"Không cần khách khí."
Anh không nhịn được cười cười.
Hoàng Nhạc Nhạc thở phì phì cắn hộp bánh sandwich, một ngụm lại một ngụm.
Anh buồn cười nhìn cô,
"Cô và cái hộp sandwich hẳn không có thù oán không đội trời chung, cô có cần thiết phải có bộ dáng như muốn gặm xương nó, uống máu của nó không."
"Tôi. . . . . . Nào có!"
"Dù thế nào thì đối với thức ăn ngon, phải ôn hòa bình tĩnh mới có thể tỉ mỉ nếm ra hương vị trong đó, nếu không cho dù cái cô ăn là món ăn ba sao Michelin, trong miệng cô cũng như đang nhai sáp nến."
Anh thanh thản nâng hai chân thon dài, dựa lưng vào thành ghế, thân thể bỗng khẽ cứng đờ.
Hoàng Nhạc Nhạc nhận ra,
"Lưng của anh vẫn còn rất đau sao?"
"Cô thử nói xem?"
Anh liếc xéo đầu sỏ gây nên.
"Tôi không có bị người kia một gậy đánh cho hộc máu tại chỗ đã là cực may mắn trong bất hạnh rồi."
Nói tới việc tối hôm qua, lòng cô tràn đầy áy náy,
"Tôi làm sao mà biết anh và tên nghiện kia lại đột nhiên đổi chỗ cho nhau."
"Nói như vậy, đều sai lầm của tôi hả?"
Anh hừ nhẹ.
Không không không! Dù nói thế nào, anh có ân cứu mạng cô, cô không phải là người vong ân phụ nghĩa, lòng lang dạ sói.
"Tất cả đều là do cái tên đó sai!"
Tịch Hoa Nguyệt hừ nhẹ một tiếng, câu trả lời này có thể miễn cưỡng chấp nhận.
Giờ phút này Hoàng Nhạc Nhạc chỉ muốn mau chóng ăn hết bữa ăn sáng này, không muốn ở phòng làm việc của Tịch Hoa Nguyệt thêm một giây đồng hồ nào, tránh cho vô duyên vô cớ trở thành tình địch của Trợ lí Triệu, quá nhiều oan uổng á!
"Cẩn thận nghẹn ——"
Anh còn chưa nói hết, cô đã ho lên.
"Khụ khụ. . . . . ."
Anh nghiêng người, vỗ vỗ lưng lưng cô,
"Không sao chứ?"
Anh anh anh làm sao đột nhiên đối với cô dịu dàng như thế? Trái tim bỗng dưng lỡ một nhịp đập.
"Tôi. . . .tôi không sao, cám ơn anh."
Tay của anh giống như có chứa ngọn lửa đang bùng cháy, cách lớp áo đốt cháy lưng cô, làm cho nhiệt độ cơ thể tăng lên vài độ.
"Ăn nhanh như vậy làm gì? Không có người tranh giành với cô đâu."
"Bây giờ là giờ làm việc."
Hết nghẹn, cô muốn mau chóng rời khỏi lại tiếp tục cố gắng ăn tiếp.
Tịch Hoa Nguyệt suy tư nhìn cô.
Cuối cùng, Hoàng Nhạc Nhạc giải quyết xong hộp bánh sandwich, sau đó cũng vội vàng như vậy uống xong ly cà phê, đứng lên.
"Tôi muốn đi về làm việc."
Cô nhất định sẽ không tiêu hóa được quá.
Anh gật đầu,
"Ừ."
Hoàng Nhạc Nhạc vừa đi ra khỏi phòng làm việc của Tịch Hoa Nguyệt, quả nhiên liền lập tức nhận được hai luồng ánh mắt nóng rực bắn tới, tựa như muốn đốt ra hai lỗ thủng trên người cô.
Cô cúi đầu, bước nhanh rời đi, mãi cho đến khi cửa thang máy đóng lại, đem hai luồng ánh mắt của người nào đó ngăn ở bên ngoài, mới thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ cần người có mắt cũng nhìn ra được Triệu trợ lý yêu say đắm và mến mộ Tịch Hoa Nguyệt, hơn nữa chỉ riêng bề ngoài anh tuấn xuất chúng cùng thân phận không tầm thường, cũng đủ để cho rất nhiều cô gái thèm thuồng không dứt, ước gì đem anh một ngụm nuốt vào, cô có thể lý giải tâm trạng của Triệu trợ lý khi phải cẩn thận đề phòng từng động vật giống cái xuất hiện bên người anh, nhưng mà cô ấy hình như quá để mắt tới cô rồi?
Cô không có vóc người bốc lửa, diện mạo cũng chỉ coi là thanh tú mà thôi, anh làm sao có thể sẽ coi trọng cô!
Không thể nào, không thể nào, không thể nào. . . . . .
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...