Quận Chúa Lạnh Lùng

Đô thành Lâm Hoài của Nam Dực Quốc là một thành phố có lịch sử lâu đời, dân cư đông đảo, các ngành nghề phát đạt.-Quả nhiên là đường xá rộng rãi, cửa hàng san sát, phồn hoa náo nhiệt. -Bắc Nguyệt nói.

Cô bước tới Dong Binh Công Hội, bước vào có 4 bảng nhiệm vụ. Nhiệm vụ cấp 1, cấp 2, cấp 3 và cao cấp. Cô kéo khăn choàng xuống làm mất đi khuôn mặt diễm lệ. Cô thờ ơ đi 3 nhiệm vị thấp và thẳng tới bảng nhiệm vị cao cấp. Người phát hành nhiệm vị nói:

-Dong bình đoàn của ta cần 1 người biết đoản kiếm gần người để bảo vệ Thái tử đến Mê Vụ Sâm Lâm tìm cuộc họp của Linh thú (hihi, linh thú mà cũng họp!).

-Ta báo danh, ta báo danh! -Bắc Nguyệt nói khiến đoàn dong binh bật cười.

-Này nhóc con, bọn anh đang có chuyện gấp đấy, haha!

Ánh mắt của Bắc Nguyệt thật sắc bén, liền giật ngay con dao trong túi 1 dong binh và quay dao khiến cho dong binh kia suýt bị thương. Mọi người im lặng một hồi lâu, ngạc nhiên với tốc độ của vị này. Người phát hành nhiệm vụ nói:

-Tốc độ của vị này thật cao siêu. Cho hỏi ngài tên gì?


-Hí Thiên! -Bắc Nguyệt trả lời.

Người phát hành nhiệm vụ dẫn Bắc Nguyệt tới trước mặt một vị thiếu gia. Người phát hành nv nói:

-Đây là đội trưởng, đại thiếu gia của tiêu gia!

-Không, không thể nào. Sao mà trùng hợp vậy cơ chứ! Không ngờ đó là Tiêu Trọng Kỳ, đại ca cùng cha khác mẹ với mình, là con trai duy nhất của Cầm di nương. -Bắc Nguyệt

-Tiêu Phàm, đây là cao cấp chiến sĩ mà ngươi tìm được ư? -Trọng Kỳ nói.

-Vâng! -Tiêu Phàm trả lời.

-Tại hạ là Tiêu Trọng Kỳ, xin hỏi? -Trọng Kỳ nói.

Bắc Nguyệt không quan tâm, cứ thế lướt qua mà trèo lên lưng ngựa.

-Danh khí và thực lực của Tiêu gia ở Nam Dực Quốc hùng mạnh như vậy mà hắn lại không hề tỏ ra 1 chút ngạc nhiên. Không biết năng lực của tên này như thế nào, lát nữa phải chú ý mới được. -Trọng Kỳ.

Đội ngũ dong binh xuất phát thì thấy một đoàn nữa bước tới, dẫn đầu là Thái tử Chiến Dã.

-Thái tử Chiến Dã mới 16 tuổi đã là cao thủ võ đạo giỏi nhất Nam Dực Quốc.


-Thái tử là thiên tài của đại lục Karta trong suốt 100 năm qua.

-Thái tử là niềm kiêu hãnh của Nam Dực Quốc.

Bắc Nguyệt không quan tâm, lướt qua Thái tử mà không cần cung kính, thẳng tiến tới Mê Vụ Sâm Lâm. Khi tới giữa khu rừng, cô nghe thấy tiếng kêu của một loài linh thú, liền để ngựa lại và bước vào trong. Đi bộ khoảng 10 phút, cô thấy ánh sáng thì vén ra, một cảnh tượng thật đáng ngạc nhiên. Tất cả linh thú của Nam Dực Quốc đều tập họp lại. Dẫn đầu là 1 con chim đại bàng khổng lồ màu xanh nước biển. Thừa lúc chúng sơ hở, cô nhảy lên bục và hét:

-Linh thú, tên ta là Hoàng Bắc Nguyệt.

-Tiểu nữ oa, ngươi muốn gì? -Băng Linh Huyền Điểu hỏi.

-Ta muốn... tất cả phải ký kết khế ước và phục tùng ta! -Bắc Nguyệt dứt khoát nói.

-Cái gì, một nhân loại thấp bé mà muốn ký khế ước với loài linh thú cao cấp như bọn ta ư? -Tử Diễm Hỏa Kỳ Lân.

Dứt lời, đồng loạt linh thú xông đến Hoàng Bắc Nguyệt. Bắc Nguyệt nói lớn, giơ lên mảnh Vạn thú vô cương:


-Ký kết và phục tùng ta, tất cả linh thú!

Một đám mây đen từ mảnh ngọc xuất hiện, bao phủ lấy tất cả linh thú. Bọn chúng trở nên không manh động và cúi xuống đồng loạt nói:

-Chủ nhân, chúng ta sẽ thần phục chủ nhân! ( chị này khủng quá, giơ lên một cái là thuần phục hết luôn, hết xảy!)

-Nếu biết chủ nhân mạnh mẽ như vậy, chúng ta đã sớm ký kết khế ước với ngài. -Băng Linh Huyền Điểu nói.

-Bây giờ các ngươi đều là linh thú của ta. Chắc các ngươi đã nhận ra trong thân thể ta không hề có chút nguyên khí nào, nên ta cần các ngươi bảo vệ ta. -Bắc Nguyệt nói.

-Chúng ta sẽ hết lòng bào vệ chủ nhân! -Đám linh thú đồng loạt nói.

Sau đó, Băng Linh Huyền Điểu chở Bắc Nguyệt về phủ và biến mất.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận