CHƯƠNG 653: GỌI CA CA
Dịch giả: Luna Wong
Nghe được lời Hứa Vân Noãn nói, cả người Mục Trần Tiêu chợt cứng đờ, sau đó bên tai không thể tự chế mọc lên một tia đỏ ửng: “Vân Noãn, vừa rồi ăn no chưa?”
Mắt của Hứa Vân Noãn sáng trông suốt gật đầu, thần sắc nhu thuận ngoài ý liệu: “Ân ân, ăn no rồi.”
Mục Trần Tiêu nhìn gương mặt hồng đồng đồng của nàng, cảm thấy có cái gì không đúng, chuyển động xe lăn đi tới bên người nàng, sau đó liền nghe ngửi được trận trận mùi rượu: “Vân Noãn, vừa rồi uống rượu?”
“Không có.” Hứa Vân Noãn liền vội vàng lắc đầu, chỉ là nhãn thần lại mang theo một tia mê ly.
Mục Trần Tiêu khẽ cười một tiếng, tiến lên cầm tay nàng: “Ta mang nàng trở về phòng nghỉ ngơi.”
Hứa Vân Noãn đứng dậy, thân hình hơi lắc lư, sau đó trực tiếp ngồi vào trong lòng Mục Trần Tiêu: “Không nghỉ ngơi, muốn động phòng.”
Mục Trần Tiêu dắt tay nàng đặt ở nơi cổ mình: “Ôm chắc, ta mang nàng trở về.”
“Trở về động phòng sao?”
“… Đúng, trở về động phòng.”
“Ta đây đi theo ngươi.”
Mục Trần Tiêu chuyển động xe lăn chậm rãi đi về phía trước.
Hứa Vân Noãn lại không thành thật, một hồi áp sát vào cổ của Mục Trần Tiêu ngửi ngửi, một hồi lại duỗi tay chỉ chỉ gò má của Mục Trần Tiêu, huyên đến Mục Trần Tiêu chảy mồ hôi.
“Tướng công? Phu quân?”
“Ân, ta ở.” Mục Trần Tiêu cúi đầu nhìn về phía Hứa Vân Noãn, trong nháy mắt thấy mí mắt nàng tựa hồ muốn đánh nhau, không khỏi khẽ cười một tiếng.
Hứa Vân Noãn nhíu nhíu mày, có chút bất mãn ý: “Sao còn chưa tới gian phòng nhỉ? Ta sốt ruột động phòng đó!” Lúc nói chuyện, liền trực tiếp đứng dậy.
“Vân Noãn?”
Bookwaves.com.vn
Hứa Vân Noãn trực tiếp tiến lên đẩy xe lăn của Mục Trần Tiêu, khóe môi lộ ra một nụ cười điềm mỹ: “Xông xông xông, xuân tiêu nhất khắc trực thiên kim, lãng phí một phần đều không được.”
Mục Trần Tiêu buồn cười, không biết ngày mai Vân Noãn tỉnh táo lại, có thể nhớ kỹ lời bây giờ nói hay không.
Hứa Vân Noãn lắc lư đưa Mục Trần Tiêu về tới gian phòng, sau đó trực tiếp nằm trên giường, giơ tay lên bưng kín ót: “Thật choáng nga…”
Mục Trần Tiêu vắt khô khăn ướt, tiến lên nhẹ nhàng giúp Hứa Vân Noãn lau trán.
Hứa Vân Noãn cảm giác thư thái, vội vàng nhích tới chỗ của Mục Trần Tiêu, nhích một chút còn cảm thấy không đủ, lại từ từ nhích một chút nữa, cảm thấy đụng tới Mục Trần Tiêu, nhất thời lộ ra khuôn mặt tươi cười.
“Trần Tiêu… Ca ca?”
Tay của Mục Trần Tiêu nhất thời cứng ngắc ở, sau đó để khăn ở một bên, cúi đầu nhẹ nhàng đến gần Hứa Vân Noãn, ngón tay nhẹ nhàng xuyên qua tóc của nàng: “Vân Noãn, nàng gọi ta là gì?”
“Trần Tiêu ca ca!” Hứa Vân Noãn nhẹ nhàng mím môi thần bắt đầu cười, má lúm đồng tiền bên gương mặt đều mang theo một cổ khí ngọt ngào.
Mục Trần Tiêu nhẹ nhàng cười: “Ân.”
“Trần Tiêu ca ca…” Hứa Vân Noãn trở mình, ngón tay thật chặt bắt được ống tay áo của Mục Trần Tiêu, cọ một cái xong, chậm rãi cà cà, an tâm nhắm hai mắt lại.
Mục Trần Tiêu lấy khăn qua, cẩn thận giúp Hứa Vân Noãn lau sạch sẽ gương mặt và ngón tay, sau đó chậm rãi chỉnh nàng nằm ngay lại, tiếp nhận quải trượng dời bản thân lên trên giường.
Hắn vừa nằm xuống, Hứa Vân Noãn liền trực tiếp lăn nửa vòng, trực tiếp lăn vào trong ngực của hắn, nắm chặt xiêm y trước ngực hắn liền không nhúc nhích.
Mục Trần Tiêu nhẹ nhàng giúp nàng chỉnh tóc, thấy nàng ngủ không quá an ổn, lại giơ tay lên nhẹ nhàng mà vỗ vỗ lưng của nàng.
Bóng đêm yên lặng, thỉnh thoảng có thể nghe được một tiếng côn trùng kêu vang.
Mục Trần Tiêu nhẹ nhàng ôm chặt Hứa Vân Noãn, chỉ cảm thấy cả lòng tràn đầy ấm áp, hắn nhắm mắt lại, ngửi hương khí điềm noãn trên người Hứa Vân Noãn, an tâm ngủ.
Một đêm này, trong giấc mộng không có chút lo lắng nào, ngược lại tràn đầy một cổ khí ấm áp ngọt ngào.
Bỗng nhiên, hắn nghe có tiếng bước chân tới cửa, chợt mở mắt.
Là Úc Khoảnh? Lúc này mới sắc trời chưa sáng, sao lại tới rồi?
Mục Trần Tiêu ngồi dậy, Hứa Vân Noãn tựa hồ bị quấy nhiễu, lập tức nhíu mi tâm.
Mục Trần Tiêu giơ tay lên nhẹ nhàng vỗ vỗ, thẳng đến nàng ngủ an ổn, mới chậm rãi đứng dậy, sau khi ngồi vào xe lăn, tận lực thả nhẹ động tác đi tới cửa.
Bookwaves.com.vn
“Công tử?” Nhìn thấy cửa phòng bị mở ra, nét mặt Úc Khoảnh vui vẻ.
“Suỵt.” Mục Trần Tiêu quay đầu lại nhìn về phía bên giường, thấy Hứa Vân Noãn như trước ngủ được an ổn, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, “Sai một bên nói.”
Đi tới nơi hơi xa, Úc Khoảnh vội vã mở miệng: “Công tử, Đông Man vương phi mang theo thần y tới rồi.”
“Cái gì?” Mục Trần Tiêu rất ngoài ý muốn.
Giữa mi nhãn của Úc Khoảnh tràn đầy mừng rỡ: “Đông Man vương phi nói, đến đây thực hiện hứa hẹn, thỉnh thần y vội tới bắt mạch cho người.”
“Ta đã biết, đi qua ngay.”
“Vâng.”
Trong chính sảnh, Đông Man vương phi hàm tiếu mà ngồi, thấy Mục Trần Tiêu qua đây, tiếu ý khóe môi càng đậm: “Quấy rầy thanh mộng của Mục tướng quân, tướng quân sẽ không trách tội chứ?”
“Vương phi nói đùa, người mang theo thần y tới giúp ta bắt mạch, là Trần Tiêu tâm tồn cảm kích mới đúng.” Mục Trần Tiêu hơi cúi đầu hành lễ.
Thẩm Vũ Sanh khẽ cười một tiếng: “Cũng không phải ta muốn đến, nhưng nếu không tới, chỉ sợ cũng bị phiền chết.”
“Không biết chỉ giáo cho?”
“Ngươi biết từ hôm qua bắt đầu, có bao nhiêu tìm tới chỗ ta không?”
“Có người tìm vương phi?”
“Hiền phi nương nương, Đoan vương điện hạ, thất công chúa, Ôn đại phu của Hồi Xuân đường, gia gia ngươi, Tiền chưởng quỹ của Nhuận Ngọc các, sau đó ở trong tay ta còn nhận được thư của Bác Lăng thành bên kia gửi tới… nếu ta không đến, tùy tiện những người này động thủ, chỉ sợ ta không thể ra khỏi kinh thành.”
Khóe môi tiếu ý của Thẩm Vũ Sanh khắc sâu.
“Thực sự nghĩ không ra, bệnh tình của một mình Mục tướng quân, dĩ nhiên dính dấp nhiều người như vậy, đã như thế, ta tự nhiên cũng phải cẩn thận so sánh được mất trong đó, mang thần y tới cho ngươi.”
Một gã lão giả bên cạnh Thẩm Vũ Sanh liếc mắt nhìn nhìn về phía Mục Trần Tiêu, sau một lát, đứng dậy vây bắt hắn đi hai vòng: “Sách, mệnh cách của ngươi có chút kỳ lạ a!”
Lão giả trước mắt râu bạc trắng tóc bạc, nhìn hẳn là qua thất tuần, nhưng lại sắc mặt hồng nhuận, hai tròng mắt hữu thần, xưng một câu hạc phát đồng nhan cũng không quá đáng.
“Gặp qua thần y.”
“Đừng khách khí, là mệnh ngươi không tuyệt, không gặp được ta, cũng sẽ có chuyển cơ.”
“Thần y còn biết xem tướng?”
“Có biết một hai, có biết một hai, ” thần y vuốt râu mép cười đắc ý, “Trước đây ta ở trên giang hồ có chút danh hào, người khác đều gọi ta là Vô Cực lão nhân. Biết cái gì gọi là vô cực không? Đó chính là người lừng lẫy lợi hại! Bất quá, lúc này ta thích được người gọi là thần y, có vẻ ta rất lợi hại.”
“Vậy hôm nay làm phiền thần y giúp ta chẩn mạch.”
“Không vội, tức phụ ngươi đâu, gọi ra ta xem một chút.”
“Vân Noãn còn đang ngủ, sợ rằng không tiện.”
“Ngủ đánh thức là được, ngươi gọi nàng đến, ta ngoại trừ bắt mạch ra, sẽ giúp ngươi mở thang thuốc, nói không chừng hữu hiệu với chân của ngươi.”
Vừa dứt lời, Hứa Vân Noãn khí thế hung hăng đi đến: “Nói thế có thật không?”
Thần y ngẩng đầu, nhãn thần mạnh khẽ động: “Tê, ngươi tiểu nha đầu này, mệnh cách càng kỳ quái a!”
“Ta nói chuyện với ngươi, ngươi nhanh chóng bắt mạch! Chẩn xong mạch thì cho thuốc!”
“Tiểu nha đầu, có phải đại gia gia ngươi tên Hứa Mặc hay không?”
Khí rời giường của Hứa Vân Noãn chậm rãi tiêu tán, say rượu để cho nàng cảm thấy đau đầu không ngớt, bất quá nhìn dáng dấp thần y trước mắt, bỗng nhiên mi tâm của nàng nhíu lại: “Lão lừa đảo?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...