CHƯƠNG 663: ĐẠI ĐIỆN ĐỐI PHONG
Dịch giả: Luna Wong
Đế vương chậm rãi đi vào đại điện, dù cho hắn mặc long bào hoa mỹ, cũng khó mà che lấp cổ mục khí mặt trời sắp lặn.
“Nhi thần gặp qua phụ hoàng.”
“Hừ, trẫm cũng không dám nhận lễ của ngươi, Đoan vương điện hạ.”
Hoàng đế đọc lên bốn chữ Đoan vương điện hạ từng chữ một, nghe vào trong tai, mang theo một cổ khí âm trầm.
“Chọc phụ hoàng không hài lòng, nhi thần có tội.”
Hoàng đế chậm rãi ngồi trở lại ghế của mình: “Thẩm Thanh, ngươi nói chuyện mình biết ra!”
“Vâng.” Đáy mắt của Thẩm Thanh hàm chứa từng đạo tia sáng, đây là cơ hội cuối cùng của hắn, hắn phải gắt gao nắm trong tay, “Hoàng thượng, vi thần muốn buộc tội Vệ quốc công Mục Thiên Trù, hắn tư tàng tội nhân họa quốc, nhiều năm qua rắp tâm bất lương, âm thầm trù tính ý đồ dao động căn cơ triều đình, nghiệp chướng của hắn nặng nề, không thể tha thứ!”
Lời vừa nói ra, trên triều đình nhấc lên một trận sóng to gió lớn: “Lời… Lời này là ý gì?”
“Cái gì tội nhân họa quốc?”
Ánh mắt của hoàng đế âm trầm không gì sánh được: “Người đến, tuyên Mục Thiên Trù vào cung.”
“Hoàng thượng, không cần tuyên, cựu thần đã tới.” Mục Thiên Trù chậm rãi đi vào đại điện, thấy được đế vương trên ghế, đáy mắt hiện lên một tia trầm thống vẻ, “Cựu thần gặp qua hoàng thượng.”
“Mục Thiên Trù, trẫm vẫn cho là Mục gia trung thành và tận tâm với triều đình, nhưng không nghĩ tới, ngươi dĩ nhiên âm thầm rắp tâm hại người!”
“Hoàng thượng, cựu thần không rõ, dã tâm người nói là có ý gì?” Thần sắc của Mục Thiên Trù bình tĩnh.
“Thẩm Thanh, ngươi nói.”
Thẩm Thanh xoay người đầy mặt tức giận nhìn về phía Mục Thiên Trù: “Vệ quốc công, chuyện cho tới bây giờ, ngươi còn không khai, Mục Trần Tiêu đến tột cùng là hài tử của người nào?”
Sắc mặt của Mục Thiên Trù thanh lãnh: “Lời này của Thẩm đại nhân có ý gì?”
“Mục Trần Tiêu căn bản cũng không phải là thân tôn tử của ngươi!”
“Vậy ngươi nói, hắn là ai?”
“Hắn là tôn tử của tội nhân họa quốc Tần Mộ Vũ!”
Bookwaves.com.vn
Trong tiều đình hoàn toàn yên tĩnh, cái tên Tần Mộ Vũ này hiện tại đã không có người đề cập, nhưng kiến quốc chi sơ, trên triều đình tiếng mắng hắn hầu như chưa từng ngừng, hắn bị định là tội nhân họa quốc, chặt chẽ đóng trên trụ sỉ nhục, trên sách sử ghi chép càng hết sức nghiêm khắc, dường như muốn đổ hết tất cả tội lên trên đầu của hắn.
Trong ánh mắt của Thẩm Thanh tràn đầy hàn quang sắc bén: “Vệ quốc công, hoàng thượng phong ngươi quốc công vị, càng hết sức vinh sủng với Mục gia, nhưng ngươi chẳng biết cảm ơn, âm thầm cứu tôn tử của tội nhân Tần Mộ Vũ, còn bồi lớn như thế, cử động lần này của ngươi, nhưng không phụ tín nhiệm và tài bồi của hoàng thượng nhiều năm sao?”
Ánh mắt của hoàng đế thâm trầm, nhìn về phía trong con mắt Mục Thiên Trù ẩn hàm sát khí.
Tất cả quan viên triều đình sâu đậm cúi đầu, ngưng thần nín hơi, đến hô hấp đều thả hết sức nhẹ.
“Mục Thiên Trù, vì sao ngươi không lên tiếng?” Đế vương lạnh giọng chất vấn.
Mục Thiên Trù chậm rãi đứng dậy: “Hoàng thượng, Thẩm đại nhân nói không sai, Mục Trần Tiêu đích thật là tôn tử của Tần thủ lĩnh.”
Nhãn thần của Thẩm Thanh sáng choang: “Hoàng thượng, người nghe được chưa, hắn thừa nhận rồi! Không chỉ có như vậy, vi thần còn tra được, qua nhiều năm như vậy, Vệ quốc công chưa từng có chặt đứt liên hiện với những kẻ phản quốc kia, nhất là Hứa Vân Noãn, Hứa Vân Noãn ở bên ngoài nhiều năm, người nuôi lớn nàng, hoàng thượng cũng không xa lạ gì, chính là Hứa Mặc, Triệu Thuần, Hứa Ích ba người!”
Thân hình của hoàng đế bỗng nhiên nhoáng lên, lập tức chặt chẽ cắn khớp hàm: “Ngươi nói là thật?”
“Vi thần không dám có một tia một hào nói dối, thỉnh hoàng thượng minh giám.”
“Mục Thiên Trù, Thẩm Thanh nói có phải là thật không?”
“Hoàng thượng, tất cả đều là thật.”
“Ngươi… Ngươi làm sao dám!” Đế vương giận không kềm được, đồng thời trong lòng lại mọc lên trận trận khủng hoảng.
Thần sắc của Mục Thiên Trù bình tĩnh: “Hoàng thượng, có gì không dám? Người khác không rõ ràng lắm, trong lòng hoàng thượng hẳn là minh bạch, Tần thủ lĩnh cũng không phải là tội nhân họa quốc, ba vị Hứa Mặc càng vô tội!”
“Làm càn! Bọn họ ý đồ mưu hại trẫm, ý đồ cướp đoạt chính quyền, là đại tội không tha!”
“Hoàng thượng, cướp đoạt chính quyền đến tột cùng là ai, hoàng thượng cứ muốn cựu thần nói ra sao?”
“Ngươi câm miệng!”
Đáy mắt của Mục Thiên Trù hiện lên một tia trầm thống: “Hoàng thượng, cựu thần đích xác nuôi huyết mạch của Tần thủ lĩnh, nhưng nhiều năm như vậy, cựu thần chưa từng có nghĩ tới muốn làm gì? Thần chỉ là không muốn nhìn người trung nghĩa trước đây đến một tia huyết mạch cuối cùng đều không để lại!”
“Ngươi không có mục đích khác? Ai tin?” Thẩm Thanh cười lạnh một tiếng.
Ánh mắt của Mục Thiên Trù lãnh trào: “Mục gia chiến công hiển hách, nhi tử của ta Mục Dật Chi chết trận chiến trường, Trần Tiêu càng thủ vệ biên cảnh an bình nhiều năm, hôm nay triều cục an ổn, những người các ngươi có thể đứng ở chỗ này chỉ điểm giang sơn, tất cả đều là bởi vì Mục gia thủ hộ! Nói ta có mục đích, mục đích của ta chính là thiên hạ an bình, bách tính an khang!”
Giữa mi nhãn của Đoan vương hiện lên một tia trầm thống, hắn đứng ở bên cạnh thân Mục Thiên Trù, thân hình thẳng tắp, sắc mặt nghiêm túc: “Phụ hoàng, thân thể của người không tốt, thái y nói cần tĩnh dưỡng, là ai đưa những chuyện linh tinh này đến trước mặt phụ hoàng? Thế cho nên đã quấy rầy phụ hoàng thanh tu?”
“Câm miệng! Ninh Từ, trẫm vẫn cho là ngươi trung hậu thành thật, nhưng thật không ngờ ngươi lại cũng là…”
Bookwaves.com.vn
“Hoàng thượng!” Hiền phi và trưởng công chúa cùng đi vào đại điện, lạnh giọng cắt đứt lời của đế vương, “Hoàng thượng, Ninh Từ là nhi tử của người, tự nhiên tâm tình khoang dung như người, đức hạnh không thể chỉ trích.”
“Hai người các ngươi tới làm cái gì? Trên đại điện, há là nữ tử có thể tham dự?”
“Hoàng thượng, Đông Man vương phi vừa tiến cung thỉnh tội, nói trước chưa từng nhận thấy được Cẩm tần và Tú tần dĩ nhiên âm thầm học tập thuật mị hoặc, hiện nghe được nô tài phía dưới tố cáo, vội vã tiến cung thỉnh tội, e sợ cho hai người bọn họ tổn hại thánh thể, bổn cung vừa thẩm vấn, Cẩm tần và Tú tần đã hoàn toàn cung khai, các nàng không chỉ có muốn đi qua mị thuật chưởng khống tâm tư của hoàng thượng, còn âm thầm liên hệ với Thẩm Thanh, ý đồ mưu hại Ninh Từ, gây xích mích quan hệ của hoàng thượng và hắn phụ tử, bổn cung làm chủ, đã trượng tễ hai người.”
Hoàng đế chợt mở to hai mắt: “Ngươi nói cái gì? Phản, trẫm thấy ngươi là lật trời rồi! Các nàng đều là tần phi của trẫm, ngươi làm sao dám?”
“Thần thiếp là hiền phi hoàng thượng khâm phong, quản lý những tần phi thấp vị trong hậu cung chính là lẽ thường, có gì không thể?”
“Ngươi… Hiền phi, ngươi cũng muốn mưu nghịch?”
Thần sắc của hiền phi chưa thay đổi, châu sai đồ trang sức trên đầu rạng rỡ sinh huy: “Hoàng thượng, người quả thật là bị Cẩm tần và Tú tần ảnh hưởng, nhìn ai đều mang ý xấu, thái y đã ở ngoài điện chờ, hoàng thượng quay về Dưỡng Di điện đi.”
“Trẫm không quay về, trẫm muốn quét sạch triều cục!” Trong mắt hoàng đế lóe lên một tia quang mang hơi lộ ra điên cuồng, trong mắt hắn chỉ nhìn thấy được hoàng quyền vô thượng trong tay, căn bản không tha cho bất luận kẻ nào làm trái.
Hiền phi đi lên bậc thang, chậm rãi đi tới đài cao, giơ tay lên đỡ cánh tay của đế vương: “Hoàng thượng, người nên trở về nghỉ đi, loạn tượng của Đại An triều do nhi tử Ninh Từ cống hiến sức lực là được rồi.”
“Hiền phi nương nương, ngươi đây là đang uy hiếp hoàng thượng?” Vành mắt của Thẩm Thanh muốn nứt ra, đây là cơ hội cuối cùng của hắn, hắn không thể bỏ qua.
Hiền phi nâng đôi mắt lên: “Thẩm Thanh, âm thầm cấu kết cung tần, ý đồ mưu hại hoàng thượng, tội không thể tha thứ, mang xuống nhốt vào đại lao.”
Thẩm Thanh trợn mắt nhìn: “Hậu cung không được tham gia vào chính sự, hiền phi nương nương, ngươi đây là đang nguy hại triều đình!”
Ninh Từ đứng ra, lạnh giọng hạ lệnh: “Người đến, nhốt Thẩm Thanh vào đại lao, tỉ mỉ thẩm vấn.”
“Vâng.” Ở cửa hộ vệ bước vào đại điện, chặt chẽ giam Thẩm Thanh.
“Hoàng thượng! Hoàng thượng!” Thẩm Thanh tận lực giãy dụa, sắc mặt một mảnh trắng bệch.
Đế vương hất cánh tay của hiền phi: “Các ngươi… Các ngươi những thứ loạn thần tặc tử này!”
Hắn còn chưa dứt lời, chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, lập tức hôn mê.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...