Quốc Sắc Phương Hoa

Chương có nội dung bằng hình ảnh

Tác giả: Ý Thiên Trọng

Edit: Rin

Người bán rong lại chỉ lắc đầu: "Tôi không biết. Dù sao ở đây cũng không có Phù Dung Viên. Lang quân không ngại đi xung quanh Khúc Giang Trì để hỏi xem."

Phù Dung Viên là ngự uyển hoàng gia (vườn của riêng hoàng thất), nó nằm dọc theo vách tường thành đông, cung Hưng Khánh được xây dựng từ phía nam của Phù Dung Viên để hoàng đế có thể đến đây ngắm cảnh bất cứ lúc nào mà không bị người ngoài biết. Ngay cả vương công, quý tộc cũng không thể vào trừ khi được tuyên triệu, càng không nói đến bình dân áo vải.

Khúc Giang Trì thì bất đồng, nó thuộc về nơi vui chơi, giải trí công cộng dành cho đại chúng, nam dựa Tử Vân Lâu, Phù Dung Uyển, phía tây có vườn mai, chùa Từ Ân, khắp nơi gieo trồng hoa cỏ, sóng nước bập bềnh, tươi đẹp, những hàng liễu rủ bóng mặt hồ, hoa sen tỏa hương thơm ngát. Vào tiết Trung Hoà hay Tết Thượng Tị, người đi đường đông như mắc cửi khiến nơi đây trở thành địa điểm thích hợp cho các cuộc đạp thanh, du ngoạn của các sĩ tử, dân thường trong kinh thành. Ngay cả dân gian tổ chức Quan yến của Tân khoa tiến sĩ cũng được tiến hành tại đây, lúc đó các nhà công khanh sẽ xúm lại đây để lựa chọn rể hiền.

Xung quanh có rất nhiều nơi hẻo lánh, nhưng phần lớn đều là chùa miếu tư nhân do một số quan lại xây dựng. Có thể nói ở đây muốn xây một toà sân không phải dễ dàng, tương đương với việc người hiện đại muốn xây một tòa biệt thự bên Tây Hồ, chỉ cần ra cửa là thấy danh lam thắng cảnh khiến người ta hâm mộ.

Đại Lang có chút hồ đồ, vuốt đầu hỏi Mẫu Đơn: "Đan Nương, muội có chắc hắn chưa nói sai không? Gần Phù Dung Viên thì là gần Phù Dung Viên, gần Khúc Giang Trì thì là gần Khúc Giang Trì, nói mơ hồ như vậy hay là hắn ngại phiền toái nên không nói cho ả quận chúa Thanh Hoa kia chỗ ở thật sự, nói cho có lệ?"


Mẫu Đơn cũng hoài nghi thật sự có khả năng này không, rốt cuộc người như quận chúa Thanh Hoa cũng không dễ chọc, có thể so thuốc cao bôi trên da chó Lưu gia còn phiền toái hơn. Nếu là nàng, trước khi nói ra địa chỉ thật sự chỉ sợ cũng sẽ có chút do dự? Kể cả bản thân không sợ thì cũng không thể mang phiền toái cho người nhà.

Hà Chí Trung lại nói: "Người dám ở lúc ấy ra tay cứu người, lại đoạt ngựa đả thương người nhưng không chạy trốn, sao có thể là một người sợ đầu sợ đuôi như vậy? Hắn nói là gần Phù Dung Viên Khúc Giang Trì, vậy thì là ở giữa hai bên, người đẩy bán bánh hấp cũng không phải người ở đây, không biết cũng là bình thường. Khúc Giang Trì không phải thông với Phù Dung Trì bên trong Phù Dung Viên sao? Chúng ta cứ đi hướng bên kia tất nhiên có thể tìm đến nơi."

Đại Lang đột nhiên vỗ đầu, cười nói: "Đúng rồi! Nhất định chính là nơi đó. Mấy năm trước tết Thượng Tị, con cùng Nhị Lang nghe nói mương nhỏ bên trong sẽ chảy ra phiến lá thơ, còn chuyên môn tới nơi đó xem náo nhiệt, con nhớ rõ nơi đó có mấy cái sân."

Còn tưởng rằng sẽ nhặt được thơ từ thả trôi theo dòng nước để giải nỗi tịch mịch của các mỹ nhân bên trong đúng không? Mấy ca ca của nàng cũng thật hài hước. Mẫu Đơn buồn cười, nghiêng đầu nhìn Đại Lang cười nghịch ngợm: "Mương nhỏ sẽ chảy ra phiến lá thơ sao? Không biết đại tẩu nhị tẩu có biết chuyện này không?"

Đại Lang lúc này mới chậm rãi phản ứng lại, hơi đỏ mặt nói: "Đều là lừa gạt người! Chúng ta vớt nửa ngày, thật ra không ít cánh hoa, lá cây mục nát." Thấy Vũ Hà, Khoan Nhi và tùy tùng nhà mình đều che miệng cười, hắn cũng thấy xấu hổ, nhìn Mẫu Đơn nói: "Mùa xuân sang năm tổ chức Quan yến, ca ca mang muội tới xem náo nhiệt."

Cũng là đến xem tân khoa tiến sĩ có nhìn trúng cô nương nhà mình không hoặc cũng có thể là nhà mình chọn con rể. Mẫu Đơn cười một cách hào phóng: "Thôi đi, chúng ta nhìn trúng người ta nhưng chắc gì họ đã để chúng ta chọn. Người ta nhìn trúng muội, nhỡ đâu muội lại không chọn hắn." Xã hội hiện thực ở chỗ này, tân khoa thi đậu tiến sĩ, còn không đợi cấp quyền quý chọn để một bước lên trời? Ai nguyện ý cưới một nữ nhi thương hộ chứ? Có thì cũng chỉ là số ít. Cho nên nàng chưa bao giờ đặt tâm tư vào phương diện này, cùng với dùng trăm phương nghìn kế để leo lên một nhà quan lại, không bằng tìm một người nam nhân có chí cùng nhau kinh doanh kiếm tiền, đi khắp núi non sông hồ, sinh con dục cái còn thực tế hơn bản thân bồi dưỡng một tân khoa tiến sĩ.

Hà Đại Lang ngẫm nghĩ cũng thấy đúng rồi lại cảm thấy hắn nói lỡ miệng gợi lên chuyện thương tâm của muội muội, lập tức lúng ta lúng túng, không biết nói gì hơn. Hắn muốn đền bù sai lầm vừa rồi nên nói: "Đan Nương, huynh dạy muội cách nhận biết châu báu nhé?"


Đan Nương thở dài, dang hai tay một cách nghịch ngợm: "Ngày đó tứ ca cũng nói muốn dạy muội nhận biết hương liệu rồi kêu nhị ca dạy muội học cách điều hương. Nhưng muội lại không có hứng thú thì biết làm sao? Muội chỉ cần hiểu biết đại khái cái gì là cái gì là được, muội vẫn nên trồng hoa của muội đi."

Lúc trước Hà Chí Trung vẫn luôn nghe hai huynh muội đấu võ mồm, lúc này ông mới lên tiếng: "Đan Nương muốn lập nữ hộ, ngươi bớt thời gian giúp nàng làm sớm đi. Sau đó đi hỏi thăm có chỗ đất nào tốt, đi mua một ít, tu sửa thành thôn trang cho nàng, nàng thích trồng hoa thì để nàng trồng chơi chơi, bình thường nàng vẫn ở tại trong nhà."

Đại Lang lắp bắp kinh hãi, phản ứng đầu tiên của hắn là Mẫu Đơn bị những người phụ nữ trong nhà khinh bỉ, Hà Chí Trung bình tĩnh nói: "Như vậy cũng tốt, sớm hay muộn thì các ngươi cũng sẽ phân gia. Cha cũng già rồi, lúc nào cảm thấy cần nghỉ ngơi thì có thể cùng nương của ngươi đi thôn trang giải sầu."

Nói đến phân gia, Đại Lang rất khổ sở, vành mắt đỏ lên, nói: "Cha nói gì vậy? Lúc này nói chuyện đó làm gì làm trong lòng con khó chịu."

Đại Lang luôn luôn trung hậu, Hà Chí Trung thở dài: "Trước khi cha chết thì tất nhiên sẽ không phân, nếu cha đã chết thì Nhị Lang, Tứ Lang, Ngũ Lang cha cũng không nói nhiều, Tam Lang cùng Lục Lang có mẹ đẻ, chỉ sợ sẽ muốn phân gia đi ra ngoài sống một mình. Ngươi cùng con dâu cả đều là người trung hậu, nhân dịp hôm nay cha nói chuyện này đồng thời cũng phân phó ngươi, tương lai phải gánh trách nhiệm chăm sóc nương và muội muội ngươi. Nếu bọn đệ đệ có gặp phải chuyện gì thì cũng cố gắng giúp đỡ."

Đại Lang khổ sở vô cùng, lại hiểu được phụ thân nói chính là lẽ phải. Mẫu Đơn vội nói: "Đại ca mau xem, có phải nơi đó không?"

Mọi người thấy tới gần Khúc Giang Trì bên cạnh Phù Dung Viên quả nhiên có vài tòa sân nhỏ xinh đẹp, một tòa bên cạnh, bức tường màu trắng ngói đen, tường viện không cao, bên trong hoa tường vi thò ra ngoài tường, bướm trắng bay tán loạn, nhìn vô cùng thoải mái dễ chịu khiến người nhìn hâm mộ. Nhưng gian ngoài không thấy có người đi lại, thật sự an tĩnh. Đại Lang sai người đi gõ cửa nhà đó để hỏi đường, người sai vặt kia nghe xong thì kinh ngạc nhìn mọi người một cái, nhưng thấy tuy mọi người ăn mặc hoa lệ, lại cũng không đặc biệt đẹp đẽ quý giá thì nói: "Đó là công tử gia nhà tôi, không biết các vị là ai?"


Mẫu Đơn lúc này mới hiểu, theo như lời Tưởng Trường Dương nói vừa hỏi liền biết, thì ra là bởi vì nhà chàng chính là tòa sân đầu tiên.

Nhưng xem tòa vườn này, thật sự không giống một phủ đệ mà gia đình vẫn thường cư trú, nó tựa như một tòa biệt viện u nhã hơn, thật sự không giống hình ảnh Tưởng Trường Dương trong mắt nàng. Nhưng nàng lại nghĩ đến Tưởng Trường Dương có ý muốn mua hoa cho mẫu thân của chàng thì cũng hiểu rõ, nói vậy mẫu thân của chàng cũng là một người yêu đời, thích chăm sóc hoa cỏ?

 
Đại Lang giải thích mục đích đến đây, người sai vặt nói: "Công tử nhà tôi mời các vị khách quý đi vào, nhưng hiện tại còn đang tiếp đãi khách, mong khách quý chờ một lát, đợi tiểu nhân đi vào bẩm báo."

Ước chừng qua nửa chén trà nhỏ, người sai vặt ra tới dẫn mọi người đi vào, Mẫu Đơn một đường đi vào mới biết nơi này thực sự u nhã. Cây cổ thụ cao lớn, hoa mộc tươi tốt, đường mòn sâu thẳm, mặt đất dẫn vào đình viện được lát bằng đá Võ Khang nhìn vừa hoa lệ lại sạch sẽ, những lối đi nhỏ lại được trải sỏi, đã phủ đầy rêu phong, nhìn rất cổ kính. Vừa đi vừa có thể nghe thấy tiếng chim hót líu lo uyển chuyển, đoàn người vẫn luôn đi đến thính đường, trừ bỏ người sai vặt dẫn đường thì không còn thấy bất kì một người hầu nào, theo như Mẫu Đơn thấy thì tòa nhà này ít nhất cũng đã được xây dựng vài thập niên.

Trong thính đường bày biện đơn giản lại không đơn giản, tuy gia cụ đã nửa cũ nhưng cả chất liệu lẫn thủ công đều cực kỳ tinh xảo, còn có một tấm bình phong bằng trúc sáu khúc có hình hoa cẩm chướng và con bướm rất dễ thấy. Một tiểu đồng mặc y phục xanh ở bên trong hầu hạ, sau khi mời mọi người ngồi xuống thì ân cần dâng nước trà lên, cười nói: "Mong các vị thứ tội, công tử gia nhà tôi một lát nữa sẽ tới ngay."

Một lát sau, Tưởng Trường Dương quả nhiên từ gian ngoài vội vã đi tới, sau khi chào hỏi xin lỗi mọi người, nói: "Thật sự xin lỗi, để các vị đợi lâu. Vừa mới một vị bạn cũ ở đây nên chậm trễ chút thời gian."

Hà Chí Trung hàn huyên vài câu với chàng thì giải thích mục đích đến đây, sai người đưa lên tòa Hương Sơn tử cực phẩm được chế thành từ trầm thủy hương, nói: "Đây chỉ là một vật nhỏ không đủ để thể hiện hết sự cảm ơn của nhà tôi, thật sự không thể so sánh với đại ân ngài cứu tiểu nữ. Cái này là nhà của chúng tôi tự làm, mong ngài đừng ghét bỏ mà hãy giữ lại để thưởng thức."

Lúc bấy giờ việc xông hương là rất phổ biến, phàm là người có chút thân phận địa vị, y phục sẽ được xông hương, nằm hay ngồi cũng dâng hương, đi lại mang túi thơm, càng biết Hương Sơn tử vừa quý trọng lại hiếm có, chỉ cần người có chút tiền cùng địa vị, đều sẽ nghĩ biện pháp tìm mua một toà để bài trí, đây được coi là một việc tao nhã. Nhưng hương cũng phân chia phẩm cấp thượng trung hạ, giá cả cũng có đắt rẻ sang hèn. Hương Sơn tử của Hà gia này bất đồng với loại dùng khối nhỏ trầm thuỷ hương xếp thành trên thị trường, nó được tạo thành từ một khối hoàn chỉnh, tuyệt đối không phải vật phàm. Hà Chí Trung mới vừa mở hộp, cả phòng đã tràn ngập hương thơm.


Tưởng Trường Dương chỉ nhìn thoáng qua, đã kiên quyết từ chối một cách nghiêm túc: "Tại hạ không dám thu."

Hà Chí Trung có chút bất ngờ: "Chẳng lẽ công tử chướng mắt sao?" Toà Hương Sơn tử này, ngoại trừ một toà bài trí ở thính đường trong nhà kia thì toà này là tốt nhất, nếu không ông cũng không dám lấy tới đáp tạ người. Ông nhìn cách bày biện trong phòng này của Tưởng Trường Dương, hiểu được Tưởng Trường Dương không phải là người không biết nhìn hàng. Còn nghĩ thứ này lịch sự tao nhã, sẽ không bị người ghét bỏ, ai biết người ta lại không cần.

Tưởng Trường Dương hơi mỉm cười: "Lễ vật vừa quý trọng lại tao nhã như vậy, tại hạ sao có thể chướng mắt chứ? Gặp chuyện bất bình tất nhiên tôi sẽ ra tay tương trợ, nếu tôi không thể giúp cũng đành chịu nhưng đã có năng lực thì tất nhiên sẽ không thể khoanh tay đứng nhìn. Nếu tôi nhận lễ vật của ngài thì sau này làm sao có mặt mũi gặp người khác."

Hà Chí Trung lại cố gắng khuyên một lát nhưng thấy chàng thật sự không thu, ông nghiêm mặt nói: "Tuy Hà Chí Trung tôi chỉ là một thương nhân, nhưng cuộc đời này làm người, ân oán phân minh, ân cứu mạng của công tử, chỉ một toà Hương Sơn tử nhỏ bé này cũng không phải thứ có thể báo đáp, nếu ngài thật sự không thu, tôi cũng không ép buộc ngài. Nhưng ngài nhớ kỹ, ngày sau nếu ngài có cần thì chỉ cần sai người đến trong tiệm nhà tôi nói một tiếng, chỉ cần làm được, tôi sẽ không chối từ."

Hà Chí Trung vừa nói như vậy thì Tưởng Trường Dương thật sự thấy khó xử, chàng suy đi nghĩ lại mới nhìn Mẫu Đơn nói: "Nếu ngài thật sự muốn tạ, không bằng mời nương tử Hà gia giúp tôi chăm sóc vài gốc hoa mẫu đơn được không? Gia mẫu yêu hoa, lần này tôi tới đây thật ra có mua cho bà vài gốc mẫu đơn có phẩm chất không tồi, chỉ tiếc núi cao đường xa, tôi không yên tâm sai người đưa đi. Đành phải để lại trồng, người hầu trong nhà hậu đậu, chỉ qua nửa tháng đã dưỡng chết một gốc, thật sự đáng tiếc."

Mẫu Đơn không chút do dự đồng ý: "Được."



Hương Sơn tử


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui