CHƯƠNG 35: ĐỪNG GIẬN NỮA ĐƯỢC KHÔNG
Editor: Luna Huang
Hứa Vân Noãn đứng dậy phủ thêm ngoại sam, phát giác ngay cả Nhị Hắc cũng không ở, không khỏi nhíu nhíu mày, đẩy cửa sổ ra nhìn ra phía ngoài, vừa nhìn không khỏi sững sờ ở tại chỗ.
Trên đất trống ngoài cửa sổ, hai quả cầu tuyết nguyên bản nàng nàng đắp ở đó cũng mất tích, thay vào đó là một con tuyết lang uy phong lẫm lẫm.
Tuyết lang phá lệ tinh xảo, ngồi chồm hỗm trên mặt đất mang theo một uy nghiêm bễ nghễ, ánh mặt trời sau giờ ngọ chiếu xuống, trên người tuyết lang dẫn theo một tầng ánh sáng màu vàng, tinh xảo đặc sắc, chói mắt phi phàm.
Lòng Hứa Vân Noãn tràn đầy kinh hỉ, vội vã mặc y sam đi ra cửa phòng.
Lúc này nàng mới phát hiện, ngoại trừ con tuyết lang uy phong này, bên người nó còn một con mèo nhỏ dáng điệu thơ ngây.
Mèo kia sỏa hồ hồ quỳ rạp trên mặt đất, dùng ngọc thạch màu đen làm mắt, ria mép rõ ràng, trông rất sống động.
Nàng ngồi xổm xuống, muốn lấy tay kiểm tra, lại sợ ôn độ trên tay cao, để pho tượng tuyết chảy mất, chỉ có thể nhìn đăm đăm, trong mắt vẻ yêu thích càng ngày càng đậm.
Phía sau truyền đến một chút âm hưởng, Hứa Vân Noãn vội vã quay đầu lại, đối diện nhãn thần hơi có chút bất an của Mục Trần Tiêu.
Trong tay Mục Trần Tiêu cầm ngọc châu màu đen, ngón tay thon dài hiện lên hồng sắc, hiển nhiên là bị lạnh cóng rồi, lúc này chống lại một đôi mắt kinh ngạc kinh ngạc của Hứa Vân Noãn nhất thời có chút chân tay luống cuống, chỉ có thể hơi lộ ra ngu đần giơ ngọc trong tay lên: “Ta. . .ta tìm mắt thích hợp cho tuyết lang. . .”
Hứa Vân Noãn cúi đầu nhìn giữa con mèo cùng sói, chút phiền muộn trong lòng trong chớp mắt bị gió thổi bay, bất quá nét mặt lại bất động thanh sắc: “Vậy ngươi đã tìm được chưa?”
Vọng Thư Uyển.com
Mục Trần Tiêu liền vội vàng tiến lên, tuyết có chút sâu, bánh xe của xe lăn cũng dính đầy tuyết, một tay hắn cầm hai khối ngọc thạch màu đen, tay kia chuyển động rất cố sức, nhưng hắn lại kiên trì đi tới trước mặt của Hứa Vân Noãn: “Nhìn xem hợp không?”
Hứa Vân Noãn rũ đôi mắt xuống, bàn tay của hắn dày rộng, ngón tay thon dài, lòng bàn tay nâng hai viên ngọc thạch hắc sắc hiện lên hồng sắc, không rõ để người muốn ủ ấm.
Hứa Vân Noãn đưa tay cầm hai viên ngọc thạch, sau đó quay Nhị Hắc chạy trốn vui vẻ trong tuyết vẫy vẫy tay, chờ nó đi qua, sau đó liền đẩy đến trước mặt của Mục Trần Tiêu, hơi có chút không được tự nhiên nói: “Cho ngươi mượn làm ấm tay, Nhị Hắc là bảo bối, trong ngày thường ngoại trừ ta, không ai dám sai sử nó như vậy.”
Mục Trần Tiêu cũng không thèm để ý ôn độ trên tay, chỉ là ánh mắt hơi lộ ra thấp thỏm nhìn ánh mắt của nàng: “Trong lòng còn tức giận?”
Hai tròng mắt của hắn thâm thúy ngăm đen, lúc này nhiễm băng tuyết, để người nghĩ đến màn đêm vô cùng vô tận, mà lúc này mà lúc này trong màn đêm mang theo tinh quang, thông thấu mà sáng sủa, để người vui vẻ.
Cơn giận trong lòng Hứa Vân Noãn triệt để tiêu mất: “Nể mặt tuyết lang và con mèo này, tạm thời tha thứ ngươi.”
Mục Trần Tiêu thở phào nhẹ nhõm, khóe môi vung lên chậm rãi cười: “Đa tạ cô nãi nãi.”
Hứa Vân Noãn nháy mắt một cái, khóe môi không ngừng được kéo lên, Mục Trần Tiêu vốn là ngày thường tuấn mỹ vô song, trong ngày thường không cười thanh lãnh giống như lưu sương, lúc này cười rộ lên lại để cho người nghĩ đến gió mát trăng sáng, phản chính thấy thế nào cũng dễ nhìn.
Mộ Vũ và Hàn Yên chạy tới, mang phi phong cùng ấm tay cho Hứa Vân Noãn, lúc này mới lui sang một bên an tĩnh coi chừng.
Hứa Vân Noãn mang theo Nhị Hắc ầm ĩ trong tuyết, không bao lâu, cả người Nhị Hắc liền dính đầy tuyết trắng, thậm chí ngay cả trên lỗ mũi đều có, chọc cho nó không ngừng nhảy mũi.
Hứa Vân Noãn nhìn vui, chỉ vào Nhị Hắc cười đau bụng: “Thiên địa nhất lung thống, tỉnh thượng hắc quật lung; hắc cẩu thân thượng bạch, bạch cẩu thân thượng thũng.”
(Luna: Hễ đất trời không rõ, trên giếng có một lỗ thủng, trên thân chó đen trắng, trên thân chó trắng sưng)
Mục Trần Tiêu nghe vậy, độ cung trên khóe môi càng sâu.
Náo loạn đủ hơn một canh giờ, Hứa Vân Noãn mới thỏa mãn trở về phòng, sau khi đổi lại y phục xong, lại đến thiện phòng tự mình đun hai chén canh giải hàn, để người đưa qua cho Mục Trần Tiêu một chén.
Trong thư phòng, Mục Trần Tiêu không nhanh không chậm uống canh ấm trong chén, đáy mắt mang theo khí tức sung sướng nhè nhẹ.
“Công tử, ngươi không phải không thích vị gừng nhất sao?” Úc Khoảnh nhịn không được hỏi.
“Chợt có ngoại lệ.”
“. . .” Cô nãi nãi không tức giận?” Cũng chính là canh gừng cô nãi nãi làm, công tử mới không ghét, hiển nhiên công tử tặng tạ lễ thành công rồi?
“Ân, bản thân cô nãi nãi thì không phải là người nhỏ mọn.” Nghĩ đến mặt mày rạng rỡ lúc Hứa Vân Noãn thấy pho tượng tuyết, thần sắc thanh lãnh của Mục Trần Tiêu không khỏi nhu hòa chốc lát.
“Được rồi, công tử, đại hoàng tử điện hạ đưa tin, nói là ngày mai sau khi hồi kinh, sẽ đến thăm công tử.”
Mi tâm của Mục Trần Tiêu chợt khẽ động, lập tức đáy mắt có quang mang thâm trầm hiện lên: “Hôm nay Mục gia phức tạp, ngươi để người báo với đại hoàng tử, nói gặp mặt thì không cần.”
“Vâng, công tử.”
Hòa hảo xong với Mục Trần Tiêu, Hứa Vân Noãn liền không hề lười nhác nữa, lục tung tủ tìm ra rất nhiều hạt giống dưa ngọt, bắt đầu dùng nước ngâm hạt giống nảy mầm.
Vọng Thư Uyển.com
Vào đông rau xanh tuy rằng hiếm lạ, nhưng nhưng củ cải cải trắng ở đây đun chút là xong, dưa và trái cây lại khác, nhất là chỗ các tiểu thư phu nhân quý tộc, sợ là đều nhớ đến phát điên, không thôi cũng sẽ không cũng sẽ không tiêu hao một đống bạc lớn vận chuyển trái cây từ Giang Nam. Chỉ tiếc mặc dù là Giang Nam, vào đông cũng không có nhiều trái cây, Tứ Quý các cũng phải lấy ra chút đồ tốt mới có thể triệt triệt để để làm chiêu bài nổi tiếng.
Mỗi ngày bạc Tứ Quý các như nước chảy khá lớn, vì phòng ngừa cuối tháng kiểm toán phiền phức, cách mỗi ba bốn ngày, Hứa Vân Noãn sẽ xem sổ sách một lần.
Một ngày này vừa tới lầu hai Tứ Quý các, chợt nghe ầm ỷ nói nhao nhao dưới lầu,
Mấy ma ma chỉnh lý dọn dẹp mang theo sai vặt đứng ở bên trong đại sảnh, mỗi tiếng nói cử động tuy rằng khách khí, lại mang theo một cảm giác kiêu căng không nói ra được: “Thế nào người khác muốn nhiều rau xanh như vậy đều có hàng, thế nào Thẩm gia chúng ta lại từ chối không đủ? Chẳng lẽ Tứ Quý các cũng phải nhìn rau dưới đĩa?”
Thẩm gia?
Hứa Vân Noãn đứng ở thang lầu, nơi này bày một sau tấm bình phong nhỏ, nàng đứng ở sau tấm bình phong có thể thấy rõ ràng tình hình lầu dưới, thấy ma ma đầu lĩnh kia mặc một thân lam y, hận ý ở đáy mắt của Hứa Vân Noãn cuồn cuộn mà qua: “Chương ma ma, tâm phúc của kế thất phu nhân của Thẩm Thanh Vu thị!”
Lúc nàng mới vào Trầm phủ, Vu thị liền phái Chương ma ma này tới hầu hạ, nàng luôn dùng sắc mặt suy tính cho mình, nhưng lời trong lời ngoài đều là nói Vu thị và đám người Thẩm Vân Sơ tốt, không ngừng ám chỉ sinh mẫu của nàng xuất thân có chút bẩn, không ngừng truyền thụ khái niệm phải cảm kích Thẩm gia, để cho nàng từng chút từng chút không ngốc đầu lên được, sau cùng hoảng sợ trước mặt đám người Vu thị, cứ nghe lệnh mà làm.
Tính thử, lúc này Thẩm gia đến mua số rau xanh lớn, chính là vì ăn mừng sinh thần của Thẩm Vân Sơ đi? Đã như vậy, vậy hãy để cho bọn họ mừng cho đủ!
“Hàn Yên, xuống phía dưới nói với Đinh Sơn, lấy đồ nhất đẳng lưu trữ trong noãn bằng ra bán cho Thẩm gia, mặt khác bởi vì tạm thời lấy hàng, Tứ Quý các không thể làm mua bán lỗ vốn, giá nâng lên hai phần.”
“Tiểu thư, đồ ở đó giá đã đủ cao rồi.”
“Yên tâm, dù là cao hơn nữa, Thẩm gia cũng nhất định sẽ thống khoái đưa bạc.”
Vu thị xem Thẩm Vân Sơ như châu bảo, bởi vì Thẩm Vân Sơ và đại hoàng tử có quan hệ vô cùng tốt, địa vị trong những quý nữ kinh đô hết sức đặc thù, thậm chí có rất nhiều người đã mơ hồ xem Thẩm Vân Sơ là đại hoàng tử phi tương lai.
Hơn nữa Thẩm Vân Sơ vì muốn mặt mũi, nếu lúc này quý nữ kinh đô tổ chức yến hội, đến Tứ Quý các mua rau xanh, nếu cũng chỉ có Thẩm gia không có, mặt mũi mất không ít đâu.
“Vâng.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...