Hận sao? Kỷ Thanh Phỉ chịu đựng đau đớn nghĩ, bi ai phát hiện, kỳ thật nàng một chút cũng đều không hận Tinh Thần.
Cho dù hắn là nam nhân cướp đi sự trong sạch của nàng, cho dù mỗi tháng, hắn đều phải cường bạo nàng một lần, cho dù hắn đem nàng nâng lên cao, làm nàng cảm thấy bản thân mình quý giá vô song, lại đem nàng đè ở dưới thân hắn, mặc hắn khi dễ.
Nhưng kỳ thật, Tinh Thần căn bản là không biết, hắn làm những chuyện này, đối Kỷ Thanh Phỉ là có ý nghĩa gì.
Bởi vì đối với người Sái giáo, cổ mẫu cùng cổ đều là làm chuyện này, tựa như Tinh Thần ủy khuất lúc nãy, số lần nàng nuôi hắn, quả thật là quá ít.
Đối với nàng mà nói là lăng nhục, nhưng đối Tinh Thần mà nói, đây là cổ mẫu nàng ngược đãi cổ vương.
Bởi vậy, đối với vị cổ vương cái gì cũng không biết này, toàn tâm toàn ý chỉ có nàng, Kỷ Thanh Phỉ là thật sự hận không được, hắn tuy rằng đáng giận, lại tốt hơn rất nhiều so với những người mà Kỷ Thanh Phỉ nhận thức trong sinh mệnh.
Hai năm trước.
Kiệu hoa lớn tám con ngựa kéo, Kỷ Thanh Phỉ đem mũ phượng khoác lên, từ Trung Nguyên đế đô, kéo đến Bắc cương xa xôi, cùng Trấn Bắc vương Nhiếp Cảnh Thiên nàng ái mộ từ nhỏ bái thiên địa, nói ra minh ước bạch đầu giai lão.
Rồi sau đó ở một mảnh hoan thiên hỉ địa chúc mừng, trong tiếng pháo mừng vang động, nàng khoác khăn voan phượng hoàng thêu chỉ vàng, đưa vào động phòng.
Kia vốn nên là một đêm hạnh phúc nhất của nàng ý, lại bị thứ muội Kỷ Nguyệt Lam của nàng một tay phá hủy.
Nàng ta thoạt nhìn tâm tư đơn thuần, trước đây một chút cũng đều chưa từng biểu lộ qua bản thân đối với tỷ tỷ ruột thống hận.
Ngày đó, Kỷ Nguyệt Lam ngồi trong tân phòng, như cũ bồi nàng nói chuyện, tỷ muội tình thâm.
Kỷ Thanh Phỉ vĩnh viễn nhớ rõ, sắc trời ngày càng tối, nha đầu bà tử dần dần rời đi, ngay cả muội muội nhỏ nhất Kỷ Vân Liễm cũng chịu đựng không nổi muốn đi ngủ.
Kỷ Nguyệt Lam đứng dậy cũng đi, cùng mọi người rời khỏi đây, sau lại không biết như thế nào quay về, trong tay cầm một chén rượu, đặt trên bàn tay như ngọc của tỷ tỷ Kỷ Thanh Phỉ, nàng cười nói:
"Tỷ tỷ, Vương gia ở bên ngoài cùng người kính rượu, nghĩ đến cũng sẽ mau trở lại, muội muội hôm nay cũng noi theo tân khách, kính tỷ tỷ một ly, ngày mai, muội muội liền phải hồi đế đô, chúc mừng tỷ tỷ hôm nay được như ước nguyện, rốt cuộc gả đến Vương gia làm Vương phi, tỷ tỷ sau này chắc chắn hỉ nhạc an khang, bình an trôi chảy."
Che khăn voan Kỷ Thanh Phỉ, nhìn không thấy Kỷ Nguyệt Lam biểu tình, nhưng muội muội lời này nói được vui mừng ngoan ngoãn, ngày thường, nàng cùng Kỷ Nguyệt Lam tỷ muội cảm tình lại là cực hảo.
Nghe xong những lời này của Kỷ Nguyệt Lam, Kỷ Thanh Phỉ tâm tư hồn nhiên, cũng là không khỏi tâm sinh ra một ít phiền muộn buồn cười.
Nghĩ đến ngày mai nàng muốn đi, từ đây về sau tỷ muội hai nơi, một x ở Trung Nguyên, một ở Bắc cương, cũng không biết bao nhiêu năm mới có thể tái kiến, Kỷ Thanh Phỉ trong lòng sinh phiền muộn, liền hướng về phía Kỷ Nguyệt Lam, nhấc chén rượu trong tay, ôn nhu trả lời:
"Từ nay về sau, chỉ nguyện muội muội ý nhạc vô ưu, thể khang vô tật."
Nói xong, Kỷ Thanh Phỉ nhẹ nhàng nâng lên một ít khăn voan, đem trong tay rượu uống.
Nàng cũng không biết này rượu gì kì quái, khi đó Kỷ Thanh Phỉ, còn đang ôm mộng làmTrấn Bắc vương phi, nàng cho rằng, sau này cũng sẽ như Kỷ Nguyệt Lam nói, từ đây hỉ nhạc an khang, bình an trôi chảy.
Lại còn có, gả cho nam tử mà bản thân ái mộ, phu quân là nam nhi nhân tài kiệt xuất, ở Bắc cương một tay che trời, có quyền có thế, cuộc sống sau này của nàng, tất là vinh hoa phú quý, hoa đoàn cẩm thốc.
Lại không biết, một chén rượu xuống bụng, Kỷ Thanh Phỉ từ đây liền rơi xuống cái danh "đêm tân hôn cùng người bỏ trốn", chẳng biết đi đâu, đem uy danh của Trấn Bắc vương vứt xuống đất dẫm đạp, mất hết thể diện.
- ---o----
Chang: Bên wordpress đã lết tới chương 11 rồi á mụi ngừi, mình chỉ nói vậy thoi chớ không phải muốn mọi người sang bên wordpress của mình đọc với follow mình đâu hihi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...