"Cậu Hà, cậu hãy đưa số điện thoại của quản lý cậu cho tôi, tôi sẽ gọi và nói chuyện này với hắn."
Hạ Thiên Kỳ kỳ thật nghĩ rất đơn giản, chỉ cần gọi cho quản lý của Hà Xung. Sớm không cho hắn đi công tác, muộn không cho hắn đi công tác, lại vì cái gì mà hết lần này tới lần khác đều chọn ngay lúc mấu chốt mà bắt hắn đi đâu đó?
Điều này quả thật là có nhiều bí ẩn.
"Các cậu muốn nói chuyện với quản lý của tôi? Chuyện này..."
"Cậu Hà! Không lẽ cậu sợ cảnh sát chúng tôi nói chuyện sẽ không rõ ràng sao?" Sắc mặt Hạ Thiên Kỳ đột nhiên lạnh xuống.
"A! Dĩ nhiên là không phải." Hà Xung vội vàng lắc đầu giải thích:
"Tôi chỉ sợ quản lý của tôi hiểu lầm, cho rằng tôi đã gây chuyện gì đó nên mới bị cảnh sát bắt giữ."
"Việc này thì cậu cứ yên tâm, chúng tôi sẽ nói cậu là nhân chứng, cần cậu ra mặt để tiến hành đối chiếu."
Hạ Thiên Kỳ thuận miệng soạn bậy một cái lý do rất là hợp lý nên Hà Xung cũng không nói gì thêm nữa mà nhẹ nhõm đưa số điện thoại của quản lý hắn cho Hạ Thiên Kỳ.
Nhận được số điện thoại quản lý của Hà Xung, Hạ Thiên Kỳ liếc mắt ra hiệu cho Thẩm Nhược Đồng và Triệu An Quốc một cái, rồi hắn đứng lên khỏi ghế salon:
"Tôi đi ra ngoài một chút."
Vừa nói xong, không đợi Hà Xung và Vương Thiến Hoa nói thêm cái gì, Hạ Thiên Kỳ lập tức bước nhanh ra cửa.
Đi ra hành lang, ánh mắt của Hạ Thiên Kỳ theo bản năng nhìn về phía trên vách tường quét vôi trắng kia. Hắn vẫn không nhìn thấy cái cầu thang thông lên lầu mà bọn người của Triệu An Quốc đã nhìn thấy tối qua.
Nhìn qua cuốn sổ điện thoại, Hạ Thiên Kỳ tìm số quản lý của Hà Xung, sau đó bấm số:
"Alo! Cho hỏi ông có phải là quản lý của Hà Xung không?"
"Ừm, cậu là?"
"..."
Sau 3 phút, khi Hạ Thiên Kỳ trở lại phòng thì Thẩm Nhược Đồng đang hỏi thăm Hà Xung và Vương Thiến Hoa gần đây có gặp phải chuyện gì quái lạ hay không.
"Thẩm cảnh quan, vấn đề này đã được các cậu hỏi rồi mà. Sinh hoạt của hai người chúng tôi rất bình thường nên cũng không có gặp phải chuyện quái lạ cả."
Vương Thiến Hoa nói đến đây thì không biết là lại nhớ ra cái gì đó, lập tức quay lại hỏi một câu nói không xác định lắm:
"Các cậu nói quái lạ là muốn ám chỉ đến cái gì?"
"Sự việc linh dị. Ví dụ như chuyện ma quái hoặc là nhìn thấy một số thứ vốn không nên tồn tại."
Thẩm Nhược Đồng trầm mặt xuống nói xong thì Triệu An Quốc bên cạnh lập tức bổ sung vào:
"Ví dụ như đột nhiên xuất hiện một cái cầu thang lên lầu."
"Đột nhiên xuất hiện một cái cầu thang lên lầu?"
Vương Thiến Hoa và Hà Xung nghe xong thì nhìn nhau, hiển nhiên là nghe không hiểu cái ví dụ của Triệu An Quốc.
"Ý của tôi muốn hỏi hai ngày nay hai người có đi ra ngoài và nhìn thấy một cái cầu thang thông lên tầng trên hay không."
Triệu An Quốc nói đi nói lại thật chậm ý mà hắn muốn nói.
"Chưa từng gặp qua cái cầu thang đó, nhà chúng tôi ở hiện tại đã là tầng cao nhất rồi. Đã là cao nhất sao lại có thêm tầng nào nữa."
Sau khi Hà Xung hiểu được ý của Triệu An Quốc, không hề suy nghĩ ngợi mà nói.
Ngược lại Vương Thiến Hoa mơ hồ nhớ ra cái gì đó, có chút ham hố nói:
"Nói đến tầng cao nhất thì khiến tôi đột nhiên nhớ tới nửa đêm hôm qua, phía trên đích thực có cái âm thanh giống như có ai đó đang chạy nhảy. Vô cùng ồn ào."
"Tiếng chạy nhảy truyền xuống sao?"
"Tôi cũng không xác định có phải là tiếng chạy nhảy hay không, dù sao thì nó cứ nhao nhao lên rồi đặc biệt còn dậm "Thùng thùng" nữa."
Lần này thì Vương Thiến Hoa đặc biệt khẳng định.
"Cái gì mà tiếng chạy nhảy rất ồn ào. Sao anh không nghe thấy." Hà Xung trừng mắt nhìn Vương Thiến Hoa một chút.
"Anh ngủ cứ như con lợn chết vậy đó. Em đánh anh vài cái mà anh có cũng không chịu thức, thử hỏi làm sao anh biết được."
"Em có khẳng định là không có nghe lầm chứ. Nhà mình ở tầng cao nhất rồi. Làm gì có thêm một tầng nữa, hơn nữa đêm hôm khuya khoắt ai lại chảy nhảy um sùm như vậy? Đừng có nói hươu nói vượn đấy."
"Sao em lại phải nói hươu nói vượn, em rõ ràng là nghe được mà. Mà tiếng còn rất lớn nữa!"
"Anh..."
"Tôi đã cho gọi điện cho quản lý của cậu, nói cậu đã báo cáo tình tiết vụ án nên có công, đồn cảnh sát khu Đông Dụ sẽ tiến hành ca ngợi nhưng đến lúc đó thì hai ngày này cậu phải nghe theo sự sắp xếp của chúng tôi để làm nhân chứng tiến hành đối chiếu."
Hạ Thiên Kỳ đột nhiên mở miệng, cắt ngang cuộc cãi nhau giữa Hà Xung và Vương Thiến Hoa.
"Haha, cám ơn cậu - Hạ cảnh quan."
Bị Hạ Thiên Kỳ nói như thế, đương nhiên Hà Xung cũng sẽ không tiếp tục cãi lộn với Vương Thiến Hoa mà thở phào nhẹ nhõm nói tiếng cám ơn hắn.
"Việc này cũng không có gì, vậy trước tiên như vậy đi, hai ngày này hai người hãy chờ đợi ở trong nhà, có việc gì chúng tôi sẽ nhanh chóng liên hệ với hai người."
Vừa nói xong, Hạ Thiên Kỳ lập tức quay sang nhắc nhở Thẩm Nhược Đồng và Triệu An Quốc:
"Chúng ta còn có việc bận, không nên chậm trễ ở lại chỗ này nữa. Về sở trước thôi."
"Trước... Cái kia... Bây giờ chúng ta phải về á?"
Triệu An Quốc hoàn toàn bị Hạ Thiên Kỳ làm cho ngu ngơ, không biết đột nhiên Hạ Thiên Kỳ nói đi là muốn đi làm cái gì.
Tuy hắn có hơi giật mình nhưng Hạ Thiên Kỳ làm vậy khẳng định phải có lý do nên hắn lập tức cười ha hả nói:
"A đúng, lần trước chúng tôi vẫn còn chuyện chưa xử lý xong nên đích thực là phải quay trở về."
Thẩm Nhược Đồng không nói gì. Nghe Hạ Thiên Kỳ nói đi thì cô nhanh chóng đứng lên, cùng Triệu An Quốc theo sau Hạ Thiên Kỳ đi ra cửa.
Khi ra khỏi nhà của Vương Thiến Hoa, Triệu An Quốc nhịn không được mà bắt đầu hỏi Hạ Thiên Kỳ:
"Tiền bối, cuối cùng là có chuyện gì xảy ra mà sao chúng ta phải đi ngay lúc này?"
"Ra ngoài rồi hãy nói tiếp."
Hạ Thiên Kỳ không trả lời cho Triệu An Quốc ngay mà nhanh chóng bước đi xuống lầu.
Ba người chân trước chân sau ra khỏi hành lang. Hạ Thiên Kỳ ra hiệu Triệu An Quốc và Thẩm Nhược Đồng lên xe. Cho đến khi bọn hắn vào trong xe, Hạ Thiên Kỳ mới nói nguyên nhân tại sao bọn hắn phải rời đi.
"Vừa rồi lúc gọi điện cho quản lý của Hà Xung, kết quả nghe được một câu trả lời."
"Câu trả lời đó là gì?"
"Ừm, Quản lý của Hà Xung nói, sau năm ngày trước đi công tác về lại chưa từng trở về, càng không có liên lạc với hắn."
"Cái gì? Năm ngày trước Hà Xung đã ra khỏi nhà rồi sao? Như vậy người mà chúng ta nhìn thấy vừa rồi... Chẳng phải là..."
Triệu An Quốc nghe xong, sắc mặt lập tức bị dọa đến trắng bệch.
"Còn thêm một việc nữa"
Nói đến đây thì sắc mặt của Hạ Thiên Kỳ cũng trở nên u ám hơn:
"Vương Thiến Hoa và Hà Xung vốn dĩ là người cùng làm chung một công ty. Bọn hắn cũng chính vì vậy mà quen biết nhau rồi dần dần phát triển thành tình nhân sống thử với nhau. Đồng thời vào năm ngày đi công tác lần trước, trong số những người đi công tác cũng bao gồm cả Vương Thiến Hoa trong đó.
Tuy nhiên cũng giống như trường hợp của Hà Xung. Công ty cũng không còn liên lạc được với Vương Thiến Hoa.
Điều này đã nói rõ lên rành rành."
"Nói như vậy... Nói như vậy Vương Thiến Hoa kỳ thật cũng là quỷ!"
Nghĩ đến việc vừa rồi mình đã nói chuyện với một con quỷ thời gian dài như vậy, Triệu An Quốc lập tức cảm thấy lạnh hết sống lưng.
Triệu An Quốc luôn tin tưởng và không hề nghi ngờ Hạ Thiên Kỳ nhưng Thẩm Nhược Đồng lại đưa ra nghi vấn của cô:
"Sao anh có thể xác định được điều mà quản lý bọn họ nói đều là thật? Mặt khác, nếu như bọn họ thật sự là người chết, cần gì phải ngụy trang thành người sống để lừa gạt chúng ta? Lời giải thích đó thật sự khiến người khác không thể hiểu nổi."
"Không sai, trường hợp trước mắt đích thực giải thích như vậy không hợp lý cho lắm. Nhưng suy nghĩ kỹ một chút, Thẩm Nhược Đồng và Hà Xung mới chuyển đến đây vào sáu bảy ngày trước, rất có thể bọn hắn vừa chuyển đến thì đã bị giết rồi. Còn về việc tại sao tại sao bọn hắn lại ngụy trang dưới hình dạng người sống... Cô hỏi tôi, tôi biết hỏi ai đây?
"Phải biết rằng bọn chúng là quỷ nên sẽ không tuân theo Logic của con người!"
Ps: cầu donate. Cầu kp.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...