Quốc Sắc Phương Hoa

Chương có nội dung bằng hình ảnh

Tác giả: Ý Thiên Trọng

Edit: Rin

Khi Mẫu Đơn nhìn thấy vài gốc mẫu đơn héo rũ kia của Tưởng Trường Dương thì không khỏi liên tục thở dài. Cây suy nhược, lá cây chuyển sang úa vàng, có lá cây bị gặm đến thủng lỗ chỗ thậm chí không nhận ra hình dạng, không chỉ một gốc cây đã chết, vài gốc khác cũng đang có xu hướng sắp chết. Mẫu Đơn bảo thợ trồng hoa nhổ cây đã chết kia lên để nàng xem kĩ, không ngoài suy đoán của nàng, bệnh thối rễ rất nghiêm trọng.

Thợ trồng hoa sợ hãi nhìn lén Tưởng Trường Dương lúc này đã đen mặt, nhỏ giọng hỏi Mẫu Đơn: "Tiểu nương tử có biết hoa mẫu đơn này rốt cuộc mắc phải bệnh gì không?"

Mẫu Đơn không trả lời, chỉ hỏi hắn: "Sau mùa hoa năm nay đã từng bón phân chưa?"

Thợ trồng hoa kinh ngạc nói: "Hoa đã tàn còn bón phân làm gì? Bón phân sẽ làm nó nẩy mầm, mùa xuân sang năm sẽ không nở hoa nữa." Hắn vừa quan sát Mẫu Đơn vừa nghĩ thầm, tiểu nương tử nũng nịu như vậy, sao hiểu được trồng hoa? Có lẽ chỉ giả bộ là bản thân am hiểu trồng hoa để lấy lòng chủ nhân nhà mình, trong lòng hắn có chút khinh thường, giọng điệu mang theo không đồng tình.

Mẫu Đơn vừa nghe đã biết hắn là người ngoài nghề.


Hoa mẫu đơn yêu màu mỡ, cần căn cứ vào kích thước của cây cối, mật độ, tập tính của cây "Xuân nở hoa, hạ ngủ gật, thu rễ, đông ngủ" để xác định chủng loại phân bón, thời gian và số lượng. Mỗi năm nên bón phân ba lần, lần đầu tiên bón phân vào đầu mùa xuân sau khi nảy chồi, chủ yếu là để kích thích ra hoa, chủ yếu là phân đạm, lần bón thứ hai là sau khi hoa tàn, chủ yếu là để thúc đẩy sự phân hóa nụ hoa, lần bón phân này quan trọng nhất. Nên bón phân hỗn hợp chứa nitơ, phốt pho và kali. Lần thứ ba trước mùa đông, chủ yếu để bảo vệ cây qua mùa đông và thúc đẩy sự phát triển của rễ mới. Theo như Mẫu Đơn biết, có người còn chôn xương động vật xung quanh gốc cây mẫu đơn hoặc cho xương động vật vào lọ, cho thêm nước rồi đậy kín, khi xương phân hủy, nước cốt sẽ được pha loãng và dùng để tưới cho mẫu đơn, điều này sẽ khiến hoa mẫu đơn có nhiều màu sắc hơn.

Nhưng người này, chẳng những không bón phân cho hoa mẫu đơn vào thời điểm quan trọng nhất, còn tự tin bác bỏ lời nàng nói, nói ra câu nói của người nghiệp dư này. Rất có thể, Tưởng Trường Dương muốn trồng mẫu đơn, để lấy lòng chàng, người hầu của chàng cho rằng việc này là việc tốt để giành lấy vinh quang nên giả vờ hiểu về trồng hoa nhưng khi tiếp quản lại gặp rắc rối. Chỉ tiếc mấy bồn hoa quý này, không biết một chậu giá mấy vạn tiền.

Mẫu Đơn nghĩ vậy thì cười cười nhìn thợ trồng hoa nói: "Có lẽ chủng loại hoa nhà ngươi bất đồng, nhà ta mỗi năm sau mùa hoa sẽ bón phân một lần." Nói xong cũng không nhìn Tưởng Trường Dương, chỉ cúi đầu đi kiểm tra gốc hoa khác.

Tưởng Trường Dương nghe vậy thì trong lòng cảm thấy không đúng, nhíu mày nhìn về phía thợ trồng hoa, thợ trồng hoa biết mình sắp bại lộ thì lập tức tránh ánh mắt của Tưởng Trường Dương, đi tới giúp Mẫu Đơn, lấy lòng nói: "Tiểu nương tử quả nhiên là người thạo nghề, tay nghề thật sự cao siêu, mong ngài dạy cho tôi, đây là lần đầu tiên tôi gặp loại bệnh kỳ quái này."

Mẫu Đơn thấy khó chịu vì hắn đã không hiểu còn giả bộ hiểu, đến lúc này rồi còn muốn tiếp tục nói dối, nàng trầm mặt nói: "Ngươi chưa từng nhìn thấy côn trùng xung quanh hoa này sao? Đây rõ ràng là sâu bệnh."

Thợ trồng hoa vẫn còn mạnh miệng: "Phàm là hoa mộc, nào có không bị sâu ăn? Rễ mẫu đơn vốn đã ngọt nên sâu thích ăn. Không nói đến ăn lá cây, ngài xem, hoa này rõ ràng là rễ bị mục nát rồi."

Mẫu Đơn thở dài, hỏi thợ trồng hoa muốn một cái thuổng nhỏ, cẩn thận đào một chỗ rễ của hoa mẫu đơn, một lát sau, đào ra mấy cái xác sâu và nhộng sâu ra đặt trên mặt đất, nói: "Nó chính là nguyên nhân gây bệnh. Còn nhỏ ăn rễ, lớn lên ăn lá cây. Bởi vì rễ mẫu đơn vừa nhiều vừa to, thông thường nó sẽ ăn một cây mẫu đơn đến gần chết hoặc là đã chết mới có thể dời đi. Rễ mẫu đơn bị thối là bởi vì bị ăn quá nhiều. Sâu lớn thường hoạt động vào ban đêm, hiện tại đúng là thời điểm nó hoạt động mạnh nhất."


Vài gốc hoa mẫu đơn này bị bọ cánh cứng và ấu trùng phá hoại gây ra số lượng lớn vết thương trên hệ rễ, đồng thời bị một lượng lớn vi khuẩn trong đất xâm nhập, dẫn đến rễ mẫu đơn bị thối một cách nghiêm trọng, nên cây mẫu đơn mới có thể xuất hiện tình trạng rễ mục nát, kém phát triển dẫn đến chết. Nhưng Mẫu Đơn không thể cùng bọn họ giải thích rõ vi khuẩn là cái gì, chỉ có thể nói một cách mơ hồ là bị ấu trùng ăn quá nghiêm trọng.

Thợ trồng hoa kia vẫn còn mạnh miệng: "Chỗ nào mà không có mấy con côn trùng này chứ? Tiểu nương tử dựa vào đâu mà kết luận chúng nó là nguyên nhân gây bệnh?" Nếu để công tử biết cây hoa quý giá như vậy chết là do hắn không biết cách chăm sóc thì bị đánh là việc nhỏ, có bán hắn đi cũng không đủ đền.

Mẫu Đơn dứt khoát không nói gì nữa, chỉ nhìn Tưởng Trường Dương. Tưởng Trường Dương lạnh lùng nhìn thợ làm vườn, quát: "Câm miệng!" Lúc về kinh thành, chàng không mang theo nhiều người lắm, người này là một vị bằng hữu đưa, vốn dĩ chỉ là một người làm việc vặt, nghe nói chàng muốn tìm thợ trồng hoa nên mới xung phong nhận việc nói am hiểu, chàng hỏi vài câu thấy cũng trả lời rõ ràng, còn tưởng là thật sự hiểu công việc. Chàng làm sao biết thì ra là hiểu nửa vời.

Thợ trồng hoa rụt cổ, bước sang một bên không dám nói nữa. Tưởng Trường Dương nghiêm túc hỏi Mẫu Đơn: "Vậy có cách nào có thể cứu lại chúng không? Thật sự quá đáng tiếc."

Mẫu Đơn cười nói: "Thứ này mùa đông tránh ở trong đất, nếu năm nay không chữa khỏi, chỉ sợ mùa xuân sang năm vẫn sẽ gặp họa tiếp. Tôi có vài biện pháp, tạm thời thử xem."

Tưởng Trường Dương vội gọi người lấy giấy bút tới để ghi lại, Mẫu Đơn thấy bộ dáng nghiêm túc này của chàng thì không khỏi cười nói: "Không quá khó đâu, rất đơn giản, không cần nhớ. Có thể để người đi bắt nhưng biện pháp này quá tốn sức. Chúng ta sẽ dùng cách tốn ít sức hơn, sâu này thích hoạt động vào buổi tối, cũng thích ánh đèn giống thiêu thân, chỉ cần dùng một cái chậu lớn chứa đầy nước, ở bên trong đặt mấy khối gạch, lấy một cây đèn lưu li đặt ở bên trên, trong nước tốt nhất pha một chút thạch tín, như vậy sâu này sau khi lọt vào cũng chỉ có đường chết. Còn có thể dùng một muỗng đường, ba muỗng dấm, hai muỗng rượu trắng, hai mươi muỗng nước pha thành một dung dịch đường dấm, lại thêm chút thạch tín vào, đặt trong một chiếc bình nhỏ miệng rộng, mặt nước tốt nhất cách miệng bình khoảng hai phần ba, treo ở xung quanh cây để dụ chúng nó ra."

Tưởng Trường Dương đổ mồ hôi đầm đìa: "Cô nói nhanh quá, chậm một chút được không?"


Mẫu Đơn không nhịn được cười, nói lại một lần nữa, lần này Tưởng Trường Dương có thể ghi nhớ đầy đủ, lại nói: "Sau khi bắt được sâu thì giết chết nó, sau đó dùng túi giấy dầu bao kín lại hoặc là đặt ở nơi có nhiệt độ cao làm nó bị phân huỷ, đợi đến khi có mùi thối thì cho nó ra chậu rồi ngâm trong nước, không cần dùng nhiều nước, sau đó lọc lấy nước cốt. Pha một muỗng nước cốt với một trăm năm mươi muỗng nước, dùng để phun trên cành lá, hiệu quả cũng rất tốt." Nhiều loài động vật trong tự nhiên tránh ăn đồng loại cũng ghét mùi xác chết của đồng loại. Phương pháp này trước đây nàng đã từng dùng và lần nào cũng có hiệu quả.

Tưởng Trường Dương lúc này đã nhớ rõ, ngượng ngùng hỏi Mẫu Đơn: "Cô có quen thợ làm vườn nào có tay nghề không? Tôi nguyện ý ra giá cao mời hắn tới hỗ trợ."

Mẫu Đơn khó xử nói: "Tôi thật sự không biết. Hoa nhà tôi đều do tôi chăm sóc, không thì là nha hoàn nhà tôi lo. Trong kinh thành, người am hiểu lĩnh vực này không ít, gia đình giàu có có người chuyên môn chăm sóc mẫu đơn, ngoài ra còn có nông dân trồng hoa hoặc các sư phó trong chùa miếu đạo quan cũng không ít, bằng hữu của ngài nhiều như vậy, không bằng ngài đi hỏi bọn họ xem sao?"

 
Tưởng Trường Dương đồng ý, rồi lại cười nói: "Bên kia còn có mấy cây, sinh trưởng rất tốt. Có một gốc cây tôi chưa thấy nhà ai ở kinh thành có, là bằng hữu ở nơi xa đưa tặng, cô thích mẫu đơn, có muốn qua xem không?"

Mẫu Đơn nghe nói có loại chuyện tốt này, tất nhiên là cầu mà không được. Quay đầu lại đi hỏi Hà Chí Trung: "Cha, chúng ta lại qua đó nhìn xem được không?" Hà Chí Trung hiểu được tính tình của nàng, tức giận nhìn nàng, khách khí nói: "Tưởng công tử chỉ sợ đang bận việc lại bị con quấy rầy."

Tưởng Trường Dương vội nói: "Tôi không có việc gì, vừa lúc muốn nghe một chút về cách chăm sóc hoa, sau này trở về cũng có thể làm cho mẫu thân vui lòng." Vừa nói vừa dẫn mọi người vòng qua một cái ao nhỏ đầy hoa sen đang nở, lại vòng qua một bông hoa to màu trắng lả lướt, ở bên cạnh núi đá xương bồ Côn Sơn, thấy vài gốc cây mẫu đơn phát triển khá tốt trong vùng nửa bóng nửa nắng.

Vừa thấy vài gốc hoa mẫu đơn kia, Mẫu Đơn thực sự không thể tin vào mắt mình. Không đợi Tưởng Trường Dương mở miệng, nàng đã không nhịn được chủ động tiến lên tỉ mỉ xem xét, đó là một gốc cây ước chừng cao bốn thước, đã kết quả mẫu đơn, nhìn không giống những cây mẫu đơn thông thường.

Toàn thân trơn nhẵn, các cành con có màu đỏ tím sẫm, có nhiều vảy ở gốc. Các lá hợp thành hai hoặc ba vòng tròn, các lá có hình trứng hoặc hình trứng rộng, chia đôi và các thùy có hình mũi mác. Mẫu Đơn lật phiến lá lại, thấy mặt sau của lá có màu xám trắng, lúc này nàng mới có chút tin tưởng vào phán đoán của mình, hỏi: "Hoa của nó có màu tím phải không? Hoa cũng không lớn, chỉ khoảng hai tấc rưỡi, không có nhiều cánh đúng không? Thời kỳ ra hoa cũng tương đối muộn?"


Tưởng Trường Dương kinh ngạc: "Đúng là như thế, tại sao cô lại biết? Lúc trước Phan Dung nói với tôi, cô là cao thủ trong lĩnh vực này, chỉ cần nhìn lá là có thể biết được chủng loại, quả nhiên là thật sự."

"Đồn bậy, đều là đồn bậy." Nàng chỉ là đọc nhiều sách, trồng mấy năm hoa mẫu đơn nên biết phân chia một ít chủng loại mà thôi. Mẫu Đơn nghe vậy cũng thấy ngượng ngùng, lập tức hỏi Tưởng Trường Dương nguồn gốc của cây mẫu đơn này.

Tưởng Trường Dương nói: "Đây là một vị bằng hữu ở nơi xa đưa tặng. Hắn nghe nói gia mẫu yêu mẫu đơn nên từ Nam Chiếu ngàn dặm xa xôi mang lại đây, hoa không phải rất đẹp, nhưng hắn nói, hệ rễ có thể làm thuốc, phần vỏ có màu đỏ có tác dụng trị các chứng bệnh nôn ra máu, đái ra máu, đi ngoài ra máu. Phần lõi bên trong rễ màu trắng có tác dụng chữa các chứng đau bụng đau ngực do chấn thương hoặc đau bụng do tiêu chảy hay đổ mồ hôi trộm."

Quả nhiên là mẫu đơn tím đến từ Tây Bắc Vân Nam! Tưởng Trường Dương còn nói sót, vỏ rễ có thể trị liệu bệnh đau bụng kinh, có lẽ chàng ngại không nói ra vì nó thuộc loại bệnh phụ khoa? Sau khi xác định chủng loại cây mẫu đơn này, Mẫu Đơn thực sự hưng phấn, bảo bối đến từ nơi xa xôi như vậy, nếu không phải có cơ hội này chỉ sợ đời nàng cũng không thể gặp được chứ không nói đến sở hữu được nó.

Mẫu Đan cảm giác như có hàng chục bàn tay nhỏ bé đang cào vào tim mình, khiến nàng nóng lòng vô cùng, tưởng mở miệng nhưng lại thật sự xấu hổ. Nàng tới cửa để cảm tạ nhưng đối phương chưa nhận lễ vật mà bản thân nàng lại chú ý đến đồ vật của người ta, nàng thật sự thấy ngại ngùng. Nhưng bảo nàng bỏ qua cơ hội này, nàng cũng thật sự không cam lòng. Nàng phải mở miệng như thế nào chứ?

Mẫu Đơn cau mày, đi qua đi lại quanh cây mẫu đơn tím kia vài vòng. Người trong nhà tất nhiên hiểu rõ tính cách của người trong nhà, Hà Chí Trung dùng sức ho khan một tiếng.





Mẫu đơn tím


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui