Warning: Có nhắc đến chiến tranh với Việt Nam, nếu dị ứng hãy click back.
Quý Chuyên nghệch mặt ra, máy thăm dò kim loại anh cầm trên tay trông cực kì thô ráp, dù kỹ thuật có cao đi chăng nữa thì vẻ ngoài cũng xấu tệ.
Thế mà ANH LẠI BỊ BẮT ĐIIIIIIII!
Bắt đi một cách công khai.
Trưởng quan Từ xách anh lên xe, ông nội của ông một câu cũng không thèm hỏi đã cho người đi, trường quan Từ cai còn cực kỳ cẩn thận nhẹ nhàng đặt máy thăm dò kim loại lên ghế sau.
Quý Chuyên đương nhiên cũng nhìn ra được hắn rất xem trọng cái máy này, làm anh không khỏi nghi hoặc.
"Chú ơi, cái này có gì kì lạ hả?"
Anh chắc chắn là mình hoàn toàn có khả năng lẩn tránh kỹ thuật của quân đội, hơn nữa với mấy cái linh kiện ba xu anh tìm được, muốn dùng nó vào kỹ thuật quân sự thì còn lâu mới xứng đó!
Trưởng quan Từ nhìn anh một cái, hỏi: "Bạn nhỏ, chú dạy con làm máy thăm dò kim loại này đang ở đâu thế?"
Quý Chuyên nghiêng đầu: "Con hông biết!"
Kẽo kẹt ——!!
Trương quan Từ dừng xe, hỏi Quý Chuyên: "Ý con là sao?"
Quý Chuyên lộ ra vẻ mặt ngây thơ: "Là chú làm ở nông trường dạy con á, sau này chú đi đâu mất tiêu rồi, con không thấy nữa, mà con cũng hổng biết nhà chú đó ở đâu luôn!"
Trưởng quan Từ khởi động lại xe: "Được rồi, giờ chúng ta đi đến nông trường trước đi, chỉ đường cho chú nào."
Quý Chuyên ngoan ngoãn chỉ đường, trong lòng thấp thỏm, trên mặt lại nháy đôi mắt to đen tròn hỏi: "Chú giải phóng quân ơi, chú tìm chú kia làm gì dạ?"
Trưởng quan Từ vốn không định giải thích mấy chuyện này cho trẻ con nghe, nhưng để tìm được "người chú kia" nói không chừng còn phải dựa vào đứa nhỏ này, vì thế kiên nhẫn trả lời: "Chúng ta bây giờ đang đánh nhau với Việt Nam, là mấy cái người sống ở sườn núi bên kia ấy, Việt Nam đã chôn rất nhiều bom ở dưới đất, có rất nhiều chiến hữu đều đã......" Thanh âm của hắn nghẹn ngào, quét mắt về phía kính chiếu hậu, nói: "Máy thăm dò kim loại mà con đang giữ, có lẽ rất hữu dũng với chúng ta.
Vì vậy mà chú muốn tìm người đã tạo ra nó."
Quý Chuyên ngốc lăng, thậm chí cũng quên luôn việc bán manh (1): "Trong quân đội không có cái này ạ?"
Bán manh – 卖萌 /mài méng/: nghĩa là tỏ vẻ dễ thương, thường dùng nhất là khi chụp ảnh.
Từ "manh" – 萌 – này vốn có nghĩa là cây cỏ nảy mầm, nhưng ngày nay nhiều người Trung Quốc dùng nó để chỉ độ đáng yêu của một người, một đồ vật hay con vật.
Do đó 卖萌 có nghĩa là tỏ vẻ dễ thương.
Về nguồn gốc, từ này được cho là từ mượn gốc Nhật, tiếng Nhật làもえ(moe)* nghĩa là dễ thương.
Người hâm mộ truyện tranh (manga) và hoạt hình (anime) Nhật Bản đã sử dụng từ này trước khi nó phổ biến trong công chúng.*
"Không có, nếu có thì đã không có nhiều chiến sĩ phải hi sinh rồi."
Quý Chuyên: "......(⊙o⊙)!!"
Tình huống như lày là sao thế!!
Thời bấy giờ vẫn chưa có dụng cụ để gỡ mìn hả?!
Quý Chuyên tròn mắt, ở thời đại anh sinh sống, máy dò mìn đã trở thành vật dụng có sẵn ở quân đội rồi, anh căn bản không biết máy dò mìn xuất hiện năm nào, còn tưởng bây giờ đã có nó rồi chứ, dù sao đây cũng chỉ là một kỹ thuật đơn giản.
Vậy mà giờ không có sao?!!
Trưởng quan Từ cai lái xe rất nhanh, khi chiếc Pickup quân dụng (2) tiến vào nông trường, Quý Chuyên vẫn còn ngân ngơ, anh vậy mà đã làm ra máy dò mìn mà thời đại này chưa có? Mấy người ở trước sân phơi lúa của nông trường nhận ra Quý Chuyên, lập tức từ xa chạy đến đón.
Trưởng quan Từ hành quân lễ với người vừa chạy đến, không nói lời nào, bế Quý Chuyên từ trên ghế phó lái xuống, rồi cầm máy thăm dò kim loại ra, hỏi người phụ trách nông trường: "Đứa nhỏ này hay đến nông trường này lắm à?"
Pickup quân dụng: Xe Pickup hay còn gọi là Pickup truck hoặc Minitruck là dòng xe lai giữa xe tải và SUV.
Xe Pickup còn được gọi là xe bán tải vì nó có cabin kín chở người khoảng 2 – 6 chỗ và một thùng hàng phía sau.
Chính vì vậy mà xe Pickup có chức năng chở hàng như một chiếc xe tải hạng nhẹ đồng thời còn có thể chở người.
Và xe Pickup quân dụng là xe bán tải có gắn thêm pháo (trong truyện thì chắc vẫn chưa gắn đâu, loại gắn pháo chỉ xài trên chiến trường thôi), loại xe này có những ưu điểm như độ cơ động cao, dễ chế tạo, hỏa lực mạnh.
Người phụ trách nông trường đương nhiên biết Quý Chuyên, gật đầu: "Đây là là con trai của anh Quý Kiến Quốc làm việc ở chỗ chúng tôi.
Quý Kiến Quốc, con trai của anh đến này!"
Hắn quay ra sau gào lên một tiếng, không chỉ Quý Kiến Quốc, những người khác nghe thấy cũng chạy đến, nhóm gia gia ở trong phòng nghỉ cũng đi ra.
"Duyên Duyên?" Hắn thấy con trai mình suy sụp đứng cạnh một si quan quân đội, vội chạy tới bế anh lên: "Sao thế, có chuyện gì vậy? Đồng chí, con trai tôi làm sao thế?"
Trưởng quan Từ cũng không rõ, cuối cùng chỉ có thể nói: "Xin lỗi, có thể là do khi nãy tôi lái xe nhanh quá."
Nghe hắn nói như vậy có vẻ như không phải Quý Chuyên gặp rắc rối, Tằng Nghĩa Hoa tiến lên hỏi: "Đồng chí giải phóng quân, xin hỏi cậu tới nơi này là có chuyện gì hả?"
Trưởng quan Từ vừa thấy những người già ở đây, liền biết được thân phận của họ, đây toàn những lão đồng chí năm xưa bị người ta hãm hại, hiện tại quốc gia đã sửa lại án sai, chờ đến lúc bọn họ khôi phục chức vụ ban đầu, chỉ sợ có không ít người có chức vụ cao hơn họ.
Hơn nữa Quý Chuyên nói người chú kia xuất phát từ nơi này, vì thế trưởng quan Từ nhìn bọn họ cung kính nói: "Là như này, tôi muốn đến tìm người đã tạo ra máy thăm dò kim loại? Không biết các vị có tin tức của vị đồng chí này không?"
"Máy thăm dò kim loại là cái gì vậy?"
Sau khi nghe giải thích, mọi người đã hiểu được nguyên lý của máy thăm dò kim loại, đương nhiên cũng hiểu được tác dụng của nó.
Bọn họ ngày nào cũng đọc báo, đương nhiên biết hiện tại biên giới với Việt Nam đang xảy ra chiến tranh khốc liệt, tuy nghe được toàn là tin thắng lợi, nhưng chiến tranh nào đơn giản như thế, chỉ sợ để đổi lấy được chiến thắng đã có biết bao chiến sĩ phải hi sinh.
Máy thăm dò kim loại tuy không phải vật dụng mang tính quyết định, nhưng dò ra bom bị chôn dưới đất có thể giảm bớt nguy hiểm cho binh lính, người đã thiết kế ra máy thăm dò kim loại này, phải nói là có công lao rất lớn.
Bọn họ cũng muốn hỗ trợ tìm được người này, chỉ là sau khi bị sung quân xuống đây, mọi người đều không dám nói ra chuyện cũ của mình, thời điểm có thể thoải mái nói ra, thì cũng là lúc họ về lại thành phố, hỏi nhà ai ở đâu, trong nhà có bao người, bọn họ có thể vanh vách đọc ra, nhưng hỏi ai am hiểu việc gì, nghiên cứu cái gì thì bọn họ lại không biết.
Dù sao lúc ấy chuyện này cũng là cấm kỵ.
Vì thế họ không thể không hỏi Quý Chuyên: "Duyên Duyên, còn không được chú đó trông như thế nào sao?" Quý Kiến Quốc dỗ con trai: "Tỷ như hắn có râu không? Có mang kính không? Họ gì?"
Quý Chuyên lúc này cũng hiểu được tình huống, nếu là trợ giúp binh lính nơi biên ải, anh đương nhiên sẽ không hối hận việc đã lấy máy thăm dò kim loại ra.
Những người lính ở tiền tuyến tắm máu, cố gắng chiến đấu bảo vệ mọi người, anh an toàn sống ở hậu phương, ít nhất có thể giúp được họ chút nào hay chút ấy.
Nhưng mà, anh lại không có cách lập tức lôi một chú nào đó ra, nếu có thể, anh một chút cũng không muốn làm trưởng quan Từ thất vọng.
"Con không nhớ rõ......" Thấy con trai bị hỏi sắp khóc, Quý Kiến Quốc không đành lòng lại ép anh, nhìn trưởng quan Từ tỏ vẻ xin lỗi: "Xin lỗi, đồng chí, con trai tôi trước kia từng bị bệnh, đầu óc không tốt, chỉ sợ bé thật sự không nhớ ra."
Trưởng quan Từ bất đắc dĩ gật gật đầu, lại hỏi Quý Chuyên: "Bạn nhỏ, máy thăm dò kim loại có thể cho chú không? Chú rất cần nó."
Quý Chuyên gật đầu, lại nói: "Con......!Con sẽ vẽ bản vẽ thiết kế ra, trước kia chú kia từng dạy cho con, giờ con vẽ lại cho chú xem!"
Trưởng quan Từ vui ra mặt, có bản vẽ là tốt rồi, để tránh việc thứ này bị hỏng lại không biết sửa.
Lấy bản vẽ Quý Chuyên đưa, trưởng quan Từ cai nhìn anh thật lâu, kính anh một quân lễ: "Chú đại diện cho tất cả những binh lính ở tiền tuyến, cảm ơn đồng chí nhỏ Quý Chuyên và vị đồng chí vô danh kia đã tận lực giúp đỡ.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...