Nói đến đoạn này, bỗng nhiên Tào Kim Hải giật cả mình, mắt mở cực lớn, trên mặt lộ ra vẻ hung dữ.
Hạ Thiên Kỳ cũng không nói gì, tiếp tục lắng nghe cậu ta nói:
"Tao không biết vì sao trong nhà tao lại có âm thanh giày cao gót, và tiếng giày da nữa, bởi vì tao nhớ, trước đó chưa từng thấy mẹ tao mang giày cao gót.
Mà cứ cho là mẹ tao mang giày cao gót đi, cũng không thể nào đêm hôm khuya khoắt lại mang giày đi lại trong nhà.
Vậy nên, phản ứng lúc đó của tao là nghĩ rằng mình đang nằm mơ. Tao cũng không tỉnh lại, những âm thanh tao nghe được tất cả đều là trong mơ, vậy nên tao mới không thể mở mắt, cũng không thể nào điều khiển cơ thể mình được.
Lúc ấy, tao đã nghĩ như vậy, nhưng lạ ở chỗ, vốn dĩ là ý thức của tao đang mơ hồ, nhưng càng về sau lại càng rõ ràng.
Tiếng giày cao gót và giày da biến mất, thay vào đó là âm thanh xì xào thảo luận của cha mẹ tao, tao tuyệt đối không nghe nhầm, đúng là giọng nói của cha mẹ tao.
Mà tao cũng có thể đoán được, là bọn họ đang ở trong phòng khách."
Nghe Tào Kim Hải kể đến đây, Hạ Thiên Kỳ không khỏi nhớ lại những lời Lý Xương Dã đã kể với hắn ngày trước, trái tim của hắn vì vậy mà cũng co thắt, đập mạnh hơn.
Nếu như điều Tào Kim Hải nói với hắn, so với những điều Lý Xương Dã kể trước đó có điểm giống nhau, vậy thì không phải... những lời Lý Xương Dã nói đều là sự thật sao?
Vốn dĩ là cậu ta hoàn toàn không bị bệnh tâm thành!
Hạ Thiên Kỳ đưa tay lau mồ hôi lạnh trên trán, mắt nhìn chằm chằm Tào Kim Hải.
"Lúc đầu, tao không nghe rõ họ đang nói chuyện gì, nhưng thời gian dần trôi qua, giọng nói của họ càng lúc càng rõ ràng.
Bọn họ đang nói về tao.
"Nó ngủ rồi sao?"
"Chắc là ngủ rồi, mà cũng có lẽ là chưa ngủ."
"Chúng ta làm sao bây giờ, lúc nào ra tay?"
"Đợi một chút, đợi tao mài dao sắc thêm một chút..."
Đó chính là nội dung cuộc trò chuyện tao nghe được, lúc ấy, tao cảm thấy tim mình đập rất nhanh, sau đó cũng không biết gì nữa.
Lúc tao tỉnh lại đã là ngày hôm sau, bởi vì tối qua gặp ác mộng, vậy nên tinh thần của tao cực kỳ kém, thái độ của cha mẹ tao vẫn như trước, không thay đổi gì lắm, chắc cũng tại chuyện tao trở về làm bọn họ giận, chỉ là tao đã quên mất nó.
Suốt một ngày những hình ảnh và giọng nói của cha mẹ tao trong giấc mơ kia cứ lặp đi lặp lại trong đầu tao không biết bao nhiêu lần.
Cả ngày nằm trên giường, cũng không có việc gì làm, mặc dù tinh thần hơi kém nhưng không thể ngủ được. Nhưng tối đến lại rất mệt mỏi, tao ăn vội hai chén cơm sau đó về giường ngủ.
Cha mẹ quan tâm hỏi tao hai câu, tuy nhiên tao không nhớ lúc ấy đã trả lời họ như thế nào.
Vốn dĩ cho rằng giấc mơ kia đã kết thúc, nhưng điều làm tao sợ hãi chính là, một lần nữa tao lại bị âm thanh giày cao gót và giày da kia đánh thức.
Tao lại nửa mơ nửa tỉnh lần nữa, giống như trạng thái mộng mà không phải mộng.
So với hôm qua không có gì khác biệt lắm, tiếng giày vang lên không quá lâu rồi biến mất, sau đó là một chuỗi âm thanh mài dao "Vụt vụt".
Tao tuyệt đối không nghe nhầm, âm thanh đó đúng là tiếng mài dao "Vụt vụt", giờ tao nghĩ lại vẫn thấy rất đáng sợ.
Tiếng mài dao vang lên, làm tao nhớ đến giấc mộng đêm trước, phảng phất nhớ lại cuộc trò chuyện của cha mẹ tao.
Bọn họ muốn mài dao nhanh một chút, sau đó... giết chết tao!
Sau khi nghĩ đến suy nghĩ đáng sợ này, ý thức của tao lại mọt lần nữa rối loạn.
Vốn dĩ tao cho rằng, giấc mộng này sẽ không tiếp tục, dù sao trước đó cũng chưa từng nghe nói ác mộng sẽ kéo dài. Nhưng tao sai rồi, tao đã đánh giá quá thấp giấc mộng này, không, chuyện này quá đáng sợ, tao bị ảnh hưởng rất lớn.
Những ngày liên tiếp sau đó, ban ngày tao cũng nghe được tiếng giày đáng ghét kia, và cả tiếng mài dao làm tao rợn tóc gáy nữa.
Ý thức trong mơ của tao càng lúc càng rõ ràng, đúng, tao cũng dần dần điều khiển được cơ thể của mình.
Trong mộng, tao có thể mở mặt dò xét mọi thứ xung quanh, có thể quay người, thậm chí còn có thể tuột xuống khỏi giường.
Cơn ác mộng kia quá chân thực, cảm giác này tao rất khó hình dung để nói cho mày hiểu được."
"Mày cảm thấy đó không phải là mộng đngs không."
Hạ Thiên Kỳ nhớ rất rõ, lúc ấy hắn cũng hỏi Lý Xương Dã câu này.
"Đúng, rất chân thực, không giống đang nằm mơ!"
Nói xong câu này, trên gương mặt dài nhỏ của Tào Kim Hải tràn đầy sự sợ hãi.
"Bởi vì tao bị giấc mộng kia hành hạ, tinh thần càng lúc càng tồi tệ, thậm chí lúc yên tĩnh, bên tai tao cũng văng vẳng tiếng mài dao đáng chết kia, làm tao trở nên mơ hồ, không biết mình đang mơ ay là thực.
Cha mẹ tao cũng phát hiện được vấn đề của tao, hỏi tao là có chuyện gì xảy ra.
Tao kể chuyện tao gặp ác mộng cho bọn họ nghe, khi nghe tao nói mấy ngày liên tục đều mơ thấy một ác mộng, mà trong mơ bọn họ còn dự định mài dao giết tao, cả hai người họ đều rất kinh ngạc."
"Kinh ngạc?"
"Đúng! Mày không nghe nhầm, là kinh ngạc, không phải lo lắng!"
Giống như là, bí mật của bọn họ đã bị ta phát hiện!
Bữa cơm đó tao ăn mà mất hồn mất vía, trong lòng tao rất sợ hãi, tao phát hiện, mình vậy mà lại sợ bọn họ, sợ hãi với bọn họ.
Cha mẹ tao làm cho tao một ít thuốc để uống, nhưng tao lại sợ bọn họ hạ độc, vậy nên đã không uống, bọn họ nói tao nên đến gặp bác sĩ, nhưng tao cũng muốn không đi. Tao biết suy nghĩ của mình có vấn đề, nhưng vẫn cảm thấy bọn họ rất đáng sợ.
Nhất là đêm qua, tao càng thêm kiên định ở điều này."
Có lẽ điều sắp nói rất kinh khủng, vậy nên Tào Kim Hải hít sâu liên tiếp mấy cái, lúc sau mới run rẩy nói:
"Đêm qua tao lại gặp cơn ác mộng kia lần nữa.
Bắt đầu giấc mộng, vẫn là tiếng giày cao gót và tiếng giày da, chỉ là tiếng mài dao đã biến mất, tuy nhiên tao biết rõ, ngoài cửa phòng tao bọn họ đang ở trong phòng khách.
Mà tối qua, tao cũng đã hoàn toàn điều khiển được cơ thể mình, có thể tự do hành động trong mơ.
Vậy nên, sau khi nghe được tiếng giày da và giày cao gót, tao lặng lẽ rời khỏi giường, sau đó bước đến một bên cửa phòng ngủ, mở hé ra một khe cửa nho nhỏ.
Đèn trong phòng khách rất sáng, vậy nên tao có thể nhìn thấy rất rõ cảnh vật bên ngoài, cũng nhìn thấy bộ mặt độc ác của cha mẹ tao.
Hai người họ, một người mang đôi giày cao gót màu nâu đỏ, người còn lại là đôi giày da mũi nhọn màu nâu.
Trái tim của tao bất an đập loạn, nội dung bọn họ nói chuyện tiếp đó càng làm tao thêm rùng mình!
"Nó đã biết chuyện chúng ta muốn ra tay với nó, không thể đợi thêm được nữa!
"Ừm, mài dao xong rồi, ngày mai, ngày mai chúng ta xuống tay với nó!"
Bọn họ đã nói như vậy, trên mặt vẫn lộ ra nụ cười tàn nhẫn đó, vốn dĩ tao muốn nghe lén tiếp một lúc nữa, nhưng đúng vào lúc đó, bọn họ lại đột nhiên chuyển tầm nhìn sang chỗ tao!
Cả hai đều híp mắt lại!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...