CHƯƠNG 9: ĐI NGỘT NGẠT TRƯỚC
Editor: Luna Huang
Hứa Vân Noãn ở trong đầu lật xem sổ nhỏ đại gia gia để lại, tiếu ý khóe môi nhất thời xán lạn hai phần, Chu gia a…
Đây chính là người mà đại gia gia đánh dấu, am hiểu nhất là ỷ thế hiếp người, vong ân phụ nghĩa.
“Chu gia là ai? Thế nào sáng sớm liền đến phủ làm ầm ĩ?” Theo trí nhớ kiếp trước, Hứa Vân Noãn biết Chu gia là tới từ hôn, bất quá lại không thể trực tiếp biểu lộ, phải hỏi rõ, mới có cớ đi vào nhúng tay!
Mộ Vũ hừ lạnh một tiếng, giọng tức giận nói: “Tiểu thư, Chu gia là tới từ hôn, bọn họ đơn giản là vong ân phụ nghĩa, chẳng biết liêm sỉ!”
“Mộ Vũ. Không được nói bậy trước mặt tiểu thư.” Hàn Yên cảnh cáo.
“Không có việc gì, ta cũng là người Mục gia, nên hiểu chuyện từ đầu đến cuối, nếu là có người khi dễ lên đầu, cũng không có thể biệt khuất nén giận.” Sắc mặt Hứa Vân Noãn hơi trầm xuống.
Mộ Vũ nhịn không được, “Tiểu thư người không biết, hai chân của công tử, liền là bởi vì người Chu gia làm hỏng.”
“Không phải nói chân Trần Tiêu là ở trên chiến trường bị người ám toán trúng độc sao?”
Nàng còn thật không biết lại có nội tình như vậy.
“Bao năm qua, biên cảnh luôn luôn rung chuyển, bất quá có công tử suất lĩnh đại quân áp trận, luôn luôn rất nhanh liền có thể để biên cảnh lần nữa khôi phục an bình. Chu gia đưa Chu Bân đến chiến trường lịch lãm, công tử vốn là không đáp ứng, nhưng Chu gia cầu xin lão thái gia, muốn để Chu Bân tích góp từng tí một quân công, cũng để hắn có thể thuận lợi tiêu sái trên quan lộ. Nhưng lên chiến trường, Chu đại công tử chỉ vì cái trước mắt, mang người một mình thâm nhập, còn nói muốn lập một đại công, cuối cùng bị mai phục, công tử chỉ có thể mang binh đi cứu viện, lúc đó mới chịu ám toán chân bị thương.”
Hứa Vân Noãn nhíu mi tâm: “Nếu như thế, Chu gia có mặt mũi nào từ hôn?”
“Ai nói không có?” Mộ Vũ càng thêm tức giận, “Hôn sự của công tử và Chu gia tiểu thư vốn là người Chu gia ba lần bốn lượt đến nói mới xuống. Trước đây, Chu tiểu thư nhìn thấy công tử anh tuấn thần võ, một lòng muốn gả đại anh hùng, nháo đằng hồi lâu, đến hoàng thượng đều kinh động bị đều kinh động. Lão thái gia nói hoàng mệnh không thể trái, công tử miễn cưỡng đáp ứng. Hiện tại xảy ra chuyện, Chu gia ghét bỏ, không phải cố ý khi dễ người sao?”
Hứa Vân Noãn âm thầm tán thán, vừa gãy chân, trong lòng mức nước chênh lệch của lòng sông so với mặt biển còn chưa điều chỉnh xong, lại bị nữ tử trước tử triền lạn đả đến từ hôn, Mục Trần Tiêu này thực sự là hoàng liên ăn khổ qua, khổ đến nhà!
Hứa Vân Noãn đứng dậy, cười hé mắt: “Giúp ta thay quần áo khác, đi gặp những tiểu bối không hiểu chuyện này một chút!”
Chu gia và đại gia gia có cừu oán, nàng muốn đi ngột ngạt.
“Tiểu thư?” Hàn Yên kinh ngạc.
“Ai, tính tình tôn nhi ta ngay thẳng lại ngôn ngữ bất thiện, hôm qua thấy ca ca, thân thể hắn cũng kém, muốn quản cũng là hữu tâm vô lực, ta đây làm cô nãi nãi, không thể nhìn hài tử nhà mình bị khi dễ chứ?” Hứa Vân Noãn tượng mô tượng dạng thở dài, trong ánh mắt tràn đầy hăng hái bừng bừng.
“Tiểu thư, người Chu gia khó đối phó.” Hàn Yên không yên lòng.
Hứa Vân Noãn quyết định chủ ý: “Chu gia là thế tộc đại gia, tử nữ bọn họ hẳn là hiểu rõ đạo lý tôn kính trưởng bối.”
Nếu không hiểu, nàng phải giáo dục thật tốt.
Hàn Yên còn muốn khuyên, Mộ Vũ lại hưng phấn cầm xiêm y tới.
Hứa Vân Noãn thay một thân la quần linh hoa đạm lam sắc, làn váy hoa dạng mộc mạc, có hai con bướm đầy màu sắc truy đuổi nhau bay lên, tựa hồ trong chớp mắt là có thể bay lượn ra khỏi làn váy.
Vọng Thư Uyển.com
Hứa Vân Noãn thoả mãn cười, đôi mắt trong suốt lưu quang dật thải: “Đi, đi gặp tiểu bối Chu gia!”
Trong phòng khách, Mục Trần Tiêu mặt lạnh ngồi ở xe lăn, nhãn thần bình tĩnh nhìn Chu Bân và Chu Ngọc Nghiên đối diện.
Chu Ngọc Nghiên hơi có chút thất thần nhìn gương mặt của Mục Trần Tiêu, khuôn mặt của hắn thật sự là tuấn mỹ, dáng người cũng cao ngất tuyển tú như trước, nhưng. . . Hắn hết lần này tới lần khác tàn phế!
Chu Ngọc Nghiên nàng là đích nữ Chu gia, phải gả đại anh hùng đỉnh thiên lập địa, mà không phải mà không phải một tên tàn phế ngồi trên xe lăn!
Chu Bân nhìn Mục Trần Tiêu, sắc mặt trầm thống thở dài một tiếng: “Mục huynh, nghe nói hôm qua ngươi lúc vào thành xảy ra chút chuyện, hôm nay cố ý mang theo gia muội tới thăm.”
Nhãn thần của Mục Trần Tiêu càng phát bình thản, trong lòng tràn đầy trào phúng: “Trước đây hai chân ta tàn tật chuyện lớn như vậy các ngươi đều chưa từng tới, hôm qua bất quá là một chút nhiễu loạn nhỏ, trái lại kinh động đại giá của hai vị.”
“Lời này của ngươi là có ý gì?” Chu Ngọc Nghiên đứng dậy, không để ý chút nào ngăn cản Chu Bân, “Mục Trần Tiêu, minh nhân bất thuyết ám thoại, ngươi hà tất giả bộ hồ đồ, chúng ta tới là muốn cho là muốn cho chủ động từ hôn!”
Mục Trần Tiêu lặng im không nói, tay để ở bên người cũng chậm rãi buộc chặt.
Chu Ngọc Nghiên càng phát không nhịn được: “Trước đã nói qua rất nhiều lần, ngươi kéo dài là có ý gì? Hay là nói, chính ngươi tàn phế, cũng không muốn thấy người khác tốt, muốn kéo ta sống trong ác mộng giống ngươi?”
Chu Bân mở miệng, thanh âm ôn hòa, thái độ lại hùng hổ dọa người: “Mục huynh, ta biết tính tình ngươi trầm ổn chính trực nhất, Mục gia cũng công chính chi gia, ngươi nên thương cảm cho tâm tình của gia muộ chứi?”
Chu Ngọc Nghiên hừ lạnh một tiếng: “Mục Trần Tiêu, hôn này ngươi lui thì lui, không lui cũng phải lui!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...