Quên Phải Yêu Anh

Chân trời lộ ra những tia sáng bạc, thành phố từ từ tỉnh lại từ trong
giấc ngủ, trên con đường chính có một con đường nhỏ cắt ngang, một chiếc xe việt dã màu đen dừng ở ven đường. Trong xe có hai người đang ngủ
siêu siêu vẹo vẹo, nhưng từ đầu đến cuối hai bàn tay vẫn nắm chặt lấy
nhau.

Điện thoại di động đột nhiên vang lên tiếng chuông đánh thức hai người
đang ngủ say, bọn họ mở to đôi mắt nhập nhèm, vô hồn nhìn chằm chằm lẫn
nhau. Điện thoại di động trong túi vang lên không ngừng, không biết đã
bao nhiêu lần, Dương Kiền mất kiên nhẫn buồn phiền lấy điện thoại ra,
tức giận rống to, "Không cần thúc giục, tôi đến ngay đây."

"Bây giờ anh phải đi sao?"

"Ừ." Dương Kiền cất điện thoại, nhẹ nhàng gật đầu.

Tối hôm qua, Thẩm Kiều liều lĩnh rời đi cùng anh, bọn họ đi qua mấy khu
phố ra đến con đường nhỏ này, ở trong xe cả đêm qua. Nhìn anh có vẻ rất
mệt mỏi, gối lên chân cô rồi nhanh chóng ngủ mất. Mà cô vốn vẫn nằm trên giường thao thức, cơn buồn ngủ cũng càng lúc càng nồng đậm.

Dương Kiền đợi cô trong đêm, khiến Thẩm Kiều cảm thấy bản thân mình rất
quá đáng, cho nên mặc kệ lần này xảy ra chuyện gì, cô vẫn không có ý
định lùi bước, cô không muốn do dự một lần nữa rồi làm tổn thương Dương
Kiền, anh đau lòng, cô sẽ càng khó chịu hơn, cô tiêu tốn rất nhiều tình
cảm của anh, cô có tài đức gì mà anh lại yêu cô trước sau như một như
vậy?

"Nói thật đi, " Dương Kiền dừng lại một chút, mặt mày xụ xuống, khẽ nhíu mày, giống như đang suy tư cái gì đó, "Thật sự anh không tự tin lần sau khi gặp nhau, em sẽ không trở quẻ một lần nữa. Thế nào cũng phải chuẩn
bị trước tâm lý, em lúc nào cũng sắp xếp những người khác ở phía trước,
cha mẹ, Thẩm Du, thậm chí là Thịnh Hạ, đối với em mà nói, anh cũng không có trọng lượng."

Thẩm Kiều lắc đầu phủ nhận: "Không phải vậy."

Dương Kiền ngước mắt nhìn cô, thấy được vẻ mặt hơi kinh hoảng của cô.

Thẩm Kiều run rẩy nắm lấy hai tay của anh, hai mắt nhìn chằm chằm vào
anh, kiên định lạ thường: "Chuyện như thế này sẽ không bao giờ xảy ra
nữa. Em biết bọn họ vẫn sẽ phản đối, nhưng mà mặc kệ.”

Nhìn bộ dạng lo lắng sốt ruột của cô, ngực Dương Kiền nóng lên, kìm nén
cơn xúc động muốn ôm lấy cô, hì hì nở nụ cười, "Nói mà không có chứng
cớ, em đã từng có tiền án tiền sự như vậy, làm sao anh dám tin tưởng?"

Thẩm Kiều cúi đầu nhìn bản thân, trừ quần áo và giầy ra, một nghèo hai
túng cái gì cũng không có, sợ anh không tin, cô càng lo lắng hơn, thậm
chí bắt đầu nghĩ có cần viết một lá huyết thư hay không.

Dương Kiền giơ tay lên, từ trên đầu cô bứt một sợi tóc, thả trong lòng
bàn tay, "Vậy lấy cái này đi, nếu như em lại bỏ đi, anh sẽ cầm nó đi báo án, " Dương Kiền nói tới đây, vẻ mặt nghiêm túc, nhấn mạnh: "Dùng tóc
để kiểm tra ADN, kiện em lừa sắc, lừa tài, lừa tình cảm của anh. Đừng có nghĩ rằng anh nói đùa, em cũng biết rồi đấy, anh có thể không tốn chút
sức nào để đưa em vào cục."

Thẩm Kiều khẩn trương gật đầu: "Em tin."

Dương Kiền cười, cưng chiều nhéo cái mũi của cô, cúi người khẽ chạm vào môi của cô: "Anh đưa em về nhà."

"Ừ." Thẩm Kiều đáp lời, hai cánh tay lại vòng lên cổ của anh, tiến tới hôn anh.

Lúc Thẩm Kiều về đến nhà, cả nhà đang dùng bữa sáng trong phòng ăn. Nghe thấy cô vào cửa, ba người đang ngồi trước bàn ăn không hẹn mà cùng quay đầu lại nhìn cô, Thẩm Kiều hơi xấu hổ hắng giọng một cái rồi nói: "Con
lên tầng thay quần áo trước đây."


Cố Hoa Lam dịu dàng nói: "Sửa soạn xong rồi xuống ăn sáng."

"Vâng." Thẩm Kiều cười gật đầu.

Đợi Thẩm Kiều rửa mặt xong, quay lại phòng ăn thì chỉ còn Thẩm An ngồi ở đó.

Thẩm Kiều ngồi xuống đối diện ba mình, Thẩm An gấp tờ báo lại để trên
bàn ăn, nói với cô: "Ăn xong điểm tâm thì đến thư phòng một chuyến, ba
có chuyện muốn nói."

Thẩm Kiều không biết ba muốn nói gì với mình, nhưng mà trên trực giác là có liên quan tới Dương Kiền, bữa sáng phong phú này, hôm nay bỗng trở
nên nhạt như nước ốc.

Quả nhiên, sự việc rất đơn giản, không cần suy nghĩ nhiều, tất cả đều
nằm trong dự đoán của Thẩm Kiều, nhưng chỉ có một chuyện mà cô không ngờ tới, chuyện xảy ra ở ngoài cửa tối hôm qua, ba cũng nhìn thấy hết.

"Ba đã dung túng con hết lần này đến lần khác, nhưng mà Thẩm Kiều à,
không cần tiếp tục khiêu chiến ranh giới cuối cùng của ba." Trong lời
nói của Thẩm An, ngập tràn ý tứ cảnh cáo.

Thẩm Kiều hít một hơi thật sâu rồi thở ra, giọng nói không kiêu ngạo
không tự ti: "Ba, con chưa bao giờ chống đối ba, nhưng mà lần này chỉ có thể nói thật xin lỗi. Nếu như ba lo lắng Thịnh Hạ không thể nào tiếp
thu được, con có thể rời đi, cho đến khi em ấy tiếp nhận, ba và mẹ hiểu
được thì thôi."

"Đây là là lời nói hoang đường gì vậy?" Thẩm An bị lời nói của Thẩm Kiều làm cho tức giận, đập mạnh tay xuống bàn sách, phát ra tiếng động lớn.

"Con nói lời này, không phải muốn uy hiếp ngài, mà con đã không đường để đi nữa rồi, " nói xong, Thẩm Kiều ngẩng đầu nhìn về phía ba mình, "Ba,
thật xin lỗi."

Nói xong, Thẩm Kiều xoay người rời đi, kéo cửa thư phòng ra thì lại thấy Thịnh Hạ đứng ngoài cửa, trong tay bưng một khay đựng trái cây tinh
sảo.

Thẩm Kiều không nghĩ tới Thịnh Hạ lại đứng ngoài cửa, thấy cô ấy thì
Thẩm Kiều hơi kinh ngạc, không biết rốt cuộc Thịnh Hạ có nghe thấy cuộc
đối thoại của bọn họ hay không.

So với sự kinh ngạc của Thẩm Kiều, vẻ mặt Thịnh Hạ lại bình tĩnh, không nói một lời nhìn Thẩm Kiều.

"Thẩm Kiều, chỉ cần bây giờ con bước chân ra khỏi cái nhà này, về sau cũng đừng có quay về nữa."

Thẩm Kiều đưa lưng về phía Thẩm An, rũ hai mắt xuống, nhưng cô chỉ do dự trong chốc lát, rồi lại nghiêng người đi lướt qua người Thịnh Hạ, ra
khỏi thư phòng.

Đối mặt với Thịnh Hạ, từ đầu đến cuối Thẩm Kiều vẫn cảm thấy không đành
lòng, có lẽ Thịnh Hạ cũng không tốt hơn là mấy, cho nên, mắt không nhìn
thấy đối phương, là sự lựa chọn sáng suốt nhất.

Thẩm Kiều trở về phòng thu thập hành lý, tạm biệt mẹ mình, rồi từ từ rời khỏi nhà. Thẩm Kiều nói với mẹ, mình phải đi công tác rất lâu, trong
thời gian tới có thể sẽ không có thời gian quay về, nhưng cô sẽ thường
xuyên gọi điện thoại về. Dường như Cố Hoa Lam đã nhận ra cái gì đó, bà
kéo tay Thẩm Kiều thật lâu không muốn buông ra, nước mắt cũng lăn xuống
không ngừng. Thẩm Kiều nhìn dáng vẻ của mẹ, thực sự không đành lòng,
nhưng cô vẫn tránh khỏi bàn tay của mẹ, xoay người rời khỏi phòng ngủ.

Thẩm Kiều đến chỗ ở của Hạ Tiểu Thu, trốn tránh, không bước chân ra khỏi nhà một tuần liền. Ba nhất định sẽ vận dụng quan hệ, cản trở việc cô
rời khỏi Bắc Kinh, nhưng nếu là đi cùng Bộ Ngoại Giao, như vậy ông sẽ
không có bất kỳ biện pháp nào cả.

Một tuần lễ sau, Thẩm Kiều theo tổ học tập huấn của bộ Ngoại Giaolên

đường đi Tam Á. Thẩm Kiều nói với Nghiêm Túc, cô có thể đi công tác
trường kì, một hai năm không quay về cũng không sao, bởi vì cô biết, chỉ cần cô về thủ đô, rất có thể sẽ không có cách rời đi. Dĩ nhiên, không
phải Thẩm Kiều không nghĩ tới, để cản trở việc rời đi của cô, Thẩm An sẽ dùng quan hệ để điều chuyển cô khỏi Bộ Ngoại Giao.

Sau khi kết thúc đợt tập huấn, Thẩm Kiều bay đi Giang Tây, sau khi đi
đường vất vả cuối cùng cũng đến thành phố nhỏ kia. Không hề trốn tránh,
cũng không hề giấu giếm, không hề sợ hãi, chỉ có vui mừng.

Người trong nhà vừa mở cửa ra, Thẩm Kiều giang hai cánh tay, cao giọng
kêu "surprise" , mừng rỡ như điên nhào vào trong ngực Dương Kiền, không
keo kiệt chút nào thổ lộ: "Em rất nhớ anh."

Cuộc điện thoại tối qua, cô nói đợt tập huấn còn một tuần nữa mới kết
thúc, nhưng mà hôm nay đã xuất hiện ở đây, Dương Kiền ngoại trừ kinh
ngạc, lại càng vui vẻ hơn, hai cánh tay siết chặt thân thể của cô, tham
lam hít vào hương vị trên người cô.

Thẩm Kiều vui vẻ ra mặt tựa đầu vào bả vai Dương Kiền, khi ngước mắt lên thì lại thấy mấy chục đôi mắt đang nhìn mình chằm chằm.

Sao trong nhà lại có người? Lại còn có nhiều người như vậy?

Thẩm Kiều vội vàng thu hồi nụ cười, hốt hoảng lui từ trong ngực Dương
Kiền ra, lùi về sau một bước trốn ở ngoài cửa, vẻ mặt quẫn bách nhỏ
giọng chất vấn: "Trong nhà có người sao không nói cho em?"

Dương Kiền với nụ cười nồng đậm chìn cô chăm chú: "Em cũng không hỏi."

"Vậy thì vừa nãy anh phải đẩy ra mới đúng!"

"Hiếm khi mới được ôm ấp yêu thương, anh sao có thể đẩy ra?" Cười nói
xong, Dương Kiền đưa tay ra kéo cô, cô trốn về phía sau, thế nhưng anh
lại cố ý kéo cô xuất hiện dưới ánh mắt của mọi người.

Thẩm Kiều hơi cảm thấy thẹn thùng, nhưng chuyện đã tới mức này nhăn nhăn nhó nhó cũng không tiện, những người kia xem ra là cấp dưới của Dương
Kiền, trước mặt bọn họ phải giữ gìn thể diện cho anh mới được.

Trong đó một người đàn ông trung niên cười hỏi vấn đề mà tất cả mọi người đang muốn biết: "Vị này chính là em dâu hả?"

Dương Kiền nghiêng đầu nhìn Thẩm Kiều, gương mặt của cô mềm mại, vẻ mặt
ngượng ngùng, giống như quả táo chín mùa thu, hai mắt đen láy, sáng
trong như mực, khuôn mặt nhìn nghiêng với hàng mi dài, da trắng nõn,
xinh đẹp như vậy.

Dương Kiền cất giọng nói: "Đúng, vợ chưa cưới."

Người đàn ông trung niên không nhịn được khen ngợi: "Em dâu thật là xinh đẹp.”

Mọi người bắt đầu rối rít phụ họa: "Kiểm sát Dương, chị dâu thật là xinh đẹp, chúng em có thể thỉnh giáo anh đã làm thế nào để theo đuổi bà xã
xinh đẹp như vậy hay không?"

Dương Kiền cười vang, "Đơn giản thôi, da mặt dày là được."

Thẩm Kiều hờn mát liếc anh một cái, sau đó đối mặt với khách, nụ cười dịu dàng: "Mọi người tùy ý, tôi về phòng thu dọn đồ đạc."

Dương Kiền giao hành lý cho cô, tiến tới bên tai cô nhỏ giọng nói: "Đồ đạc để ở ngăn tủ bên phải, tắm rửa sạch sẽ đợi anh nhé."

Thẩm Kiều đỏ mặt, lúc đi qua bên người anh thì ra sức cho anh một cái cùi chỏ.


Sau khi Thẩm Kiều về phòng, phòng khách mới vừa rồi còn không chế được
bỗng trở nên náo động, mọi người rối rít chen đến bên cạnh Dương Kiền.
Mặc dù Dương Kiền là cấp trên, nhưng ngoài giờ làm việc anh không hề có
dáng vẻ lãnh đạo, nhất là gần đây, mặt mũi lúc nào cũng tươi cười như
gió xuân.

Bọn họ khen Thẩm Kiều xinh đẹp, Dương Kiền rất khinh thường mà nói:
"Nhìn nữa cũng vậy thôi, xinh đẹp hay không cũng không quan trọng. Phụ
nữ ấy à, quan trọng là cần kiệm trị gia(1), chăm sóc chồng cho tốt là
được, công việc chỉ là thứ yếu. Về phần lúc nào thì kết hôn, phải xem
biểu hiện của cô ấy, biểu hiện tốt sẽ để cô ấy vào cương vị sớm một
chút."

1. Cần cù tiết kiệm, chăm lo gia đình

Bởi vì Thẩm Kiều bỗng nhiên xuất hiện, mọi người cực kì có mắt nhìn
nhanh chóng giải tán. Dương Kiền tiễn mọi người về, dọn dẹp qua loa
phòng khách, đi vào phòng ngủ thì thấy Thẩm Kiều đáng khoác áo ngủ đứng
trên giường, trong tay cầm một cái khăn tắm, vẻ mặt nặng nề, cao giọng
nói: "Này, là Hầu Tử phái viện binh tới sao?"

Dương Kiền ngoài cười nhưng trong lòng không cười hỏi: "Hôm nay em xướng tuồng gì vậy?"

Thẩm Kiều nghe vậy nhíu mày, nghi ngờ hỏi: "Ah? Chẳng lẽ không phải Nhị Lang thần sao?"

Nhị Lang thần, Dương Tiễn , Dương kiểm sát(2) . . . . . Dương Kiền sáng
tỏ, sải bước đi tới bắt được cô đang định nhảy giường chạy trốn, cô vừa
cười vừa thét chói tai, anh ôm lấy cô ngã xuống cái giường mềm mại, bóp
chặt cổ tay của cô, tựa vào trán của cô, cắn răng nói: "Em giỏi nhỉ?"

2. Dương Tiễn (杨戬), Dương kiểm sát(杨检) : chữ Tiễn vs chữ kiểm sát đồng âm [jiǎn]

Thẩm Kiều nói: "Anh có biết vừa rồi em phải nén cười khổ sở như thế nào
không, lần đầu tiên nghe thấy bọn họ gọi như vậy, thật rất buồn cười,
thẳng thắn mà nói, khẳng định ở sau lưng anh, bọn họ đã cười trộm không
biết bao nhiêu lần, Nhị Lang thần, Nhị Lang thần con mắt thứ ba đâu rồi? Ha ha."

Nhìn cô nở nụ cười không hề có tạp chất, trong lòng anh mềm mại như một
vũng nước, để cô tiếp tục cười vô ưu vô lo như vậy, anh có thể làm bất
cứ chuyện gì.

Dương Kiền buông cánh tay của cô ra, từ vạt áo ngủ của cô tham lam tiến
vào, lướt qua da thịt trắng nõn của cô, anh đã quen thuộc với thân thể
của cô, biết đâu là chỗ cô sợ nhột nhất, ngón tay của anh xấu xa từ dưới eo nhẹ nhàng trượt lên trên. Thẩm Kiều chợt hét ầm lên, không tránh
kịp, hai tay không ngừng đẩy cánh tay của anh, vừa kìm nén không cười,
vừa cố gắng cầu xin tha thứ, cố gắng né tránh anh, nhưng cô căn bản
không thoát được.

Giãy giụa lôi kéo một phen, áo ngủ của cô đã sớm bị kéo lên, miễn cưỡng
che được bộ ngực mượt mà, ánh mắt nóng rực của anh nhìn cô chăm chú, da
thịt trắng nõn dường như biến thành màu hồng nhạt.

Dương Kiền vùi đầu xuống cần cổ của cô, liếm hôn da thịt mềm mại, thanh âm ám ách: "Được nghỉ mấy ngày?"

"Ba ngày."

Ba ngày mặc dù không dài, nhưng mà bây giờ đối với bọn họ mà nói, thực
là xa xỉ. Đầu lưỡi của Dương Kiền xẹt qua vành tai nhỏ nhắn của cô, bên
tai cô buông lời nói: "Đúng lúc cho em biết sự lợi hại của Nhị Lang
thần."

Dương Kiền đẩy toàn bộ công việc xuống, chỉ ở bên cạnh Thẩm Kiều, bọn họ gần như đã kết hợp thành trẻ sinh đôi, một tấc cũng không rời khỏi đối
phương. Bọn họ đến siêu thị mua các loại nguyên liệu nấu

ăn, còn có rất nhiều áo mưa. Thẩm Kiều đích thân xuống bếp, cho bản thân ăn no, rồi lại để anh ăn no bụng.

Bọn họ điên cuồng làm tình ở tất cả các góc trong nhà, tựa như là muốn
bù đắp tất cả những ngày tháng trong quá khứ và tương lai không được gặp nhau.


Thời gian trôi nhanh như trục bánh xe được lấp mô tơ điện, ba ngày ‘lộc cộc’ vài tiếng thoáng cái đã trôi qua.

Dương Kiền đưa Thẩm Kiều đến sân bay, nhìn cô đi qua cửa kiểm tra an
ninh, vẫy tay hẹn gặp lại với anh, cho đến khi không nhìn thấy bóng dáng của cô nữa, Dương Kiền ỉu xìu như trái dưa chuột bị hái xuống, nhũn như con chi chi không hề có tinh thần.

Thẩm Kiều bị phái đi châu Âu, chỉ cần có thời gian rảnh, cô lại đến
Paris thăm bạn tốt Chung Tĩnh Duy, nếu như dư dả thời gian, cô sẽ ngồi
xe lửa nhỏ, hưởng thụ khoảng thời gian vừa nhàn nhã vừa thoải mái, dọc
đường nhìn thấy phong cảnh đẹp không sao tả xiết, cô liền lấy laptop tùy thân ra ghi chú lại, để về sau cùng đi với Dương Kiền.

Thẩm An vẫn không tha thứ cho việc Thẩm Kiều rời nhà mấy ngày nay, mỗi
lần nói chuyện điện thoại với mẹ, mẹ lại nói cho cô biết ba cô rất tốt,
Thịnh Hạ cũng rất khỏe, đồng thời còn dặn đi dặn lại rằng cô phải chăm
sóc bản thân thật tốt. Kết thúc cuộc trò chuyện với mẹ, cô luôn cảm thấy rất khổ sở, thật sự là cô quá tham lam rồi sao? Muốn có cả Dương Kiền
và gia đình, nhưng trên thực tế cô chỉ có thể chọn một trong hai.

Thẩm Kiều cầu xin Dương Kiền không được chủ động nói quan hệ của bọn họ
ra ngoài, cô tin như vậy sẽ nhanh chóng truyền tới tai Thẩm An, cô không muốn gây thêm phiền toái trong khoảng thời gian nhạy cảm này, dù sao
chỉ cần bọn họ bên nhau, có biết hay không thì đã sao?

Tết âm lịch năm nay, bản thân Thẩm Kiều bận rộn việc công, không thể về
nước gặp anh, khiến cô ngoài ý muốn là Dương Kiền không ngại vạn dặm xa
xôi đến thăm cô.

Kể từ khi Dương Kiền bị điều chuyển từ cơ sở về Bắc Kinh, chức vụ tăng
thêm một bậc lên phó sở. Lúc ấy Dương Kiền đột nhiên bị thuyên chuyển
công tác xuống tầng cơ sở, cũng đã có người suy đoán đây là để chuẩn bị
lên chức. So sánh với quá khứ, ngày hôm nay anh càng bận rộn hơn, nhất
là trong lễ mừng năm mới, suýt nữa là không có cơ hội xuất ngoại. Nhưng
anh vẫn cố gắng làm hết tất cả mọi việc, cố gắng dành ra hai ngày.

Nói cách khác, anh chỉ có thể đỏ mắt đáp chuyến bay đêm đi Paris, rạng
sáng đến nơi, ngủ một giấc với Thẩm Kiều xong, ăn xong bữa sáng, liền
phải lên đường bay về. Dĩ nhiên, đây chỉ là suy nghĩ của anh mà thôi,
anh ngàn vạn lần không dám nói thẳng cho Thẩm Kiều biết: Anh đặc biết
bay tới để ngủ.

Chung Tĩnh Duy đích thân lái xe đưa Thẩm Kiều đến sân bay đón Dương
Kiền, Chung Tĩnh Duy và Dương Kiền là bạn bè từ nhỏ, cùng lớn lên trong
một viện, số năm mà bọn họ quen biết nhau còn lâu hơn nhiều so vớ Thẩm
Kiều, Chung Tĩnh Duy nói cũng không biết từ khi nào, liền thích theo
chân bọn họ.

Hiện giờ, cô ấy đã trưởng thành, duyên dáng yêu kiều, đã sớm khinh
thường việc đi theo đám bọn anh, thậm chí vừa đi là đi luôn năm năm.

Dương Kiền hỏi Chung Tĩnh Duy: “Năm năm rồi, rốt cuộc cậu có định trở về hay không? Không phải cậu không biết, tóc cha cậu cũng đã bạc trắng, mẹ cậu cũng có rất nhiều nếp nhăn.”

Thẩm Kiều nghiêng đầu nhìn Dương Kiền một cái, Dương Kiền len lén nháy mắt với cô mấy cái.

Chung Tĩnh Duy từ kính chiếu hậu nhìn hai người bọn họ, cười một cái rồi nói: “Đương nhiên là muốn trở về rồi, thủ tục đã làm xong, chưa đầy hai tháng nữa.”

Dương Kiền đột nhiên kích động tiến tới: “Thật không?”

“Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy. Nhưng mà…” Chung Tĩnh Duy quay đầu
lại liếc anh một cái, lạnh lùng cảnh cáo, “Đừng có khua môi múa mép rêu
rao khắp nơi, hiện giờ Thẩm Kiều đang sinh hoạt trên địa bàn của tôi đó. Dựa trên giao tình hơn hai mươi năm của chúng ta, tôi mới nói cho anh
biết đó, đừng có phụ lòng tin tưởng của tôi.”

“Yên tâm, tôi chắc chắn sẽ không nói.” Dương Kiền nặng nề gật đầu. Nhưng mà tại góc độ Chung Tĩnh Duy không nhìn thấy, đôi con ngươi của anh
xoay loạn, trên mặt là vẻ ý vị sâu xa.

Đến khách sạn mà Thẩm Kiều ở, Chung Tĩnh Duy hạ cửa sổ xe xuống tạm biết bọn họ: “Sau khi trời sáng tôi sẽ quay lại tìm hai người ăn cơm, vui vẻ hưởng thụ thế giới hai người ngọt ngào đi.”

Thẩm Kiều vẫy tay hẹn gặp lại với cô ấy, nhìn xe Chung Tĩnh Duy biến mất vào trong bóng đêm cuối phố. Sau lưng chợt bị người nào đó ôm lên, Thẩm Kiều bị dọa sợ kều ầm lên: “Làm gì vậy? Mau thả em xuống.”

“Bắt đầu thế giới của hai người.” Dương Kiền hào hứng nói xong, lấy tốc
độ chạy nước rút chạy vào khách sạn, nơi bọn họ đi qua lưu lại một chuỗi tiếng cười như chuông bạc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui