Quốc Sắc Phương Hoa

Tác giả: Ý Thiên Trọng

Edit: Rin

Sau này sẽ sống như thế nào? Theo kế hoạch trước đây của Mẫu Đơn, tất nhiên là lập nữ hộ trước, sau đó mua đất, mua phòng, xây dựng vườn, gieo trồng mẫu đơn, tự làm giàu, tiền của mình thì mình muốn tiêu như thế nào cũng được, nếu có thể gặp gỡ người kia, yêu nhau thật lòng, sinh con dưỡng cái, củi gạo dầu muối, cả đời cứ như vậy. Nếu không gặp được, nàng cũng không thể cứ gả bừa đi chứ? Người như Lưu Sướng, hôn nhân như của Hà Mẫu Đơn, chỉ trải qua một lần là đủ rồi, nàng tuyệt đối không muốn có lần thứ hai.

Mẫu Đơn nghĩ đến đây, thử thăm dò nói: "Nương, thật ra con muốn lập nữ hộ." Nàng nhạy cảm cảm giác được tay của Sầm phu nhân đặt trên đầu nàng bỗng nhiên khựng lại, nàng khẩn trương ngẩng đầu lên nhìn Sầm phu nhân. Mới vừa hòa ly đã muốn tự lập, có thể làm Sầm phu nhân thương tâm, cảm thấy nàng vô tình không?

Sầm phu nhân không nói lời nào, nghiêm khắc nhìn nàng, Mẫu Đơn có thể nghe thấy tiếng tim đập liên hồi của nàng trong lồng ngực, tần suất đuổi kịp lúc nàng suýt nữa bị vó ngựa của quận chúa Thanh Hoa giẫm lên. Dù trong lòng căng thẳng, nàng vẫn cứ kiên trì nhìn Sầm phu nhân với ánh mắt dịu dàng nhất, nhẹ giọng nói:

"Nương, con biết ngài đau lòng con, cũng biết hiện tại nói chuyện này không tốt lắm, nhưng con cảm thấy, ngài cùng cha, nhất định có thể hiểu được tâm tình của con." Nàng do dự thật lâu sau, nhẹ giọng nói: "Không dối gạt ngài, sau này con tưởng trồng mẫu đơn."

Sầm phu nhân nếu đã nghĩ đến việc đem tài sản của nàng và Hà gia tách ra, tìm mọi cách để tính toán, trợ cấp cho nàng, tất nhiên là đã đoán được dự định của nàng. Nàng muốn độc lập, nàng muốn nắm chắc vận mệnh của chính mình, nắm giữ quyền sở hữu tài sản của mình.

Sau khi Sầm phu nhân trầm mặc thật lâu, mới nói: "Nương muốn thương lượng trước chuyện này với cha của con đã." Tuy bà chưa đồng ý ngay lập tức, nhưng Mẫu Đơn nhìn sắc mặt bà, nàng biết chuyện đã thành một nửa nên cũng không tiếp tục đề tài này nữa, hỏi Sầm phu nhân: "Nương còn chuyện gì khác muốn nói với con đúng không?"

Sầm phu nhân bình tĩnh lại rồi nói: "Con cũng biết Lưu gia hận con thấu xương nên bọn họ sẽ không muốn nhìn thấy con sống tốt?"


Mẫu Đơn cười: "Vốn đã là oan gia, nếu nhà họ có thể bao dung con cũng sẽ không đi đến tình trạng này. Bọn họ có làm cái gì cũng đều bình thường, họ làm gì vậy ạ?"

Sầm phu nhân cẩn thận nhìn vẻ mặt của nàng: "Hôm nay đại ca con từ bên ngoài trở về, mới biết lời đồn đãi đã truyền tới cửa nhà ta, nói là, con bị bệnh đã hỏng thân mình, không thể sinh dục, ở nhà thì gây chuyện sinh sự, người gặp người ngại, lúc này mới bị chồng bỏ về nhà......"

Điều này có nghĩa là về sau kể cả có gặp được một người thích hợp, loại đồn đãi này đều sẽ mang đến phiền toái rất lớn và đi theo nàng cả đời. Mẫu Đơn nhướng mày, trong lòng cũng rất tức giận nhưng nhìn thấy biểu tình khổ sở của Sầm phu nhân thì nàng cười không thèm để ý, vỗ tay Sầm phu nhân nói: "Nhà hắn cũng chưa nói sai, con đúng là chưa sinh được con cũng coi như là gây chuyện sinh sự khiến từ già đến trẻ nhà hắn đều bị tức giận, tương lai cũng sẽ vẫn còn, đây không phải người gặp người ngại thì là cái gì? Còn chồng bỏ sao, hòa ly thì cũng là ly, chồng bỏ cũng là ly, chẳng lẽ cứ bị chồng bỏ thì tất cả lỗi sai đều đổ lên đầu các nàng sao, còn không thể tái giá? Cần gì phải để ý đến nhà họ? Nếu chúng ta bởi vì chuyện này mà tức giận thì ngược lại lại đúng ý nhà họ rồi."

Sầm phu nhân không nghĩ tới câu trả lời của nàng sẽ là như vậy, bà nghĩ dù sao Mẫu Đơn cũng sẽ rất khổ sở, hoặc là sẽ nằm trong lòng bà khóc to một trận. Nào nghĩ đến Mẫu Đơn lại trái lại an ủi bà. Bà khổ sở nói: "Nương và cha vốn định qua một thời gian nữa sẽ lại tìm cho con một nhà thích hợp, ai ngờ......"

Mẫu Đơn cười ngọt ngào: "Nương, như vậy cũng tốt. Con sẽ tránh được rất nhiều phiền toái, cứ để con sống mấy năm theo ý mình. Nhân duyên trời định, nếu người nọ thật sự có duyên với con thì sẽ không để ý những chuyện đó. Ngài phải tin tưởng, đại nạn không chết tất có hạnh phúc cuối đời, sau này con nhất định sẽ hạnh phúc."

Nhìn thấy nữ nhi ngoan ngoãn hiểu chuyện như vậy, trong lòng Sầm phu nhân lại càng đau xót, cố nén không biểu hiện ra ngoài, vỗ tay Mẫu Đơn nói: "Được rồi, chỉ cần con nghĩ như vậy là được." Rồi lại nói: "Mấy ngày nay con cũng đừng ra cửa? Đỡ phải nghe xong lại thấy phiền."

Mẫu Đơn hất cằm lên: "Không, đã thế con lại càng phải ra ngoài, con chưa làm gì sai, vì sao lại không dám ra cửa? Chẳng lẽ những người phụ nữ thật sự bị chồng bỏ phải trốn tránh, không được gặp người? Con càng trốn thì càng giống như con thật sự làm sai vậy, cũng vừa đúng ý nhà bọn họ, ngày mai con sẽ ra ngoài luôn."

Sầm phu nhân thấy nàng đáng yêu như vậy thì tâm tình cũng dễ chịu hơn, mỉm cười nói: "Vậy con muốn đi đâu?"


Mẫu Đơn nói: "Phù Dung Viên ở Khúc Giang Trì, nhờ nương giúp con chuẩn bị lễ vật, cha hoặc một vị ca ca cùng con đi tạ vị Tưởng công tử kia. Nếu không có chàng thì lúc này có lẽ con đã không còn mệnh."

Sầm phu nhân nói: "Lễ vật đã chuẩn bị rồi. Cha con nói đưa một toà Hương Sơn tử (ngọn núi làm bằng hương liệu).

Mẫu Đơn đáp lại rồi đưa Sầm phu nhân ra cửa: "Ngài đi nghỉ sớm một chút, ngài mà làm sao thì con mới không chịu nổi đấy?"

Sầm phu nhân véo má nàng: "Mấy ngày nay về nhà cũng đâu có ăn ít, sao lại không thêm tí thịt nào? Gầy như thế này thì sao được?"

Mẫu Đơn ưỡn ngực: "Con có gầy đâu? Thịt đều được giấu đi đấy." Câu nói này chọc cho Sầm phu nhân cười to.

Sầm phu nhân trở về phòng, Hà Chí Trung vội hỏi: "Như thế nào?"

Sầm phu nhân hơi mỉm cười: "Nữ nhi rốt cuộc đã trưởng thành, về sau dù hai chúng ta có chết, cũng không cần quá lo cho nàng."

Hà Chí Trung nghi hoặc nói: "Sao lại nói như vậy?"


Sầm phu nhân nói cho ông nghe những lời Mẫu Đơn đã nói, cười nói: "Nói không phải chuyện to tát gì, ngày mai nàng nhất định sẽ ra cửa, người khác thích nói như thế nào thì nói." Lại nhìn Hà Chí Trung nói: "Nàng muốn lập nữ hộ, nói là về sau tưởng trồng hoa mẫu đơn."

Quả nhiên là hiểu chuyện hơn trước rất nhiều. Hà Chí Trung trầm mặc một lát, xoa trán thở dài: "Vậy cứ theo ý nàng đi. Con lớn rồi sẽ phải rời khỏi cha, bà nhìn xem, chúng ta còn chưa đi mà cũng đã như vậy, sóng ngầm kích động. Nếu ngày nào đó tôi đi trước bà thì bà còn phải tức giận nhiều. Bọn nhỏ không có đứa nào là xấu nhưng người nào cũng có suy nghĩ riêng, không sợ chia ít, chỉ sợ chia không đều, chuyện sớm hay muộn thôi. Cứ để nàng phân ra ngoài sớm cũng có thời gian chuẩn bị, đỡ phải đến lúc đó trở tay không kịp, nàng không có nơi nào đi, tất nhiên phải chịu nhiều uất ức."

Sầm phu nhân nói: "Tôi cũng nghĩ như vậy. Máu mủ huyết thống, dù có thân như thế nào thì huynh đệ tỷ muội cũng sao có thể thân hơn cha mẹ con cái chứ? Nhưng tôi cũng có suy nghĩ này, sau khi lập nữ hộ, nàng muốn làm gì ở bên ngoài cũng được nhưng trước khi gả chồng thì vẫn không thể để nàng dọn ra ngoài, tôi không yên tâm."

Hà Chí Trung nói: "Cứ theo ý bà. Nói nàng thân cận hơn với mấy đứa cháu trai cháu gái, nếu tương lai có chuyện gì cũng có thể giúp nàng."

Ông vừa dứt lời đã thấy mắt Sầm phu nhân đỏ hoe, dùng khăn che miệng, thấp giọng nức nở nói: "Đan Nương số khổ của tôi. Tại sao lúc nào nàng cũng gặp phải những chuyện xui xẻo như vậy? Ông phải làm Lưu gia bị ngã một cú thật đau để giải mối hận trong lòng tôi!"

(Truyện chỉ đăng tải duy nhất tại Fb: Trạm Phim Tháng 11 - Trạm Dương Tử 1106 hoặc Wattpad: YangZi @user66538460 còn lại đều là ăn cắp)

Hà Chí Trung nhẹ nhàng vỗ vai thê tử, ôn nhu dỗ nói: "Chớ khóc, chớ khóc, tôi đều nghe bà."

Sáng sớm ngày thứ hai, Mẫu Đơn dậy thật sớm, kêu Vũ Hà tìm bộ hồ phục cổ lật màu hồng cho nàng mặc vào, lại thay một đôi giày cao cổ, đeo thắt lưng rồi chải búi tóc Hồi Hột, ra ngoài ăn cơm. Gặp Sầm phu nhân đang đi tới, còn chưa mở miệng, Sầm phu nhân đã nói: "Cha con đồng ý rồi nhưng muốn con phải ở trong nhà, sau đó nương sẽ đi mời thuật sĩ tới xem phong thủy để xây thêm một gian phòng ở. Mùa đông con cũng có thể thoải mái hơn."

Đây có lẽ là sự nhượng bộ lớn nhất mà cha mẹ có thể chấp nhận, Mẫu Đơn cũng không hề kiên trì: "Nương vất vả rồi."

Vừa mới vào phòng, đã thấy các ca ca đều đang cười nhìn nàng, các tẩu tẩu thì đều nhìn nàng với ánh mắt đồng tình, Chân thị ngày thường thích nói mát hôm nay cũng dịu dàng, nhiệt tình nói: "Đan Nương, muội đã đói bụng chưa? Mau ngồi xuống bên cạnh tẩu này, sẽ ăn cơm ngay lập tức. Sáng nay có làm món cơm thủy tinh mà muội thích đấy."


"Muội còn chưa đói, tối hôm qua ăn no quá." Trong lòng Mẫu Đơn hiểu rõ, mọi người biết được lời đồn nên thương hại nàng. Rốt cuộc là người một nhà, gặp được loại chuyện này thì tất nhiên sẽ đoàn kết nhau lại, đột nhiên, tâm tình của nàng tốt hẳn lên, vô cùng cao hứng ngồi dựa gần Chân thị, ôm cháu trai nhỏ nhất Hà Thuần vào trong ngực, cười nói: "Nghe nói ngày hôm trước ngươi bị tổ mẫu mắng? Vì sao vậy?"

Hà Thuần mới có năm tuổi, nằm trong lòng Mẫu Đơn, nhăn cái mũi nói: "Suý Suý là kẻ xấu xa! Vừa đáng giận lại đáng ghét!"

Mọi người đều cười to, Ngũ Lang nhéo mũi Hà Thuần nói: "Nó chỉ là một con chim, ngươi chọc nó không ngờ bị nó chọc lại."

Bạch thị lo lắng nhìn Mẫu Đơn nói: "Đan Nương, muội muốn ra ngoài? Hay là đợi hai ngày nữa rồi đi?"

Hôm nay nàng nhất định phải đi, Mẫu Đơn còn chưa trả lời, Hà Chí Trung đã giải quyết dứt khoát: "Sau khi ăn cơm xong, ta cùng Đại Lang sẽ đi cùng Đan Nương đến cửa cảm tạ. Tứ Lang, con đi hẹn Trương Ngũ Lang, xem có nơi nào thích hợp thì mời hắn ăn cơm cảm tạ hắn, bảo hắn gọi cả đám huynh đệ kia rồi cùng cảm tạ, chọn nơi tốt chút! Đừng tiếc tiền. Chờ ta cùng Đại Lang làm xong chuyện sẽ đến đó mời rượu hắn."

Hà Tứ Lang nghe vậy thì trịnh trọng nói: "Cha, ngài yên tâm, con nhất định sẽ xử lí ổn thoả."

Khúc Giang Trì cách phường Tuyên Bình bốn phường, nói xa không xa, nói gần lại cũng không gần. Dọc theo đường đi Mẫu Đơn gặp vài người hàng xóm quen biết, không biết có phải do tác dụng của tâm lý hay không mà nàng cảm thấy khi những người đó nhìn nàng, biểu tình đều có chút khác thường. Nàng cũng không quan tâm, nên chào hỏi thì chào hỏi, nên hỏi thăm thì hỏi thăm, đối với ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của người khác, nàng coi như không khí.

Khuôn mặt của Đại Lang thì thật sự nghiêm túc, nhìn thấy có người nói nhiều lời mấy câu với Mẫu Đơn, sau khi nghe thấy hỏi chuyện không nên hỏi thì vung mạnh roi, tiếng roi vang lên chát chúa khiến người đó lập tức nuốt lại những lời muốn hỏi vào trong bụng, vội vàng chào tạm biệt Mẫu Đơn.

Hà Chí Trung cũng không đi ngăn cản hắn, vẻ mặt trầm tĩnh, có người thăm hỏi thì đáp vài câu, nếu không lại kiên nhẫn chờ đợi Mẫu Đơn. Có sóng to gió lớn mà ông chưa gặp qua đâu, như thế này chưa tính là gì.

Tới phụ cận Phù Dung Viên Khúc Giang Trì, Đại Lang tìm một ông cụ đẩy xe bánh hấp hỏi: "Xin hỏi lão trượng, lão có biết Tưởng Trường Dương Tưởng Đại Lang gần đây đang ở nơi nào không?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui