Không giấu diếm bất kỳ điều gì, Hạ Thiên Kỳ nói hết nội dung trong điện thoại mà Vương Đầu vừa mới nói tường thuật toàn bộ lại cho Thẩm Nhược Đồng và Triệu An Quốc.
Nghe xong, Thẩm Nhược Đồng như muốn nói gì đó rồi lại không nói. Nhưng sự sùng bái của Triệu An Quốc lại cướp đi cơ hội của cô:
"Tiền bối, anh thật sự là quá thần thánh rồi. Bên này vừa mới phân tích xong rằng Vương Thiến Hoa và bạn trai cô ta Hà Xung rất có thể là bị giết cùng một ngày thì bên kia người của đồn cảnh sát khu Đông Dụ đã xác nhận chuyện này rồi."
"Việc này cũng chẳng có gì."
Hạ Thiên Kỳ tràn ngập sự buồn lo mà lắc đầu. Trong lòng cũng không có vui sướng được bao nhiêu, cho dù lời thổi phồng của Triệu An Quốc rất dễ nghe đến đâu đi chăng nữa.
Thấy Hạ Thiên Kỳ rõ ràng đã phân tích đúng nhưng vẫn bày ra bộ dạng mặt ủ mày chau, Triệu An Quốc không thể lý giải mà hỏi:
"Tiền bối, anh đâu phải là phân tích sai đâu mà sao nhìn mặt không phấn khởi chút nào vậy."
"Bởi vì người đều đã chết sạch hết rồi."
Hạ Thiên Kỳ đột nhiên nói câu này khiến Triệu An Quốc không thể hiểu nổi mà tiếp tục nói.
"Người đều đã chết sạch thì sao hả tiền bối?"
Triệu An Quốc giương hai con mắt to ngây ngô nhìn hắn chằm chằm, muốn hỏi cho được đáp án từ miệng của Hạ Thiên Kỳ.
"Ý của anh là tất cả những người thỏa mãn điều kiện để Quỷ Vật giết đều đã chết hết rồi đúng không."
Sau mấy lần muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng Thẩm Nhược Đồng cũng mở miệng nói ra suy nghĩ của cô.
"Cô nói không sai, tất cả những người thỏa mãn điều kiện mà Quỷ Vật muốn giết đều đã chết sạch. Nhưng trong suốt quá trình này, chúng ta cũng không có bất kỳ hành động gì.
Nói trắng ra là, chúng ta và những cảnh sát của đồn cảnh sát khu Đông hết thảy cũng chỉ duy nhất đều tra được những sự việc liên quan đến khởi nguồn của nhiệm vụ lần này nhưng nghiêm túc thì chúng ta cũng chưa tiếp xúc hay nói đúng hơn là chúng ta vẫn chưa tự thân dấn thân vào nhiệm vụ lần này."
Nói đến đây, Hạ Thiên Kỳ mò trong túi ra một điếu thuốc lá, nhóm lửa lên rồi sau đó hít sâu một hơi nói:
"Đương nhiên, việc này thì tôi cũng có trách nhiệm. Tôi cứ tưởng rằng chỉ đơn giản là chúng ta có thể tiếp xúc với mấy người bị hại thì có thể tìm được cách để giải quyết khởi nguồn của nhiệm vụ lần này.
Nhưng suy nghĩ của tôi quả thật có chút đơn giản."
"Tiền bối, anh đừng có nói như vậy, suy nghĩ của anh cũng không sai. Không lẽ chúng ta còn phải ở thẳng trong nhà của người bị hại chờ Quỷ Vật đến hốt gọn một mẻ luôn sao?
Còn về phần của tiền bối, anh không cần phải ngông cuồng như thế đâu. Không thể nói suy nghĩ của anh đơn giản, chỉ có thể nói nhiệm vụ lần này thật sự quỷ dị hơn những gì chúng ta nghĩ."
Cái cách an ủi như vỗ mông ngựa của Triệu An Quốc xem ra đã không còn tác dụng nữa. Sắc mặt của Hạ Thiên Kỳ vẫn vậy nhưng trong lòng lại nhói đau nhanh hơn rất nhiều.
Nghe Triệu An Quốc nói xong, Thẩm Nhược Đồng lúc này cũng khó công kích mà phụ họa nói:
"Cái này cũng không phải là trách nhiệm của anh, đây nhiệm vụ chung mà ba người chúng ta phải chấp hành. Dù cho quá trình bên trong thật đã xảy ra sai lầm lớn cỡ nào đi chăng nữa thì con người cũng đâu phải là thần thánh nên không thể oán trách ai được."
Hạ Thiên Kỳ dù sao cũng không nghĩ tới, hai người này lại xem trọng mình như vậy.
Đương nhiên cũng là bởi vì hắn có một sức hút rất đặc biệt nên điều này có chút vô nghĩa. Kể một ngàn nói một vạn là bởi vì theo kinh nghiệm đi thi hành nhiệm vụ thì hắn có nhiều hơn so với bọn họ nhiều, phân tích nhiệm vụ cũng mạnh hơn bọn họ, cho nên Triệu An Quốc và Thẩm Nhược Đồng mới tin tưởng hắn như vậy.
Nếu nói về kinh nghiệm thì hắn kinh nghiệm không nhiều, nếu như phân tích mà phân tích không được thì sớm muộn gì cũng bị hai người kia ném đi sang một bên.
Mặt khác, trong lòng của hắn vốn dĩ cũng không tồn tại cái suy nghĩ gọi là tự trách. Hắn sở dĩ nói như vậy, kỳ thật chỉ là thuận miệng nói một câu vậy thôi.
Nhưng hắn lại không nghĩ rằng Triệu An Quốc và Thẩm Nhược Đồng đều hiểu lầm.
Không tiếp tục nói lạc chủ đề nữa, Hạ Thiên Kỳ hút hết nửa điếu thuốc kẹp ở hai ngón tay, khuôn mặt nghiêm túc hỏi hai người Triệu An Quốc:
"Các cậu có suy tính gì kế tiếp không?"
"Có ý kiến gì liên quan đến việc giải quyết nhiệm vụ lần này sao?"
"Cậu đừng nói nhảm đấy nếu không tôi sẽ không ngần ngại mà cho cậu thư giãn gân cốt một chút đâu!" Hạ Thiên Kỳ trừng Triệu An Quốc một chút, nếu cậu ta mà còn nói nữa thì hắn sẽ coi cậu ta như cái bao cát di động mà đấm đá cho hả giận.
"Tiền bối đừng tức giận, tôi chỉ đùa giỡn chút thôi. Kỳ thật tôi muốn nói, cái khởi nguồn nhiệm vụ lần này chắc hẳn là đã đi đến hồi kết."
"Sao cậu lại cho rằng nó đã kết thúc."
"Tiền bối à, tất cả những người thỏa mãn điều kiện mà Quỷ Vật muốn giết cũng đã chết rồi. Nói cách khác, Quỷ Vật đã không còn người để mà giết, vậy cái khởi nguồn nhiệm vụ này cũng giống như là kết thúc rồi."
Hạ Thiên Kỳ nghe xong thì khẽ gật đầu tượng trưng, sau đó nhìn về phía Thẩm Nhược Đồng đang suy nghĩ:
"Nhược Đồng, cô cảm thấy thế nào?"
"Tôi cảm thấy cái khởi nguồn sự kiện này còn lâu mới có thể kết thúc được. Bởi vì cũng giống như anh đã nói, chúng ta không thể lấy cái logic của con người mà áp dụng cho Quỷ Vật, chỉ có thể từ cách làm của Quỷ Vật mà phân tích ra thôi.
Cho nên, tuy trước mắt thì Quỷ Vật không có người để giết nhưng không ai có thể biết rằng nó có tiếp tục đi giết tất cả những người ở tầng cao nhất hay không."
"Ừm, nói rất có lý." Hạ Thiên Kỳ thấy Thẩm Nhược Đồng trích dẫn câu nói mà hắn vừa mới nói qua nên đặc biệt tán đồng.
Triệu An Quốc thấy Hạ Thiên Kỳ chỉ biểu dương Thẩm Nhược Đồng nhưng không có khen ngợi mình, hắn không khỏi lại bắt đầu giở cái sự thô bỉ của mình lên:
"Tiền bối, hiện tại thì tôi đã có thể xác định được một trăm phần trăm là anh yêu thích cái gì rồi?"
"Là cái gì?" Hạ Thiên Kỳ nhíu lông mày.
"Háo sắc!"
"Thằng đàn ông bình thường nào không háo sắc? Tôi là một người đàn ông bình thường cho nên tôi thừa nhận điều đó. Nhưng ngược lại cậu thì bây giờ tôi thật sự hoài nghi với giới tính của cậu đấy!
Mau nói, thằng nhóc cậu có phải là thầm thương trộm nhớ tôi hay không? Từ lúc bắt đầu nhìn thấy tôi đến nay cậu cứ mắt đi mày lại với tôi."
"Tiền bối, anh nói lời nói thật sự là quá hại người rồi, cái đó mà gọi là thầm thương trộm nhớ sao? Cái kia rõ ràng là sùng bái trắng trợn mà."
"Hai ngươi cuối cùng là còn muốn nói nhảm bao lâu nữa?"
Thẩm Nhược Đồng ruốt cuộc cũng chịu không được hai cái tên thô bỉ này, làm mặt lạnh mà ngắt lời bọn họ.
"Khụ khụ..."
Hạ Thiên Kỳ thầm mắng mình vô tri vô giác đã bị Triệu An Quốc kéo xuống nước, sau khi lúng túng ho khan một cái lại lập tức khôi phục lại khuôn mặt nghiêm túc của mình nói:
"Hai người đều đã nói ra cách nhìn của mình về khởi nguồn của nhiệm vụ lần này.
Không thể phủ nhận rằng lời của hai người đều có cái lý riêng của nó.
Nếu như dựa theo quy luật mà chúng ta đã tìm ra thì Quỷ Vật chỉ giết những người ở tầng cao nhất và phải thuộc khu Đông Dụ, hơn nữa còn phải vừa mới dọn nhà tới.
Như vậy thì đám người của Trương Hiểu Hiểu bị giết thì toàn bộ khu Đông Dụ đã không còn có ai phù hợp với những điều kiện kia.
Cho nên nếu nhìn theo điểm này thì Quỷ Vật không còn người nào để có thể giết nữa. Như vậy nhiệm vụ lần này nói chính xác thì đã kết thúc."
"Thấy không, tiền bối cũng đồng ý với suy đoán của tôi."
Triệu An Quốc cực kỳ đắc ý hất hất cái cằm về phía của Thẩm Nhược Đồng.
"Đúng là một tên trẻ con"
Thẩm Nhược Đồng trợn tròn mắt nhìn Triệu An Quốc một chút, sau đó lại quay mặt đi, không nhìn hắn nữa.
Mà Hạ Thiên Kỳ thì cũng tiếp tục nói:
"Đương nhiên, Nhược Đồng nói cũng không sai.
Chúng ta vốn dĩ không thể đoán được Quỷ Vật nghĩ như thế nào, tiếp theo nó sẽ làm thế nào.
Không biết các cậu đã trải qua những nhiệm vụ linh dị trước đó như thế nào thì qua mấy lần trải qua nhiệm vụ. Nhiệm vụ nào cũng cửu tử nhất sinh, hiểm lại càng thêm hiểm.
Cho nên rất khó cho rằng Quỷ Vật sẽ không mở rộng phạm vi giết người mà ra tay với tất cả những người ở trên tầng cao nhất."
"Tiền bối, anh chờ chút đã."
Triệu An Quốc đột nhiên gọi Hạ Thiên Kỳ:
"Tôi cũng không tin suy đoán của chúng ta đều đúng hết cho nên anh hãy dứt khoát nói cho gọn gàng hơn đi bằng không tôi chắc chắn anh còn có suy đoán khác."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...