Kiều Ý không ngừng áp sát vào Thẩm Ngôn Khanh, càng ngày càng kích thích.
"Đừng làm loạn." Thẩm Ngôn Khanh đẩy cô ra, vốn dĩ hai người nằm trên mép giường nếu đẩy người nào đó ra thì sẽ ngã.
Kiều Ý lăn nửa vòng mới phát hiện bên cạnh trống rỗng, "Á!", cô kêu lên vì ngã trên mặt đất, cũng may là thảm nhung nên mới không quá đau.
Thẩm Ngôn Khanh không nghĩ rằng cô ấy chỉ đẩy nhẹ lại khiến cô ngã xuống dưới đất, nghe thấy tiếng "kêu thảm thiết" giống như ngã không nhẹ lắm, nhưng Kiều Ý luôn là người không đứng đắn, ai biết cô có giả vờ hay không.
Ngã cũng được, cho em ấy một bài học.
Thẩm Ngôn Khanh mặc kệ cô kêu rên, bản thân kéo chăn nằm xuống ngủ.
"Đau quá! Ui..." Kiều Ý gân cổ kêu đau, rên như thật, "Ngã đau quá..."
Sao chị ấy còn chưa tới xem mình, Kiều Ý chờ Thẩm Ngôn Khanh tới đây liền áp cô ấy trên sàn nhà, sau đó vào việc chính, nhưng căn bản Thẩm Ngôn Khanh lại không có động tĩnh gì.
Kiều Ý ngẩng cổ lên nhìn, trong miệng lại nói: "Chị à, Ngôn Khanh, Khanh Khanh... Đau..."
Có sức kêu như vậy, nhìn là biết giả vờ.
Thẩm Ngôn Khanh mặc kệ, dứt khoát tắt đèn, trong phòng liền tối đen.
Kiều Ý bị bỏ lại nằm trên sàn hóa đá, phải làm gì tiếp theo?
Thẩm Ngôn Khanh, sao chị không nhường em một chút...
Cô không còn cách nào khách đành cắn răng bò lên giường, cảm giác mình tự biên tự diễn quá chán, Kiều Ý mở một góc chăn, lặng lẽ chui vào.
Thẩm Ngôn Khanh quay lưng về phía cô, nghe thấy một chút động tĩnh, khóe miệng hiện lên nụ cười, đúng là không nên nhường em ấy.
"Chị ngủ rồi sao?" Nếu chị không muốn đùa, em sẽ không đùa, Kiều Ý tỏ vẻ kiểu nào cô cũng có thể làm được, cô chậm rãi dịch lại gần Thẩm Ngôn Khanh, dán sát vào cô ấy, ngực dán sau lưng, tư thế ái muội.
Điều chỉnh vị trí một chút, Kiều Ý thoải mái ôm cô ấy từ phía sau, "Có thể ôm chị, thật tốt!"
Thẩm Ngôn Khanh cảm giác được một vài nụ hôn nhỏ vụn rơi xuống lưng mình, vì thế xoay người ôm lấy đối phương, cô ấy nhịn không được hỏi: "Ngã đau sao? Đau ở đâu?"
"Không đau, lừa chị thôi." Lần này Kiều Ý thành thật trả lời.
"Vậy ngủ đi, ngày mai tôi đưa em ra sân bay."
"Dạ." Kiều Ý thích cảm giác rúc vào lòng cô ấy, chỉ tiếc ngày mai phải rời đi, lúc này vừa mới ở bên nhau, thật luyến tiếc.
Nói là ngủ nhưng Kiều Ý lại cúi đầu xuống, chôn trong ngực Thẩm Ngôn Khanh bắt đầu "trồng dâu tây".
"Kiều Ý..." Thẩm Ngôn Khanh nhẹ nhàng gọi tên cô, để cô nằm ngoan một chút.
Kiều Ý ngẩng đầu tới trước mặt cô ấy, ngoại trừ có thể nghe được tiếng hít thở, trong bóng tối cũng chỉ thấy được bóng dáng lờ mờ, "Ngôn Khanh, em luyến tiếc chị." Kiều Ý duỗi tay, cô dựa vào cảm giác lần mò tới khuôn mặt của cô ấy, sau đó hôn lên, chuẩn xác chạm môi cô ấy.
Chỉ có bóng tối, hoàn toàn yên tĩnh.
Xúc giác, khứu giác, thính giác, tất cả các giác quan giống như được phóng đại ra gấp đôi, Kiều Ý dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng vẽ môi cô ấy.
"Ưm..." Thẩm Ngôn Khanh rên nhẹ, nghe có vẻ rất thoải mái, nếu không phải ban đêm yên tĩnh chắc chắn Kiều Ý sẽ không nghe thấy, đây là điều tuyệt nhất trong bóng tối.
Thẩm Ngôn Khanh nhắm hai mắt, giống như rơi vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê, cô ấy hé môi, hai đầu lưỡi mềm mại tự cuốn lấy nhau, hai người hôn môi ngày càng ăn ý.
Kiều Ý vừa hôn Thẩm Ngôn Khanh vừa dùng một tay vịn lên vai cô ấy, sau đó đẩy ngã cô ấy trên giường.
Lưỡi của đối phương hết lần này đến lần khác quét trong miệng của cô ấy, Thẩm Ngôn Khanh cảm nhận được dục vọng của Kiều Ý ngày càng bùng nổ, mà chính cô ấy cũng đắm chìm không cách nào thoát ra. Kiều Ý vẫn ôm cô ấy, đè lên người cô ấy.
Từ khi bắt đầu nụ hôn, Kiều Ý không hề buông tha cho bất kỳ nơi nào trên cơ thể cô ấy, cô dùng tay vuốt ve da thịt Thẩm Ngôn Khanh, cảm nhận và khám phá những vùng đất nhạy cảm trên cơ thể cô ấy.
Bắt đầu từ nụ hôn, ý thức của cô ấy từ tỉnh táo đã trở nên hỗn loạn, cứ vậy mà "ngã vào tròng", không giống như lần bị hạ thuốc trước đó chỉ thấy cả người thần trí mơ màng, Thẩm Ngôn Khanh cảm thấy lúc này nằm trên người cô ấy là người của cô ấy, người mà cô ấy yêu.
Đôi môi nóng bỏng để lại trên người cô ấy nhiều dấu vết, Kiều Ý vươn tay bật đèn đầu giường, chỉnh độ sáng thấp nhất, cô muốn ngắm Thẩm Ngôn Khanh.
Ánh đèn mờ ảo nhưng hai người đều nhìn rõ nhau, sau đó bật cười.
"Ngôn Khanh, chị có yêu em không?"
Thẩm Ngôn Khanh vuốt ve khuôn mặt Kiều Ý, giọng nói khàn khàn gợi cảm, "Em nói xem?"
"Vậy em... em tới đây." Kiều Ý luồn tay xuống.
Lúc này cô đã ướt, khi cô đưa tay xuống kiểm tra "thành quả" lại có phần thất vọng, đúng là mình quá dễ bị kích động.
Không sao, từ từ cũng được.
Kiều Ý thu hồi suy nghĩ nóng vội, trước đây cô đã nhìn thấy rất nhiều chiến lược, chỉ để đợi đến tối nay, cô phải thử hết mọi cách trước khi bỏ cuộc!
Em ấy làm việc gì cũng nghiêm túc, ngay cả phương diện này cũng vậy...
Thẩm Ngôn Khanh thấy thái dương cô lấm tấm mồ hôi liền lau cho cô.
Kiều Ý trong lòng chán nản, cô đã làm việc rất chăm chỉ, nhưng... tại sao lại khác với những gì trên mạng nói?
Lần trước có lẽ vì tác dụng của thuốc nên Kiều Ý dễ dàng làm được... Nhưng lúc này Kiều Ý sợ làm đau cô ấy, lại chờ thêm một lúc.
Kiều Ý dùng môi lưỡi liếm mút trước ngực Thẩm Ngôn Khanh, đồng thời ngón tay ở dưới vân vê lúc nặng lúc nhẹ, cho đến khi điểm nhỏ trên ngực đối phương dường như có phản ứng, cô mới quay lại hôn môi Thẩm Ngôn Khanh.
"Ngôn Khanh, em yêu chị."
Thật sự cảm thấy quá vội, tại sao chị ấy lại không nói thêm mấy câu chứ.
Cứ như vậy, hình như cô ấy bắt đầu có phản ứng, đầu ngón tay bắt đầu cảm nhận được sự trơn trượt, Kiều Ý tiếp tục ghé sát vào tai cô ấy.
"Em yêu chị, em muốn chị... Ngôn Khanh..."
Kiều Ý thấy cô ấy cắn môi dưới, sốt ruột nghĩ: Em đã nỗ lực như vậy mà chị lại chịu đựng không kêu lên, chị nhất định phải rên cho em nghe!
Vì thế Kiều Ý dùng đầu lưỡi cạy miệng Thẩm Ngôn Khanh.
"Ngôn Khanh, đừng cố chịu đựng..."
Thẩm Ngôn Khanh bên dưới rất ổn, Kiều Ý tin rằng công phu không phụ lòng cô.
Không rên? Em nhất định phải nghe chị rên!
Kiều Ý đẩy chăn xuống, cô ngồi quỳ trên giường, cúi đầu hôn từ mắt cá chân cô ấy, cuối cùng tới đùi non, Kiều Ý khẽ tách hai chân cô ấy, cúi đầu xuống đó.
"A..."
Thẩm Ngôn Khanh mới nhẹ nhàng mà rên rỉ nửa câu, lại nhịn xuống, "Tiểu Ý, em... Mau dừng lại đi..." Cô ấy không thể chịu được hành động này.
Kiều Ý rất nghiêm túc, cô khẽ liếm và dần dần tăng thêm lực.
"Ưm..."
Nước mật càng ngày càng nhiều, Kiều Ý ngẩng đầu, đối phương cuối cùng cũng đáp lại, Kiều tiểu thư hài lòng mỉm cười.
Cô áp trán vào trán Thẩm Ngôn Khanh, khuôn mặt lúc này vô cùng quyến rũ, đỏ mặt hỏi: "Khanh Khanh, thoải mái không?"
"Chị ơi, chỗ đó của chị rất ngon..."
Làm chuyện này còn không biết xấu hổ hỏi thoải mái hai không, thay đổi các kiểu xưng hô toàn làm người ta đỏ mặt, nhưng khi nghe thấy tiếng của Thẩm Ngôn Khanh lại có cảm giác một luồng nhiệt ập tới.
Hình như, tràn ra rồi.
"Chị có thích... Em gọi chị như vậy không?"
Kiều Ý thở dốc, tuy hơi mệt nhưng một chút như vậy không thấm vào đâu, vừa rồi dùng lưỡi khiêu khích quả nhiên đã ướt đẫm, bây giờ chỉ cần nhẹ nhàng đi vào.
"Chị ơi, kêu ra đi... em muốn nghe."
"Em... Câm miệng... A ưm..."
Hết lượt này đến lượt trêu chọc khác, hàng phòng ngự của Thẩm Ngôn Khanh đã bị đánh bại, Kiều Ý mang tới cảm giác mà cô ấy chưa bao giờ trải qua, cho dù là tâm lý hay là thân thể.
Thẩm Ngôn Khanh ôm chặt Kiều Ý, chiếm lấy đôi môi và lưỡi của cô dưới sự tác động của khoái cảm. Cảm giác ngây ngất này không phải là đánh mất bản thân mà là khám phá ra một khía cạnh khác của bản thân, tất nhiên cô ấy chỉ muốn để lộ trước mặt Kiều Ý.
Có Thẩm Ngôn Khanh phối hợp, Kiều Ý như cá gặp nước, cả đêm muốn cô ấy cứ một lần lại thêm một lần, cuối cùng cả người mệt mỏi ngã xuống giường ngủ.
Thẩm Ngôn Khanh kéo cô tới, ôm cô, hôn vào tai cô rồi dịu dàng dàng đánh thức: "Tiểu sắc quỷ, tắm rửa rồi ngủ."
Kiều Ý mơ mơ màng màng nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng lại ân cần ấy của Thẩm Ngôn Khanh, cô như rót mật trong lòng, hạnh phúc nhoẻn miệng cười, lại dụi vào lòng Thẩm Ngôn Khanh, vừa mệt mỏi vừa thỏa mãn nói: "Em muốn đi tắm với chị."
"Được."
Tắm xong, nằm trên giường, Kiều Ý không chịu buông ra, muốn ôm Thẩm Ngôn Khanh ngủ, cô rất dễ xúc động, cho dù chỉ là một cái ôm, tình cảm của cô dành cho Thẩm Ngôn Khanh có lẽ cũng bắt đầu từ cái ôm ngày ấy.
"Từ nay trở đi... Lúc tâm trạng em không tốt chị phải ôm em, khi em khóc chị càng phải tới hôn em."
"Logic của em là kiểu gì đây?"
"Khi còn nhỏ mẹ đã nói với em, nếu thấy buồn thì ăn một viên kẹo sẽ tốt lên. Nhưng bây giờ em không cần như vậy nữa..."
Thẩm Ngôn Khanh cười: "Em trưởng thành rồi sao?"
"Không, bởi vì..." Kiều Ý làm vẻ thần bí.
"Vì sao vậy?"
Kiều Ý chu môi, "Chị hôn em một chút em mới nói."
"Được thôi!"
Giống như dỗ trẻ con vậy.
Thẩm Ngôn Khanh ôm mặt cô, "chụt".
Kiều Ý làm sao có thể hài lòng với nụ hôn hời hợt thế này, phải hôn lưỡi nóng bỏng mới được.
Sau khi hôn môi, Thẩm Ngôn Khanh cảm thấy coi Kiều Ý như trẻ con rất không sáng suốt, Kiều Ý chính là giả vờ ngây thơ, một người thực sự ngây thơ làm sao có thể mỗi lần muốn hôn cô ấy bằng lưỡi.
"Bây giờ có thể nói chưa?"
"Vì... Chị chính là kẹo của em. Cho nên sau này em ăn chị là được!"
"Trẻ con... Tiểu lưu manh."
"Vậy thì ve vãn với lưu manh thì gọi là gì? Chị này... Em là tiểu lưu manh, vậy chị chính là đại lưu manh, lại còn là đại lưu manh giả đứng đắn!"
Thẩm Ngôn Khanh đưa tay nhéo má cô, "Ngủ đi."
"Phải làm sao bây giờ? Em vẫn muốn làm chuyện hạ lưu với chị." Kiều Ý vừa nói vừa lấy ngón tay xoay vòng trước ngực Thẩm Ngôn Khanh.
"Dừng! Đi xuống ngủ đi."
Kiều Ý: "Ò..."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...