Thẩm Kiều nhẹ nhàng ấn xuống tay nắm cửa, thấy cửa không khóa trái, vì vậy từ từ đẩy cửa ra, ánh đèn ở bên ngoài theo cánh cửa được mở ra chậm rãi rọi vào phòng.
Trong bóng tối, dáng vẻ người nằm trên giường dần dần rõ ràng, Thẩm Kiều từ từ ngồi xổm xuống bên giường, cúi người úp sấp trên giường.
Từ bé, Thẩm Du đã thích nằm sấp ngủ, cánh tay giơ cao thả trên gối đầu, cả khuôn mặt gần như bị cánh tay che kín. Không thấy được vẻ mặt của anh, cũng không biết anh có ngủ thật hay không .
"Thẩm Du, có thể đồng ý với chị một chuyện hay không? " Trong đêm tối, Thẩm Kiều ngắm nhìn người nằm trên giường, nhỏ giọng lẩm bẩm.
Thẩm Du hít thở đều đặn, chỉ lộ ra một nửa khuôn mặt đang say ngủ, lộ ra vẻ bình thản. Thẩm Kiều nói tiếp,"Mặc kệ sau này phát sinh chuyện gì, cũng không được rời khỏi nhà, bỏ đi, có được hay không? Chị không bỏ em được, ba mẹ cũng không bỏ được, trong lòng mọi người, em vĩnh viễn là con trai của nhà họ Thẩm."
Thẩm Kiều nhè nhẹ vỗ về tóc của Thẩm Du, "Biết em chỉ đang giả bộ ngủ, em không trả lời thì có nghĩa là đã ngầm thừa nhận...!"
Hô hấp của Thẩm Du vẫn ổn định như trước, không có ý muốn mở mắt. Thẩm Kiều cười vỗ vỗ đầu của anh: "Thật biết nghe lời ."
Thẩm Kiều nằm bò bên cạnh giường một lát mới đứng dậy ra khỏi phòng. Đợi đến khi cửa phòng đóng lại, cả căn phòng trở nên tĩnh lặng, người nằm trên giường từ từ mở mắt, con mắt trong sáng lóe sáng trong bóng tối.
Thẩm Kiều vẫn không ngủ được, lật tới lật lui đến nửa đêm. Cuối cùng, ý thức bắt đầu hỗn độn, ác mộng nối đuôi nhau mà tới.
Trong giấc mơ, ba đón Thịnh Hạ về nhà, Thẩm Du làm trái với điều cậu ấy từng đồng ý với cô, cậu ấy bỏ đi, không để lại một lời nào cả, cô muốn tìm cũng không thể tìm được.
Thẩm Kiều thấy, trong giấc mơ, bản thân cô nổi điên, độc ác đẩy Dương Kiền đang ở bên cạnh mình ra , lớn tiếng la hét rằng không muốn nhìn thấy anh. Cô nhìn thấy vẻ đau đớn trên khuôn mặt anh, nhìn bóng lưng anh rời đi, khóc một cách tuyệt vọng.
Trong giấc mơ tiếp theo, cô nhìn thấy Thịnh Hạ mặc váy trắng, mỉm cười hạnh phúc với cô. Cô thấy rõ người đang đứng bên cạnh Thịnh Hạ, anh đang cười, cười rạng rỡ, rạng rỡ đến chói mắt. Anh nắm tay Thịnh Hạ, nói cám ơn với cô, cám ơn cô đã khiến anh hiểu được, ai mới là người đáng giá quý trọng thương yêu, đâu mới là hạnh phúc của mình.
Thẩm Kiều nhìn bọn họ đi vào lễ đường, cô nổi điên muốn ngăn cản, tuy nhiên cô lại không thể nhấc chân. Cô liều mạng muốn mở miệng nói chuyện, lại phát giác bản thân vốn không thể phát ra được câu nói nào. Chỉ có thể bất lực nhìn của bọn họ chìm ngập trong hạnh phúc, hạnh phúc ôm hôn. . . . . .
"Không!"
Thẩm Kiều sợ hãi kêu lên rồi tỉnh lại, mở to mắt nhìn trần nhà. Cô chống xuống giường từ từ ngồi dậy, hô hấp nặng nề, trên khóe mắt rưng rưng nước mắt. Mất một lúc lâu, cô mới ý thức được những chuyện kia đều là mơ, không phải là thật. Nhưng trái tim đau quá, cảm giác đau đớn khiến cô cho rằng giấc mơ chính là sự thật.
Thẩm Kiều nhanh chóng xuống giường, chạy đến phòng của Thẩm Du. Ban ngày nên căn phòng sáng hơn, Thẩm Du cũng không ở trong phòng, nhưng đồ đạc của cậu ấy vẫn còn, trong phòng giữ quần áo vẫn treo đầy quần áo như trước.
Thẩm Kiều dựa vách tường thở dài ra một hơi. Thẩm Du đồng ý với cô sẽ không rời đi, chí ít, cậu ấy sẽ không biến mất không còn tăm hơi làm cho cô không tìm thấy.
Nhưng Dương Kiền thì sao?
Tối hôm qua, khi đối mặt với anh, cô chỉ trích anh rồi khóc thút thít, anh nhận lấy tất cả, nhưng vẫn ôm cô, an ủi cô. Nhưng mà sau đó, cô lại đẩy anh ra, một mình rời đi.
Lấy lỗi lầm của người khác trút lên người anh, độc ác làm anh tổn thương, độc ác đẩy anh ra, giống như trong giấc mơ. Nghĩ đến đây, trong nháy mắt, trái tim Thẩm Kiều như bị bóp chặt, đau đớn gần như khiến cô hít thở không thông.
Cô đã từng buông tha anh một lần, cảm giác đó khiến cô sống không bằng chết, chẳng lẽ hôm nay cô lại muốn buông tha anh một lần nữa sao? Không thể! Cô không thể quên khi mất đi anh, cô đã khổ sở biết bao nhiêu, cô không có cách nào để tưởng tượng ra cảnh nhìn thấy anh ở bên người khác, cô sẽ tuyệt vọng, sẽ khổ sở biết bao. Cô còn chưa thành thật yêu anh, còn chưa từng nói rằng cô yêu anh.
Thẩm Kiều lảo đảo chạy về phòng, cầm chìa khóa xe lên rồi đạp cửa bỏ chạy. Thậm chí con quên không thay quần áo, trên người vẫn mặc áo ngủ, mặt cũng không thèm rửa, cô chỉ muốn nhìn thấy anh ngay lập tức.
Dọc theo đường đi, cô vẫn vô cùng lo lắng, thậm chí còn sợ hãi, lo lắng tối hôm qua hành động của mình đã khiến anh thất vọng, anh quyết định buông tay.
Thời gian vẫn còn sớm, còn chưa đến giờ cao điểm, vì vậy đoạn đường này đi cực kì thuận lợi, Thẩm Kiều chưa bao giờ lái xe với tốc độ nhanh như vậy, chỉ vì muốn nhìn thấy anh ngay lập tức. Thẩm Kiều dừng xe ở lầu dưới nhà Dương Kiền, vội vã chạy vào tòa nhà. Trong thang máy, cô yên lặng đếm những con số đang nhảy lên, cảm thấy nó nhảy thật là chậm.
Thang máy "đinh" một tiếng rồi mở ra, thang máy vừa mở ra khoảng cách vừa đủ cô đã chen ra, vọt tới cửa nhà Dương Kiền, không ngừng nhấn chuông cửa, cánh tay còn lại cũng không nhàn rỗi, không ngừng gõ cửa. Nhưng thật lâu sau, anh vẫn không ra mở cửa, cũng không có tiếng đáp lại khiến Thẩm Kiều càng ngày càng sợ hãi.
Rốt cuộc, cửa được mở ra từ bên trong, anh với mái tóc rối bời, vẫn còn buồn ngủ xuất hiện ở cửa. Thẩm Kiều vui mừng muốn khóc, rốt cuộc trái tim cũng không kìm chế được nữa mà đập dồn dập, không nói hai lời liền nào vào rong ngực anh, dường như là dùng hết tất cả sức lực để ôm anh thật chặt.
Dương Kiền bị ôm bất thình lình, tưởng mình đang nằm mơ, cô gái ở trước mặt cũng làm cho anh hết sức kinh ngạc. Cô đang mặc cái gì vậy? Tại sao có thể mặc áo ngủ mà chạy đến đây?
Vốn dĩ bị đánh thức nên anh đang có một bụng đầy hỏa khí, nhưng vào giây phút nhìn thấy Thẩm Kiều thì tất cả liền tan thành mây khói.
Dương Kiền ôm Thẩm Kiều lùi vào trong nhà, đồng thời đóng cửa lại lúc này mới vỗ về khuôn mặt của cô, ép cô ngẩng đầu lên nhìn anh. Khuôn mặt cô chan chứa nước mắt, vẻ mặt tràn đầy sợ hãi, nhìn anh bằng đôi mắt trống rỗng tràn đầy nước mắt, khiến anh tan nát cõi lòng.
Đầu ngón tay dịu dàng lau nước mắt cho cô, nhưng từ đầu đến cuối vẫn mím môi không nói gì.
“Thật xin lỗi, thật xin lỗi.” Thẩm Kiều lo lắng nói xin lỗi: “em không nên nổi giận với anh, không nên chỉ trích anh, càng không nên đẩy anh ra, anh đừng tức giận, tha thứ cho em được không?”
Thì ra là vậy, anh còn tưởng rằng trong nhà lại xảy ra chuyện gi. Vì vậy Dương Kiền ôm chặt cô, nhỏ giọng an ủi: “Đồ ngốc, anh không hề tức giận.”
“Có có, anh có tức giận, anh thất vọng về em, thậm chí còn tuyệt vọng, quyết đinh rời đi mãi mãi.”
Thẩm Kiều vừa khóc vừa nói, khiến anh đau lòng. Dương Kiền nhăn mày lại: “Ai nói vậy?”
“em thấy rồi, anh muốn kết hôn với người khác.”
Thẩm Kiều sốt ruột, hận không thể nhảy dựng lên.
Dương Kiền càng cảm thấy hoang mang, đẩy cô từ trong ngực ra, cúi đầu quan sát cô tỉ mỉ, nhìn dáng vẻ khóc sướt mướt của cô, rốt cuộc không nhịn được mà phì cười: “Mới sáng sớm tinh mơ mặc đồ ngủ đến ôm ấp yêu thương, còn khóc nói không muốn xa nhau, có thể coi là em đang cầu hôn không?”
Thẩm Kiều càng khóc dữ hơn, cũng không để ý đến cái gì mà mặt mũi với chả hình tượng, túm quần áo của anh, khóc tuyên bố chủ quyền “Thịnh Hạ là em gái em, đây là sự thật không thể thay đổi được, có lẽ chúng ta ở bên nhau sẽ khiến cô ấy càng đau lòng, càng tuyệt vọng hơn, nhưng em không thể bì đắp bằng cách giao anh cho cô ấy, chỉ có thể giữ cô ấy ở bên cạnh, chỉ có thể làm như vậy. có lẽ mọi người sẽ cảm thấy em rất ích kỷ, rất tàn nhẫn, nhưng mà em không có biện pháp….”
Thẩm Kiều còn chưa nói xong, Dương Kiền đã cúi người hung hăng chiếm lấy môi của cô, tiếng nức nở nghẹn ngào theo đó mà tràn ra, nước mắt mặn chát lẫn vào trong môi lưỡi.
Một tay Dương Kiền nâng eo cô, một tay nắm chặt gáy của cô, không cho cô khoảng cách để lùi lại hay tránh né, anh hung hăng mút lấy đầu lưỡi của cô, day cắn môi của cô, dường như muốn hút hết toàn bộ không khí của cô, cảm thấy cô đã xụi lơ trong ngực mình, toàn bộ thế giới của cô chỉ có anh.
Sau buổi tối hôm qua, anh lo lắng suốt đem, vừa mới ngủ, lo lắng cô sẽ mềm lòng, vì bù đắp cho thương tổn của Thịnh Hạ, mà đẩy anh ra. Cô luôn đối xử với anh rất tàn nhẫn, điểm này thực sự khiến anh hận đến cắn răng nghiến lợi, nhưng cuối cùng cô vẫn là người anh yêu nhất, anh vĩnh viễn khong có biện pháp hận cô, không thương cô, không cần cô. Những lời cô vừa nói, khiến anh thực vui mừng, Thẩm Kiều của anh, Thẩm Kiều của riêng anh, Thẩm Kiều vĩnh viễn thuộc về anh.
Thật lâu sau, anh mới lưu luyến không rời buông cô ra. Mu bàn tay Thẩm Kiều lướt qua bờ môi sưng đỏ, thận trọng nói: “Anh đừng nóng giận được không?”
Dương Kiền chưa từng nhìn thấy co như vậy, vì vậy liền nổi lên ý xấu, nói: “Phải xem biểu hiện của em.”
Thẩm Kiều rũ mí mắt xuống, giống như đang suy tư cái gì đó. Không đành lòng nhìn cô khó xử, Dương Kiền khẽ thở dài, vừa muốn nói mình không hê tức giận, cánh tay của cô liền vòng lên cổ của anh, ngẩng đầu hôn lên môi của anh. Một thoáng đó, hình như có pháo hoa sáng rực, nở rộ trong thế giới của anh, xinh đẹp khiến anh chấn động, khiến anh hoàn toàn ngây ngốc.
Cô chủ động hôn anh, đầu lưỡi xinh xắn hàm răng của anh ra, dụ dỗ đầu lưỡi của anh cùng cô nhảy múa, cố gắng làm anh vui lòng, mê hoặc anh.
Mới sáng sớm, “Cái gì đó” không chịu được bất kỳ sự khiêu khích cả, khi cô nhào vào trong ngực anh thì nó đã có phản ứng, mà lúc này dáng vẻ dụng tâm của cô, càng làm cho từng tế bào trên toàn cơ thể anh kêu gào muốn cô, mạnh mẽ muốn cô. Vì vậy anh đổi khách làm chủ, đồng thời giữ lấy mông của cô, ôm cô lên, xoãi bước đi về phía phòng ngủ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...