Quên Phải Yêu Anh

Thịnh Hạ đặt ly
thủy tinh xuống, đây đã là ly nước chanh thứ ba rồi, mà người cô đang
đợi, từ đầu đến cuối vẫn chưa xuất hiện. Thịnh Hạ vuốt ve điện thoại di
động, nhìn thời gian đã hơn 21 giờ rồi. Dương Kiền rất bận rộn, thường
phải tăng ca để xã giao, làm bạn gái của anh ấy, phải hiểu được để thông cảm cho anh. Thịnh Hạ vẫn tự an ủi bản thân như vậy, đặt điện thoại
xuống, gọi nhân viên tạp vụ, đổi một ly nước chanh mới.

Mặc dù
Dương Kiền còn trẻ tuổi, nhưng đã là Trưởng phòng của Tổng cục điều tra
phòng chống tham nhũng ở viện Kiểm sát tối cao, đi kèm với sự quan trọng của chức vụ, việc xã giao cũng nối đuôi nhau mà đến, rất nhiều khi anh
không muốn gia nhập cục, không muốn tiếp xúc với nhiều người, nhưng ở
trong xã hội, anh không thể giống như khi còn bé nữa rồi muốn làm gì thì làm, muốn làm cái gì thì làm cái đó, ở trước mặt người khác nhất định
phải bày ra những bộ mặt giả dối đến cả bản thân anh cũng cảm thấy xa
lạ. Khoảng thời gian hoang đường trước kia, chính là hồi ức quý giá nhất của cuộc đời anh.

Dương Kiền đặt ly rượu đã trống không xuống,
lắc lư đứng dậy, lấy cớ phải gọi điện thoại, tập tễnh ra khỏi phòng bao
ồn ào, náo loạn, dựa vào cánh cửa, lục lọi từ trên xuống dưới để tìm
chìa khóa xe. Cuối cùng tìm được điện thoại, gọi một cuộc điện thoại,
rồi mở miệng chất vấn: "Chìa khóa xe đâu?"

"Trưởng phòng Dương, ngài nói buổi tối phải uống rượu cho nên không lái xe, bây giờ tôi đang ở bãi đậu xe đây."

[Bạn đang đọc truyện ở ๖ۣۜDiễn❀đàn❀๖ۣۜLê❀Quý❀Đôn]

Dương Kiền xoa tóc, chậm rãi đi xuyên qua hành lang, chân mày nhíu chặt lại,
đầu đau như muốn nứt ra, không hề nhớ được mình đã nói cái gì. Ở đầu
điện thoại bên kia, tài xế thử hỏi: "Ngài muốn đi chưa? Tôi đến cửa
trước đón ngài đây?"

"Ừ." Dương Kiền trả rồi cúp máy. Bởi vì cúi đầu, nên bị một người đàn ông đi ngược chiều đụng đến lảo đảo

Người này cũng uống rượu, mặc dù là anh ta đụng vào người khác, nhưng lại bày ra bộ dáng bị thua thiệt nặng nề, kêu gào ầm ĩ, đầu ngón tay gần như
muốn đâm chọt vào Dương Kiền. Đương nhiên cô gái bên cạnh anh ta nhận ra Dương Kiền, để tránh rước họa vào thân, nói hết lời để khuyên can,
nhưng không hề có tác dụng.

Dương Kiền dựa vào vách tường, híp
mắt nhìn người kia đang hận không thể nhảy dựng lên mắng anh, giống như
đang xem vở kịch không hề liên quan đến mình. Mắt thấy quả đấm sắp vung
vào mặt, anh cũng không có ý tránh né.

"Ôi chao, nói cái gì vậy?

Mau ngăn anh ta lại!" Quản lý đột nhiên xuất hiện rồi sợ hãi kêu lên,
tiếp vội vàng đỡ lấy Dương Kiền, khuôn mặt kèm theo nụ cười: "Kiền thiếu bị sợ hãi rồi, vị này uống nhiều quá, ngài đại nhân đại lượng, không
cần chấp nhặt với cậu ta."

Đột nhiên Dương Kiền cười rộ lên, vỗ
vỗ mặt của quản lý, nói với giọng lười biếng: "Mở cửa hàng để làm ăn,
khách hàng là lớn nhất, khách uống nhiều rồi mượn rượu nổi điên, các
người cũng phải hầu hạ, đây chính là bổn phận, có biết không?"

"Vâng. Kiền thiếu nói phải."

Dương Kiền nhìn bằng nửa con mắt, nói: "Vậy còn không nhanh buông người ra."

"Dạ dạ." Quản lý phất tay về phía mấy vệ sĩ áo đen, ý bảo buông tay ra.

Lúc này người uống nhiều rượu kia cũng tỉnh rượu không ít, nhìn trận chiến
này làm cho anh ta há hốc mồm, mặc dù không còn bị vệ sĩ kiềm chế, anh
ta vẫn cực kì an phận đứng yên, cũng không dám nói gì nữa.

Dương
Kiền rời tầm mắt khỏi người quản lý, ánh mắt chợt u ám. Người kia bị
nhìn đến cả người sợ hãi, lảo đảo lùi về phía sau, nhưng vừa mới lùi hai bước, đã bị người đối diện đá một cước vào bụng, lúc này đau đớn ngã
xuống đất không dậy nổi nữa.

Dương Kiền thu chân lại, bước qua người tên kia, cúi đầu liếc anh ta một cái, "Mượn
rượu điên khùng cũng không biết bản thân nặng mấy cân mấy lượng, con mẹ
nó học ai những thói hư tật xấu này vậy?"

Sau đó quản lý vội vàng đuổi theo, dĩ nhiên không quên bảo người khác khiêng kẻ đang đau đớn nằm trên đất đi ra ngoài.

Quản lý đỡ lấy Dương Kiền, dọc đường cẩn thận nịnh nọt: "Kiền thiếu, dù sao
ngài cũng trút giận được rồi, đừng chấp nhặt với hắn. Hắn có chút tinh
trùng xông lên não nên không có mắt, không đáng để theo chân bọn họ so
đo, ngài nói xem có đúng không?"

Dương Kiền không nói lời nào,
hơi rượu bốc lên khiến bước chân của anh càng ngày càng lơ lửng, may mà
có quản lý giúp đỡ, đi một mạch từ cầu thang máy ra cửa lớn, xe đã chờ ở cửa, nhưng anh cũng không muốn lên xe, muốn một mình đi bộ một lúc.

Cả đường đi xiêu xiêu vẹo vẹo, chưa đi được bao xa, Dương Kiền đã bị ai đó gọi lại. Dương Kiền quay đầu lại, híp mắt nhìn người đang đến gần, sau
đó cười ha ha, nụ cười này, khiến cho bản thân anh đi đã không vững lại
càng lắc lư hơn.


Thẩm Du chạy nhanh đến đỡ lấy Dương Kiền, trầm giọng nói: "Lên xe thôi."

Dương Kiền khẽ lắc đầu, "Chị cậu đâu rồi?" Giọng nói khi anh nói chuyện cực
kì nhẹ, cứ như là nếu nói lớn hơn, thì sẽ hù dọa những người khác chạy
mất .

Thẩm Du cười: "Anh sinh ra ảo giác à? Ở đâu ra chị tôi?"

Dương Kiền chợt lớn tiếng cười lên, nhưng ánh mắt lại cực kì lạnh lùng, nhìn
Thẩm Du một lúc lâu. Dưới tình huống Thẩm Du không hề chuẩn bị, thì hung hăng vung một quả đấm lên mặt của cậu.

Thẩm Du nhổ một ngụm nước bọt lẫn máu, không thể tưởng tượng nổi nhìn Dương Kiền, giận dữ hét: "Anh có bị bệnh không đấy!"

Dương Kiền cười càng lúc càng liều lĩnh, tiếp tục hỏi: "Chị cậu đâu rồi?"

Còn cách một khoảng xa nên hiển nhiên Thẩm Kiều không nghe thấy lời nói của bọn họ, nhưng mà từ xa xa nhìn thấy tình huống không đúng, không hiểu
tại sao đột nhiên lại đánh nhau. Vì vậy vội vàng chạy tới, nhưng khi cô
còn chưa nhấc chân lên, Thẩm Du đã nhanh chóng vung nắm đấm, chỉ có thể
trơ mắt nhìn Dương Kiền cũng thật sự trúng một quyền.

Dương Kiền bị quyền này đánh đến trực
tiếp ngã xuống đất, không biết có phải do Thẩm Du thật sự dùng sức lực
lớn như vậy hay không, dù sao khi Thẩm Kiều đến bên cạnh, Dương Kiền đã
nhắm mắt hôn mê.

Thẩm Kiều không rõ chân tướng hỏi: "Chuyện gì xảy ra vậy?"

Thẩm Du thở nhẹ, đưa tay lau tia máu trên khóe miệng, "Bất tỉnh cũng tốt hơn, tránh việc anh ta mượn rượu giả điên."

Thẩm Kiều tức giận hỏi: "Vậy làm sao bây giờ?"

"Có thể làm sao? Đưa về nhà chứ sao."

Hai người bọn họ hao phí sức lực đưa Dương Kiền lên xe, để cho anh nằm ở
chỗ ngồi phía sau tiếp tục ngủ mê man. Khi Thẩm Du dừng xe ở dưới lầu
nhà Dương Kiền thì anh vẫn không có xu hướng tỉnh lại. Vì vậy bất đắc
dĩ, bọn họ chỉ có thể đưa Phật phải đưa đến Tây Thiên, đưa anh lên nhà.

Thật vất vả mới ném được Dương Kiền lên trên giường, Thẩm Du mệt mỏi không

ít, thật là xui xẻo tám đời, vô duyên vô cớ bị một quyền, còn phải làm
cu li khuân vác.

Thẩm Du xoa xoa tóc, "Em đi ra ngoài hút điếu thuốc."

Chỉ còn lại hai người bọn họ ở trong phòng, Thẩm Kiều xoay người vào phòng
tắm, cầm một cái khăn lông để thấm ướt, mà lúc này, điện thoại di động
trong túi chợt vang lên, Thẩm Kiều vừa để nước, vừa nhận điện thoại,
dùng mặt và bả vai kẹp lại, âm thanh dịu dàng nói: "Rảnh rỗi rồi hả?"

"Vừa mới kết thúc một cuộc họp, đợi lát nữa phải đi ra ngoài một chuyến nữa."

"Có mệt không?"

"Dĩ nhiên, không có em ở bên cạnh, không có ai xoa bóp, càng mệt mỏi hơn."

Thẩm Kiều cười nhẹ, "Chỉ cần chịu bỏ tiền ra, sẽ có rất nhiều người đẹp xếp hàng để xoa bóp cho anh."

"Tay nghề của bọn họ không tốt bằng của em được, " anh ta trêu ghẹo, "Em đang làm gì vậy?"

Thẩm Kiều tức giận bĩu môi, "Có một người bạn uống một chút rượu, vừa đưa anh ta về nhà."

"A, vậy lát nữa trên đường về nhà phải cẩn thận đó, bên đó đã muộn chưa?"

Thẩm Kiều nhướng mí mắt, nhưng nụ cười trên bờ môi vẫn mười phần hạnh phúc, "Em biết rồi, mẹ Giản!"

"Không nói nữa, ngày mai sẽ gọi lại cho em, nhớ…"

Thẩm Kiều cắt đứt hắn: "Đêm đen, cẩn thận đề phòng lang sói."

Thẩm Kiều tắt vòi nước, nhét di động vào túi quần, xoay người thì nụ cười
trên mặt còn chưa kịp biến mất, đã nhìn thấy người đang tựa vào cửa,
đang híp mắt nhìn cô.

Trong lòng Thẩm Kiều căng thẳng, mấy câu cô vừa nói anh có nghe thấy không? Mà anh vẫn im lặng nhìn cô, khiến cô
cảm thấy có chút không được tự nhiên.

Thẩm Kiều từ từ đi vào, mỉm cười đưa khăn lông tới: "Lau mặt đi."

Dương Kiền không nhận lấy, hai cánh tay vẫn ôm ngực như cũ, bởi vì chênh lệch chiều cao, nên anh có thể thoải mái nhìn Thẩm Kiều từ trên xuống.

Dương Kiền lạnh lùng nói: "Không ngờ, tình yêu của em thật lâu đó."

Nụ cười mỉm trên mặt Thẩm Kiều vẫn chưa hề giảm một chút nào, đáp lại: "Cũng như nhau thôi."

Câu nói bất thình lình này đã chọc giận Dương Kiền, anh dùng lực đẩy tay
của cô, khăn lông theo đó mà rơi xuống đất, sau đó anh chỉ vào cửa
chính, quát to: "Cút."


Thẩm Du nghe thấy tiếng động nên quay lại, vừa định nổi bão thì bị Thẩm Kiều ngăn lại. Dương Kiền nhìn chị em hai
người, lộ vẻ mặt khát máu, nhưng lại mang theo ý cười, khiến người ta
nhìn vào sẽ cảm thấy sợ hãi.

"Cút!" Dương Kiền không kìm chế được tức giận lặp lại.

Thẩm Kiều đẩy Thẩm Du rời đi. Khi chờ thang máy thì Thẩm Du mím chặt môi
không lên tiếng, Thẩm Kiều liếc mắt nhìn anh, an ủi nói: "Chị biết em bị đám một quả nên trong lòng không thoải mái, anh ta uống nhiều vậy, em
so đo với anh ta làm cái gì? Lại nói, không phải em chủ động muốn đi
giúp anh ta à? Có lòng tốt lại bị anh là coi là gan lừa, không biết tốt
xấu là gì, em đừng quan tâm là được chứ sao."

Thẩm Du trầm mặc
không nói, sau khi cửa thang máy mở ra, bọn họ một trước một sau đến gần thang máy. Mà cùng lúc đó, cửa thang máy bên kia “đinh” một tiếng rồi
mở ra, chính là Thịnh Hạ với sắc mặt tái nhợt đi ra ngoài.

Cô ở
cửa ra vào đứng một lát, mới nhấn chuông cửa. Không có ai ra mở cửa, cô
cho rằng trong nhà không có ai, vừa định xoay người rời đi, thì cửa
chính bị người mở ra từ bên trong. Cô còn chưa kịp mừng rỡ mở miệng nói
chuyện, chỉ nghe thấy một tiếng giận dữ: "Con mẹ nó cô xong chưa? Bảo cô cút đi cô nghe không hiểu sao?"

Thịnh Hạ kinh ngạc đến ngây người nhìn Dương
Kiền, sắc mặt càng tái nhợt hơn, trong lúc nhất thời không biết làm sao, cảm giác đau đớn trong lòng lại tăng thêm một chút xíu.

Dương
Kiền thấy Thịnh Hạ bị mình hù dọa, sau đó mới nhớ tới tối nay bọn họ vốn có hẹn, mà anh vì xã giao nên quên mất không còn một mống, thế nhưng
cái cô nương ngốc này lại không gọi điện thoại để nhắc nhở anh?

Dương Kiền giữ chặt tay Thịnh Hạ, kéo cô vào trong ngực, rồi ôm chặt lấy. Ở
bên tai cô nhỏ giọng lầm bầm nói xin lỗi: "Thật xin lỗi, không phải nổi
giận với em đâu."

Thịnh Hạ vòng tay ôm chặt lấy vòng eo cường của anh, gương mặt dán vào bả vai anh, "Anh uống rượu à?"

Dương Kiền vùi đầu vào cổ cô, "Có xã giao, uống một chút ."

Thịnh Hạ nói: "Vậy để em pha cho anh ly nước mật ong."

Dương Kiền vuốt bờ vai của cô, ngưng mắt nhìn cô hỏi."Tại sao em không tức
giận? Giận anh lỡ hẹn. Tại sao em không hỏi anh nổi giận với ai?"

Thịnh Hạ mỉm cười vuốt lên chân mày đang nhíu chặt của anh, "Nếu như là
chuyện không vui, cần gì nhắc lại một lần nữa? Em biết rõ nhất định là
anh có việc, cũng không cố ý cho em leo cây, đúng không?"

Dương Kiền mím môi, đè cô ở trên ván cửa, giữ chặt lấy cô, cúi đầu hôn lên môi anh đào của cô.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui