Quốc Sắc Kiều Phi


CHƯƠNG 654: CHUYỂN CƠ


Dịch giả: Luna Wong


Sắc mặt của thần y đỏ lên, tức thiếu chút nữa giơ chân: “Ngươi gọi ai là lão lừa đảo đó? Ta không phải lừa đảo!”


Hứa Vân Noãn tiến lên, một bả kéo lấy tay áo của hắn: “Đừng tưởng rằng qua đi nhiều năm như vậy ta đã không nhớ rõ, tám năm trước, ngươi nói muốn đi tìm thuốc chữa cho tốt đại gia gia bọn họ, nhưng ngươi một đi không trở lại, hôm nay ba vị gia gia của ta đều đã qua đời, ngươi còn không biết xấu hổ đi ra?”


“Mau buông ra, buông ra! Nam nữ thụ thụ bất thân, chớ lôi lôi kéo kéo!”


“Ngươi lão lừa đảo này, ngươi từ trong tay đại gia gia ta lừa đi năm nghìn lượng bạc!” Tức giận vừa tiêu xuống của Hứa Vân Noãn nhất thời cuộn trào mãnh liệt lên, “Ta nói trước ngươi theo trưởng công chúa, vốn có muốn đến đây kinh thành, sau đó lại đột nhiên đi vòng đi Đông Man, có phải ngươi chột dạ hay không? Có phải xấu hổ vô cùng hay không?”


“Mau buông ra, ngươi cái tiểu nha đầu này, nói thật khó nghe, cuối cùng không phải ta vẫn tới sao? Còn không buông ra ta gọi người a!” Thần y đầy mặt đỏ bừng, muốn hất Hứa Vân Noãn lại không dám dùng quá sức, chỉ có thể nhe răng trợn mắt hù dọa nàng.


Hứa Vân Noãn trợn to hai mắt: “Nhị Hắc!”


Nhị Hắc như một đạo tàn ảnh, cà một tiếng chạy tiến đến, nhìn thấy chủ tử nhà mình nắm chặt lão đầu kia, lập tức chạy tới, hung ác nhe răng nhắm ngay cổ tay của lão thần y.


Thần y thiếu chút nữa nhảy lên: “Chớ thả chó, chớ thả chó! Hứa Vân Noãn, ta tốt xấu là trưởng bối của ngươi, sao ngươi có thể như vậy chứ?”



Nhãn thần của Hứa Vân Noãn thâm trầm, say rượu thần trí vẫn chưa có hoàn toàn thanh tỉnh: “Ngươi không biết xấu hổ làm trưởng bối của ta? Trước ngươi cầm bạc, không phải nói sẽ chuẩn bị dược liệu cho ba vị gia gia của ta, chữa khỏi bệnh cho bọn họ sao? Mấy năm nay ngươi đã đi đâu?”


“Ta… Ta đó là có khổ.” Thần y tận lực rúc lui về phía sau, muốn cách xa răng nhọn của Nhị Hắc một ít.


“Ngươi có cái gì khổ?” Một đấm của Hứa Vân Noãn đập vào bàn, rầm một tiếng bàn sinh ra một tia cái khe, “Nói!”


Mục Trần Tiêu liền vội vàng tiến lên, cầm cổ tay của Hứa Vân Noãn: “Cẩn thận tay đau.”


Vốn lòng của Hứa Vân Noãn tràn đầy tức giận, được ôn nhu của Mục Trần Tiêu vừa an ủi, nhất thời cặp mắt đỏ lên: “Trần Tiêu, ngươi đừng tin lão lừa gạt này, hắn chính là tới tới lui lui lừa bạc!”


Bookwaves.com.vn

“Ta không có!” Thần y lập tức dắt tiếng nói phản bác, “Ngươi không nên nói bậy!”


“Ngươi không phải lừa gạt, vậy trước đây cầm bạc bỏ chạy có phải là ngươi hay không?”


“Ta không phải là cầm bạc bỏ chạy.”



“Vậy ngươi nói tìm kiếm dược liệu vì sao không có trở về?”


“Đó là đại gia gia ngươi dặn dò!” Lão thần y nói xong, chợt cứng lại.


Hứa Vân Noãn sững sờ ở tại chỗ: “Lời này của ngươi có ý gì?”


“Ta… Ta không có ý gì.”


“Nói mau, nếu không nói ta để Nhị Hắc cắn đứt tay ngươi, xem sau này ngươi còn làm sao hành y nữa!” Hứa Vân Noãn quát lạnh một tiếng.


“Gâu gâu!” Nhị Hắc rất hung ác kêu một cái, thanh âm rung trời.


“Ta nói, ta nói!” Thần y nhắm chặt mắt, “Đại gia ngươi gia bọn họ sớm đã biết độc của mình vô giải, nhưng bọn hắn không muốn ngươi lo lắng, cho nên mới an bài chuyện trước đây. Lúc đó tuổi ngươi còn nhỏ lại cực kỳ thông tuệ, vẫn bởi vì trạng huống thân thể của bọn họ mà mặt ủ mày chau, bọn họ bảo ta cầm bạc đi, nói là đi tìm dược liệu, để ngay lúc đó ngươi có thể an an tâm tâm lớn lên, chờ ngươi lớn lên rồi, là có thể chịu được đau khổ mất đi thân nhân, dầu gì, còn có thể cho ngươi hận ta, dời đi một chút thống khổ trong lòng.”


Hứa Vân Noãn sững sờ ở tại chỗ, chỉ cảm thấy hầu như là bị một đoàn bông gắt gao ngăn chặn: “Ngươi nói cái gì?”


Một tay lão thần y lấy rút ống tay áo mình trở về: “Ta nói cũng đều là lời thật, nếu như ngươi không tin, ta đây cũng không có biện pháp. Về phần năm nghìn lượng bạc kia, ta đã xài hết, bất quá ta cũng không phung phí, ta mua rất nhiều vườn thuốc, chuyên môn trồng các loại dược liệu, mấy năm nay ta hối hả ngược xuôi, tìm được không ít danh phẩm trân quý, mặc dù nói ba vị gia gia của ngươi là không cần dùng, nhưng dùng để cho trị chân cho Mục Trần Tiêu vẫn là có thể.”



Mục Trần Tiêu liền vội vàng tiến lên cầm chặt tay của Hứa Vân Noãn: “Vân Noãn…”


Hứa Vân Noãn lăng lăng ngồi xuống ghế, sau một lát, vẫy vẫy tay với Nhị Hắc.


Nhị Hắc vội vã chạy đến bên người Hứa Vân Noãn, đặt đầu lên trên đầu gối của nàng: “Ô ô.”


Hứa Vân Noãn nhẹ nhàng xoa xoa đầu của Nhị Hắc, một lát chưa tỉnh hồn lại.


Lão thần y giơ tay lên ở quơ quơ trước mặt của Hứa Vân Noãn: “Tiểu nha đầu, ngươi cũng đừng thương tâm, ba vị gia gia kia của ngươi trúng độc quá lâu, hơn nữa bọn họ ở trên chiến trường hư hại căn cơ thân thể, cho nên thuốc và kim châm cứu vô dụng, thật không có biện pháp.”


Bookwaves.com.vn

Mắt của Hứa Vân Noãn nhẹ nhàng nháy mắt, nước mắt liền rơi xuống.


“Tiểu nha đầu ngươi đừng khóc nha, mấy năm nay ta một lòng nghiên cứu y thuật, tìm kiếm các loại dược liệu trân quý, cũng là có chỗ tốt, chí ít ta có thể cứu Mục Trần Tiêu, ta không đề cập tới bất kỳ điều kiện gì, không ràng buộc giúp ngươi cứu, dược liệu đều tự ra, được chưa?”


Hứa Vân Noãn vẫn ở chỗ cũ rơi lệ.


“Ngươi chớ khóc, ngươi vừa khóc, ta cũng muốn rơi nước mắt theo, nhiều năm vào Nam ra Bắc như vậy, vì chính là trong lòng chận khẩu khí này. Ta cũng hối hận, nếu như y thuật kỹ càng hơn một ít, có phải có thể cứu ba vị gia gia kia của ngươi hay không, bọn họ có ân cứu mạng ta, nhìn ân nhân cứu mạng chết đi mà không có bất kỳ biện pháp nào, trong lòng của ta đồng dạng khó chịu như đao cắt vậy.”


Mục Trần Tiêu tiến lên, nắm thật chặt tay của Hứa Vân Noãn, lấy khăn ra nàng lau sạch nước mắt: “Vân Noãn, không nên lãng phí một phen khổ tâm của ba vị gia gia.”


“Ta biết.” Hứa Vân Noãn giơ tay lên lau sạch nước mắt, chỉ là mắt như cũ đỏ lợi hại, nàng ngẩng đầu nhìn về phía thần y, “Lời mới vừa ngươi nói có thật không?”



“Thật, thật.”


Hứa Vân Noãn nâng mắt nhìn về phía Thẩm Vũ Sanh: “Vương phi, thần y cũng tự đáp ứng rồi, ngươi sẽ không phản đối chưa?”


Thẩm Vũ Sanh giơ tay lên xoa xoa mi tâm: “Ta trái lại muốn phản đối, nhưng ta sợ những người đêm qua tìm tới, vậy thật đúng là cưỡng bức lợi dụ, dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào. Tuy ta có mưu hoa, nhưng lưu ý tánh mạng của mình hơn, điều kiện hai người chúng ta nói trước đó coi như trở thành phế thãi đi.”


Hứa Vân Noãn lắc đầu: “Trước đây ta đã đáp ứng rồi, dĩ nhiên không có khả năng nói không giữ lời, người Thẩm gia ta như trước nguyện ý xuất thủ đối phó, lương loại đã đáp ứng ngươi cũng sẽ căn cứ tình huống hợp thời cho, coi như cảm tạ vương phi mang lão lừa đào này đến kinh thành.”


Thẩm Vũ Sanh lập tức bật cười: “Quả thật không hỗ là hài tử của đại tẩu, không muốn thiếu chút nhân tình nào, như vậy ta đa tạ.”


Hứa Vân Noãn bình phục một chút tâm tình, mắt hồng hồng nhìn về phía thần y: “Ta và Trần Tiêu hôm nay sẽ ra chiến trường, ngươi theo cùng đi, được chứ?”


Thần y nhíu mày: “Nếu như ta nói không thể thì sao?”


“Ta đây để lại Nhị Hắc.”


“Vậy còn nói cái gì nha? Nhanh chóng chuẩn bị hành lý cho ta đi, đồ ta muốn mang theo nhiều lắm, nếu như ngươi không mang đi hết, cuối cùng chịu tội vẫn là Mục Trần Tiêu.”


Hứa Vân Noãn thở phì phò đứng lên: “Dù là ngươi muốn mặt trăng trên bầu trời, ta cũng dời đến biên cảnh cho ngươi.”



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui