Dịch: Dịch Gia
Trong phòng, ánh đèn ảm đạm chập chờn, Từ Thiên Hoa nhắm nghiền hai mắt, tựa lưng vào tường nghỉ ngơi, cách đó không xa thì Triệu Thu Nhã đang trốn trong ngực Vương Khải. Còn nữ sinh đeo kính kia thì cơ thể lại căng cứng, đứng chính giữa phòng, cảnh giác nhìn khắp quanh phòng thậm chí bất kể ở ngoài cửa sổ có một ngọn gió thổi hay cây cỏ lay cũng để ý.
Lúc nhóm người Hạ Thiên Kỳ chưa rời đi, bọn họ cũng không cảm thấy không khí trong phòng âm trầm đến vậy, thế mà bây giờ, ở đây lại rất trống trải.
"Khải, anh nói đi, lúc ấy tại sao em lại ngu như vậy, biết rõ công ty này không bình thường, vậy mà vẫn ký hợp đồng."
Nhớ lại lúc ký hợp đồng, có thể nói là Triệu Thu Nhã hối hận đến muốn phát điên, vấn đề rõ ràng như vậy cũng không nhận ra, tiện tay ký thẳng vào tờ giấy đó.
"Chuyện này có lẽ là vận mệnh, có rất nhiều chuyện chúng ta không thể lường trước được. Tuy nhiên không có chuyện gì đâu, chúng ta sẽ lần lượt hoàn thành nhiệm vụ, sau đó cũng mạnh lên sau từng nhiệm vụ.
Tin tưởng anh, không có chuyện gì đâu."
Vương Khải ôm chặt Triệu Thu Nhã, nhẹ giọng an ủi với cô ta.
"Tôi nói hai người có chịu thôi đi hay không, có biết sông cạn thì đá mòn không, chẳng đến đây trực đêm với tôi, cũng có thể được an toàn hơn."
Nữ sinh đeo kính có chút không quen, nhìn qua nhếch miệng một cái, trên thực tế, những câu nói tương tự như thế của Vương Khải, đêm nay cô ta đã nghe không dưới mười lần. Nếu bây giờ Triệu Thu Nhã muốn nghe tiếp, Vương Khải còn nói tiếp, thì thật sự, cô ta cũng nghe không nổi nữa.
Cũng vì hai chữ "Buồn nôn".
"Dựa vào cái gì chúng tôi phải giúp cô trực đêm, cô chờ đến sáng mai đi!"
Nghe thấy nữ sinh đeo kính nói mình, Triệu Thu Nhã từ trong ngực của Vương Khải, ngẩng đầu, hung hãn nói.
"Không giúp thì không giúp thôi, cô cho rằng chị đây muốn vướng víu thêm sao? Tuy nhiên, tôi có câu này muốn tặng cho cô, người chỉ vì mình thì không có kết cục tốt đâu."
Nói xong, nữ sinh đeo kính nhìn Triệu Thu Nhã, lộ ra một nụ cười chế nhạo.
"Cô nói cái gì! Đúng là đồ lập dị, trời sinh ra vốn dĩ không ai muốn dạy dỗ, tôi cũng tặng cô một câu. Người lập dị là người lập dị, đều bị vứt vào trong đống rác, không ai muốn hàng nát đâu!"
"Có đúng không, trong hai ta, ai là hàng nát trong lòng cô rõ nhất."
Sau khi nữ sinh đeo kính tặng cho Triệu Thu Nhã một nụ cười lạnh, cũng không nói gì nữa, nhưng Triệu Thu Nhã kia lại vẫn như cũ, luôn miệng mắng mỏ:
"Người lập dị như cô không sớm cũng muộn bị quỷ giết chết, không, bộ dạng thối tha như cô cho dù chết cũng bị phân thành tám mảnh..."
"Thu Nhã. Đừng nói những lời như vậy, đã vào đây thì tâm trạng ai cũng không được tốt."
Rốt cục lúc này Vương Khải nghe cũng không lọt tai nữa, không khỏi ngăn Triệu Thu Nhã lại, nói.
"Khải... Em thật sự là nhìn lầm anh, rõ ràng người lập dị kia nói chúng ta trước. Em nghe cô ta nói anh nên mới nổi giận, vừa rồi cô ta lại nói những lời khó nghe như vậy với em, anh không giúp em không nói, nay lại còn trách em..."
Triệu Thu Nhã đẩy mạnh Vương Khải một cái, chạy sang chỗ khác, bụm mặt khóc "Ô ô."
"Thu Nhã... Anh... Anh không có ý đó..."
Thấy Triệu Thu Nhã bị mình chọc giận mà khóc, chân tay Vương Khải lập tức luống cuống, lúc này cũng đứng dậy, đi về phía cô ta. Nhưng bất kể là như thế nào, Triệu Thu Nhã cũng không để ý đến hắn ta, khóc càng to hơn.
Thấy vậy, nữ sinh đeo kính chỉ cười cười mỉa mai, cũng không thèm nói gì nữa, chuyên tâm vào trực đêm.
Mặc dù mấy người kia đã cố ý nhỏ giọng, nhưng căn phòng lớn như vậy, bốn phía lại yên tĩnh, vậy nên những lời đó hẳn là đã truyền đến tai Từ Thiên Hoa, nhưng ông ta lại không có vẻ gì là nghe thấy. Vẫn nhắm nghiền mắt nghỉ ngơi, không để ý đến chút nào.
"Thu Nhã... Anh sai rồi, được chưa, em cũng đừng giận anh, vừa rồi anh không hề có ý đó, anh chỉ sợ làm kinh động đến giám sát Từ... Thật... Em có thể tin anh được không?"
"Anh muốn em làm sao tin anh đây, anh giúp người ngoài nói em, nếu đổi lại, em giúp người đàn ông khác nói anh, thì tâm trạng anh như thế nào hả!"
"Anh sai rồi, anh thề sẽ không bao giờ như vậy nữa." Vương Khải không còn cách nào khác, chỉ có thể liên tục thề hứa. Cuối cùng, nói hết những lời ngon ngọt, phí hết bao nhiêu sức lực mới dỗ dành được Triệu Thu Nhã.
Tiếng khóc của Triệu Thu Nhã biến mát, trong phòng lại trở nên yên tĩnh một lần nữa. Nữ sinh đeo kính nâng cổ tay, liếc nhìn thời gian trên đồng hồ vinh dự, phát hiện bây giờ đã là 5 giờ sáng, nhưng bên ngoài lại không có chút nào hửng sáng.
Tuy nhiên trời có sáng hay không cũng không liên quan đến cô ta lắm, dù sao bọn họ chia nhau ba người lần lượt trực đêm, cô chỉ phụ trách đến 5 rưỡi, sau đó thì người gác có thể là Vương Khải cũng có thể Triệu Thu Nhã.
Nghĩ đến nửa giờ nữa là đã có thể nghỉ ngơi, nữ sinh đeo kính lại dụi dụi con mắt, vực lại tinh thần một lần nữa.
Về phần hai người đang tựa vào tường nghỉ ngơi, nhưng vẫn như cũ, không có chút nào buồn ngủ, nhất là Vương Khải, nét mặt dày đặc ưu sầu.
"Hài, thật không biết vừa rồi Tống Khánh Cương nghĩ gì, lại cùng những người kia rời đi, cũng không biết hiện tại anh ta sao rồi."
Chỉ vì Triệu Thu Nhã, mà hắn và Tống Khánh Cương trở mặt với nhau, nhưng dù gì cũng từng là anh em, nói trong lòng hắn không lo lắng, chỉ e là lừa người gạt mình.
Thấy Vương Khải hết chuyện để nói, lại nhắc đến một cái tên làm cô ta khó chịu, Triệu Thu Nhã lập tức nhăn nhó nói:
"Nếu như anh đã không yên lòng với Tống Khánh Cương như vậy, vậy thì anh đi tìm hắn đi, đừng quan tâm em, anh đi tìm hắn đi!"
Thấy Triệu Thu Nhã lại nổi lên tính tình đáng ghét đó, Vương Khai lập tức ngậm miệng, bất đắc dĩ giải thích:
"Em so với hắn quan trọng hơn nhiều, anh chỉ lo lắng cho sự an toàn của em thôi."
"Thôi đi, ai mà tin những lời dối trá đó của anh..."
"Đừng nói chuyện!"
Ngay lúc Triệu Thu Nhã định cãi lại Vương Khải, thì đột nhiên nữ sinh đeo kinh kia phất tay cắt lời, sau đó giọng run run hỏi:
"Hai người... Hai người có nghe thấy âm thanh gì không?"
"Âm thanh?"
Nghe vậy, Vương Khải cũng cảnh giác đưa mắt nhìn xung quanh phòng, sau đó lại nín thở nghe ngóng, nhưng cũng chỉ nghe thấy tiếng gió ngoài kia rít gào.
"Là tiếng gió sao?"
"Không, không phải tiếng gió, mà là tiếng của một ông lão."
"Tiếng của một ông lão? Tại sao tôi không nghe thấy?"
Mặc dù Triệu Thu Nhã không biết xảy ra chuyện gì, nhưng đoạn đối thoại vừa rồi của hai người kia, không khỏi làm cô ta rùng mình. Cô ta co người lại trong ngực Vương Khải, thậm chí còn không dám ló đầu ra.
Vương Khải nín thở lắng nghe, nhưng quả thật cũng không nghe được tiếng của ông lão nào.
Nhưng lúc này, nữ sinh đeo kính kia lại giống như gặp phải ma, không ngừng hoảng sợ năn nỉ:
"Tôi không nghe nhầm mà, là tiếng của một ông lão, ông ta gọi tôi... Ông ta gọi tên tôi!"
"Thế nhưng tại sao tôi..."
Lúc Vương Khải muốn nói hắn cũng không nghe được, thì bên tai lại truyền đến một tiếng gọi khàn khàn:
"Vương Khải..."
Nghe thấy tiếng gọi này, Vương Khải lập tức rùng mình một cái, lông tơ khắp toàn thân đều dựng đứng lên.
"Ai?"
Nhưng lúc Vương Khải nhìn về hai bên cửa sổ và bốn phía lại không hề nhìn thấy ai, cho dù là quỷ cũng không thấy.
Thế nhưng cái giọng khàn khàn đó lại không ngừng kêu gọi, giống như U Linh Quỷ Mị, văng vẳng bên tai hắn không ngừng:
"Vương Khải..."
"Vương Khải..."
"Vương Khải..."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...