rối loạn, sau đó đoàn người tản ra xung quanh, cố gắng để móng ngựa của mình không giẫm lên người bị ngã. Mẫu Đơn tránh phía sau Lý Mãn Nương thấy rõ ràng người ngã ngựa là một cô nương trẻ tuổi mặc chiếc áo choàng cổ tròn màu lam, một chân của nàng vẫn còn treo trên bàn đạp bị con ngựa đang hoảng loạn kéo chạy về phía trước mà nàng không hề giãy giụa hay la hét giống như đã chết.
Những người đi cùng nàng đều đang điều khiển ngựa của mình, trong lúc này cũng chưa có ai rảnh lo cho sự sống chết của nàng. Mẫu Đơn cảm giác toàn thân toát ra một tầng mồ hôi lạnh, nàng không nhịn được run lên. Bởi vì nàng nhìn thấy sở dĩ con ngựa kia bị hoảng loạn hình như là bởi vì cây roi của quận chúa Thanh Hoa quét đến mắt ngựa. Cũng không biết cô nương xui xẻo kia là ai mà không cẩn thận đắc tội quận chúa Thanh Hoa mới gặp chuyện như thế này.
Nàng đang suy nghĩ thì Lý Mãn Nương đã lao ra, rút một cây đao từ trên người người hầu, thân hình mập mạp nhưng lại rất linh hoạt xoay người lên ngựa, giơ roi lên đuổi theo con ngựa đang hoảng loạn, bà sờ bên eo rồi giơ cánh tay lên, có một ánh sáng lạnh loé lên, dây cột bàn đạp bị cắt đứt, nàng kia kiệt sức ngã xuống đất, con ngựa chạy như điên về phía trước. Ngay sau đó Lý Mãn Nương cũng ghìm ngựa dừng lại, thu hồi đao trong tay, xoay người xuống ngựa ngồi xổm xuống xem tình trạng của nàng kia.
Lúc này, đoàn người của quận chúa Thanh Hoa cũng đã ghìm ngựa rồi quay trở lại, rất nhanh vây quanh Lý Mãn Nương cùng nữ tử kia ở giữa.
Mấy người Đậu phu nhân cùng Hoàng phu nhân nhìn nhau, quyết định đều đi lên nhìn xem, để tránh Lý Mãn Nương làm chuyện tốt lại gặp rắc rối.
Mẫu Đơn có chút do dự, nàng cũng muốn đi nhìn xem Lý Mãn Nương nhưng trực giác nói cho nàng, nàng vẫn không nên xuất hiện ở trước mặt quận chúa Thanh Hoa mới là đúng đắn, nếu không có thể sẽ phản tác dụng. Tuyết Nương không rảnh lo nhiều như thế, nàng kéo tay Mẫu Đơn, sùng bái nói: "Tỷ tỷ chúng ta cũng đi xem đi. Không ngờ nhìn Lý phu nhân mập mạp mà lại nhanh nhẹn như vậy."
Mẫu Đơn thu tay, đuổi tới trước mặt Đậu phu nhân nói: "Phu nhân, tôi có lời muốn nói với ngài."
Đậu phu nhân còn đang lo lắng cho Lý Mãn Nương, sợ bà có hại nên cảm thấy người cháu gái đi cùng Lý Mãn Nương này không hiểu chuyện, chẳng những không quan tâm mà còn thêm phiền, bà không kiên nhẫn nói: "Chờ lát nữa lại nói."
Mẫu Đơn cũng không vòng vo nữa, vội vàng nói: "Tôi biết người đi đầu đó là quận chúa Thanh Hoa. Nàng ta và tôi có thù cũ."
Câu nhắc nhở này rất quan trọng, nhóm người này không phải người thường mà là quý nữ tông thất, như vậy khi nói chuyện với bọn họ phải cẩn thận cân nhắc hơn. Đậu phu nhân cảm thấy mình hiểu lầm nàng thì sự không kiên nhẫn cũng tan đi, thấp giọng dặn dò Mẫu Đơn: "Vậy cô với Tuyết Nương cứ đợi ở chỗ này, không cần qua đi, chúng tôi đi xem là được. Sẽ không có việc gì."
Tuyết Nương rất bất mãn nhưng không dám làm trái lại trước ánh mắt nghiêm khắc của mẫu thân và bộ dáng Mẫu Đơn đang có tâm sự nặng nề, cuối cùng nàng vẫn ngoan ngoãn kéo tay Mẫu Đơn nói: "Vậy con cùng Hà tỷ tỷ chờ ở đây."
Hai người đứng sau bình phong, nhìn bên ngoài qua khe hở của bình phong. Thấy Đậu phu nhân cùng mấy người phụ nhân với vẻ mặt nghiêm túc, ngẩng đầu ưỡn ngực đi qua, sau khi nói mấy câu với đám người thì bọn họ mới tản ra, lộ ra tình hình bên trong. Cô nương ngã ngựa kia vẫn nằm bất động trên mặt đất, Lý Mãn Nương đang ở kiểm tra thương thế của nàng, một nữ tử mặc một bộ Hồ phục màu hồng nôn nóng ngồi xổm một bên.
Một nữ tử trẻ tuổi mặc bộ Hồ phục màu lục đang kích động chỉ vào quận chúa Thanh Hoa nói gì đó, quận chúa Thanh Hoa thì nhìn lại với vẻ mặt vô tội rồi thấp giọng nói gì đó. Nữ tử mặc y phục màu lục giận dữ, không nghĩ ngợi giơ roi lên định quất quận chúa Thanh Hoa, những người còn lại vội vàng ngăn cản, cả đám loạn cả lên. Quận chúa Thanh Hoa lạnh lùng đứng nhìn, không né tránh, cũng không khuyên, chỉ thản nhiên mà không có chút nào áy náy hay chột dạ.
Tuyết Nương vừa rồi đã biết thân phận của quận chúa Thanh Hoa cũng hỏi được mâu thuẫn giữa Mẫu Đơn và ả ta từ miệng Mẫu Đơn, nàng cảm thấy tò mò với thân phận của nữ tử mặc bộ Hồ phục màu lục kia: "Chắc nàng ấy cũng là quận chúa nhỉ? Nên mới dám lấy roi đánh quận chúa."
Mẫu Đơn nói: "Có lẽ vậy." Nàng còn nhớ rõ nữ tử mặc y phục màu lục này, nàng từng nhìn thấy nàng ta trong lều của trưởng công chúa Khang Thành dịp Tết Đoan Ngọ, lúc ấy trên đầu nữ tử này đeo hoa quan tơ vàng tinh xảo lại hay thì thầm cùng quận chúa Thanh Hoa nên nàng cũng có chú ý đến nàng ta. Nàng còn nghĩ quan hệ của nàng ta và quận chúa Thanh Hoa rất tốt nhưng hôm nay xem ra có lẽ là như nước với lửa. Nhưng nàng có thể khẳng định thân phận của nữ tử nằm trên mặt đất nhất định kém quận chúa Thanh Hoa, nếu không quận chúa Thanh Hoa cũng không dám kiêu ngạo như thế.
Không lâu sau, có người mang một cái cáng đơn giản lại đây, cẩn thận nâng nữ tử ngã ngựa kia lên cáng, nữ tử mặc áo lục được mọi người khuyên lại, nàng tức giận nhổ nước bọt lên người quận chúa Thanh Hoa sau đó tạ ơn Lý Mãn Nương, mang theo nữ tử mặc y phục màu hồng cùng mấy người tùy tùng đi theo cáng quay đầu đi về hướng kinh thành.
Lúc này quận chúa Thanh Hoa đã cười vui vẻ nói chuyện với mấy người Lý Mãn Nương, Đậu phu nhân. Mẫu Đơn không biết các nàng đang nói gì nhưng có thể nhìn thấy vẻ mặt khó xử và ý muốn cự tuyệt của Lý Mãn Nương cùng Đậu phu nhân. Quận chúa Thanh Hoa lại giống như cao bôi trên da trâu, dẫn đầu mọi người đi về phía bọn họ tổ chức buổi dã ngoại.
Mẫu Đơn giật mình, vậy là vẫn không tránh được? Nàng nắm chặt nắm tay, nếu không tránh được thì nàng sẽ thản nhiên đối mặt, chẳng lẽ nàng phải trốn cả đời sao? Phong Đại Nương và Vũ Hà nhìn nhau, bình tĩnh vây xung quanh Mẫu Đơn, Mẫu Đơn thở dài một hơi, cười nói: "Không sợ, hôm nay trước mặt nhiều người như vậy, chỉ cần chúng ta đủ cẩn thận, nàng ta sẽ không dám làm xằng bậy." Tuy nàng nói như vậy nhưng trong lòng thì vẫn bồn chồn, nữ tử bị ngã ngựa vừa rồi cũng bị ám hại ngay trước mặt mọi người đấy thôi?
Khi nói chuyện, quận chúa Thanh Hoa đã đi đến trước bình phong.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...