CHƯƠNG 666: PHIÊN NGOẠI – TA SỦNG, TA THÍCH
Dịch giả: Luna Wong
Nếu như nói trước Hứa Vân Noãn đã biến thành bảo trong lòng bàn tay, như vậy hiện tại toàn bộ lại chính là một khối đậu hủ non, thật đúng là một trận gió thổi qua, đều e sợ cho rối loạn tóc to của nàng.
Hứa Vân Noãn khuyên can mãi, cuối cùng cũng miễn được số phận quỳ từ đường của Mục Trần Tiêu, chỉ bất quá trong lòng Mục Thiên Trù và Lâm lão phu nhân như cũ tức giận bất bình.
Mượn cơ hội này, thêm một điều ở trước hai phần khế thư hai người bọn họ đã ký trước đó, chủ yếu chính là hạng mục công việc Mục Trần Tiêu nên chú ý khi chiếu cố Hứa Vân Noãn, nói chung điều này vừa ra, đơn giản là ném trái tim tới ót.
Hứa Vân Noãn cong vẹo tựa ở trên nhuyễn tháp, tay nhẹ nhàng che miệng cười đến vẻ mặt xán lạn: “Trần Tiêu ca ca, hiện tại cảm thấy thế nào?”
Mục Trần Tiêu đưa chăn qua, nhẹ nhàng bọc trên người của Hứa Vân Noãn, sau đó nửa ngồi xổm ở bên nhuyễn tháp của nàng, ngón tay nhẹ nhàng đặt ở trên bụng Hứa Vân Noãn.
Cái lực đạo này thật đúng là nhẹ nhàng, như một mảnh lông chim, rất sợ thoáng nặng một chút để Hứa Vân Noãn lộ ra thần sắc không khỏe.
“Hiện tại cảm thấy vô cùng tốt.” Đơn giản là tốt đến trước nay chưa có.
Trong đôi mắt thanh lãnh của Mục Trần Tiêu tràn đầy ấm áp, hai lông mày thon dài cũng dính vị đạo nhu hòa.
Hứa Vân Noãn cười càng phát vui vẻ, nắm tay của Mục Trần Tiêu đặt lên trên bụng của mình: “Để cha sưởi ấm cho đại bảo bảo của nhà chúng ta.”
Cả cánh tay của Mục Trần Tiêu cứng ngắc ở chỗ cũ, không dám nhúc nhích chút nào: “Vân Noãn, bảo bảo có thể cảm thấy quá nặng hay không?”
Hứa Vân Noãn nhất thời không vui: “Lúc này ngươi đặt tay ở trên người của ta, hôm nay ngươi lại không hỏi ta có phải cảm thấy nặng hay không, ngược lại quan tâm bảo bảo, quả nhiên là có người mới quên người cũ.”
Mục Trần Tiêu đứng dậy, dứt khoát ôm Hứa Vân Noãn vào ngực mình, sau đó tự hành ngồi ở trên nhuyễn tháp, gương mặt nhẹ nhàng cà cà sợi tóc mềm mại của Hứa Vân Noãn: “Ta… Ta quan tâm Vân Noãn nhất.”
Bookwaves.com.vn
Hứa Vân Noãn hơi nghiêng người, ôm cổ Mục Trần Tiêu: “Vậy ngươi nói, nếu như ta và bảo bảo đồng thời rơi vào trong nước, ngươi cứu người nào trước?”
Mục Trần Tiêu không khỏi cười khẽ: “Từ đâu tới loại vấn đề ngạc nhiên cổ quái này? Sao ta sẽ để các ngươi rơi vào trong nước được chứ?”
“Đại gia gia giáo dục ta, nói là sau này có phu quân, phải hỏi cho kỹ, nguyên thoại là, nếu như bà bà ở đây, là ta và bà bà rơi vào trong nước, ngươi cứu ai trước, nhưng lúc này bà bà không ở, gia gia và ngoại tổ mẫu lại lớn tuổi, không thể lăn qua lăn lại bọn họ, nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có bảo bảo có thể bồi ta cùng nhau rớt xuống nước thôi.”
“Ta đây hai người đều cứu có thể đi?”
“Tự nhiên là không thể.”
“Ta đây cứu nàng.”
Hứa Vân Noãn nhất thời trợn tròn cặp mắt: “Ngươi dĩ nhiên không cứu hài tử của chúng ta.”
“Ta đây cũng cứu nàng.”
“Ngươi mau nói cho ta, vì sao ngươi không cứu bảo bảo?”
Trong ánh mắt của Mục Trần Tiêu tràn đầy cưng chìu: “Bảo bảo không phải ở trong bụng của nàng sao? Bảo bảo cũng có thể được cứu lên chung.”
“Vậy nếu sau khi bảo bảo sinh ra thì sao? Hai chúng ta cùng nhau rơi nữa.”
“Vậy không thể nào.”
“Vì sao không có khả năng?”
“Bởi vì ta quyết định chút nữa hạ lệnh để người lấp hết mấy cái hồ trong phủ lại, mặt khác, sau này phàm là nơi có nước sâu, ta cũng không mang nàng và qua đó.” Mục Trần Tiêu nhẹ nhàng giúp Hứa Vân Noãn chỉnh sửa lại sợi tóc một chút, rơi xuống một cái hôn ở mi tâm của nàng.
Hứa Vân Noãn có chút trợn tròn mắt: “Vấn đề này cứ kết thúc như vậy?”
Đại gia gia nói vấn đề này là một cái đề toi mạng, trả lời không tốt liền có thể hành hung phu quân, hôm nay có phải là không có đạt được hiệu quả dự trù không?
“Vân Noãn muốn uống nước không?”
“Ta không muốn uống, nhưng bảo bảo nhà ngươi muốn uống.” Hứa Vân Noãn nháy mắt, thập phần vô tội nói rằng.
“Ta đây liền đi rót nước cho bảo bảo uống.”
Mục Trần Tiêu ôm nàng, nhẹ nhàng đặt tới bên giường, để cho nàng ngồi dựa vào đầu giường.
Đổ nước xong quay lại, lại phát hiện Hứa Vân Noãn đỏ mắt, dáng dấp bị đại ủy khuất .
Mục Trần Tiêu nhất thời khẩn trương: “Đây là thế nào?”
Hứa Vân Noãn mãn nhãn lên án nhìn sang: “Ta đột nhiên suy nghĩ một chút, ngươi vừa hỏi ta khát không, có phải chê ta quá nặng, ngươi ôm cảm thấy nặng, cho nên mới kiếm cớ ly khai hay không, như vậy có thể đặt ta lên trên giường. Hôm nay ta mới có thai hai tháng, ngươi đã chê ta chê, sau này đợi tới lúc sắp sinh, nếu ta trở nên tròn tròn mập mạp, chẳng phải ngươi sẽ đuổi ta và hài tử ra khỏi nhà sao?”
Bookwaves.com.vn
Mục Trần Tiêu bưng trà trản ngồi xuống bên giường, đưa nước tới bên mép Hứa Vân Noãn: “Đã quên trước đó ta đã nói sao?”
Hứa Vân Noãn thống khoái uống nửa trản, tiếp tục cố tình gây sự: “Ngươi đã nói cái gì?”
“Ta nói rồi, hai chân này khỏi rồi là vì muốn cùng nàng đi những chỗ nàng muốn đi, hôm nay sẽ thêm một câu, đôi tay này luyện võ công, chính là vì có thể vững vàng ôm nàng vào trong ngực, bất kể là nặng hay nhẹ, ta đều ôm thật chặt không buông ra.”
Hứa Vân Noãn bật cười, giơ tay lên che mắt: “Trần Tiêu ca ca, có phải ta nháo quá mức vô lý hay không?”
“Ta sủng, ta thích.”
Hứa Vân Noãn nằm úp sấp vào trong lòng Mục Trần Tiêu liền bắt đầu rơi nước mắt.
Lần này, thật đúng là dọa Mục Trần Tiêu cho sợ hãi: “Vân Noãn đây là thế nào? Có phải khó chịu chỗ nào hay không? Ta để người đi gọi đại phu đến?”
“Trần Tiêu, ta nhớ ba vị gia gia của ta, từ biết được ta có bầu, ta đặc biệt, đặc biệt tưởng nhớ bọn họ, mấy ngày nay ban đêm nằm mơ, cuối cùng ta mơ thấy ba vị gia gia cười nhìn ta, bọn họ nhất định biết ta có hài tử, nên đang cao hứng thay ta đó!”
Mục Trần Tiêu thật chặt ôm Hứa Vân Noãn vào trong lòng: “Chúng ta đây liền đi Thanh Nhạc sơn, chúng ta đi vấn an ba vị gia gia.”
“Nhưng hiện tại ta có mang, gia gia và ngoại tổ mẫu nhất định sẽ lo lắng, bọn họ sẽ không đồng ý.”
“Bọn họ bên kia ta đi nói, có cái gì trách phạt ta chịu trách nhiệm.”
“Vậy ngươi sẽ không cảm thấy ủy khuất chứ?” Hứa Vân Noãn cũng biết mình nháo có chút vô lý, cũng không biết vì sao, từ khi có hài tử, tâm tình luôn luôn nói đến là đến.
“Nào có ủy khuất? Phân minh vui vẻ chịu đựng.” Mục Trần Tiêu nhẹ nhàng giúp Hứa Vân Noãn lau sạch nước mắt, “Không được rơi lệ nữa, nếu không, ta nên bị phạt đi quỳ từ đường.”
Hứa Vân Noãn mỉm cười: “Vậy…”
“Ta hiện tại liền đi tìm gia gia và ngoại tổ mẫu nói rõ tình huống, nàng ở nơi này ngủ một giấc thật ngon, trở về ta liền cùng nàng thu thập hành lý.”
“Hoàng thượng bên kia không phải vẫn chờ ngươi vào cung sao? Chúng ta không đi được chứ?”
“Trời đất bao la, nương tử nhà ta lớn nhất, hoàng thượng cũng phải đứng ở một bên.”
“Ngươi nói ra lời này, triều đình nhất định có người muốn tố tấu ngươi muốn làm phản.”
“Mưu phản ta cũng nhận, ai bảo nương tử là trời chứ.”
Hứa Vân Noãn nhất thời lại cảm thấy trong lòng áy náy: “Bằng không vẫn là vào trong cung chào hỏi trước đi, dù sao, nếu như đã trở về, nói như thế nào cũng phải mang theo trưởng công chúa.”
Mục Trần Tiêu hàm tiếu nhìn nàng: “Vậy Vân Noãn sẽ cảm thấy ủy khuất chứ? Nếu như nàng cảm thấy ủy khuất, chúng ta sẽ không vào cung.”
“Ta không ủy khuất.”
“Chúng ta đây vào cung một chuyến, đi bái kiến hoàng thượng trước, lại đi gặp hiền phi nương nương vẫn lo cho nàng một lần, sau đó thì mang theo trưởng công chúa, chúng ta cùng đi thăm ba vị gia gia, thuận tiện nói cho bọn hắn biết, chúng ta đều nhớ bọn họ.”
“Được.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...