"Thật là khó lường a, người Sái giáo chúng ta rốt cuộc lại có cổ vương."
Có một vị mỹ nhân nói, đôi mắt nhìn về phía Kỷ Thanh Phỉ, miệng tấm tắc, cười:
"Trước giờ đều nghe nói đệ nhất mỹ nhân Trung Nguyên đẹp tựa thiên tiên, mấy tháng trước, giáo chủ còn nói với ta, muốn đem nàng về nuôi cổ, ta còn nghĩ nàng vui đùa đâu, Kỷ Thanh Phỉ kia chính là thiên kim quan gia, lại cùng Trấn Bắc vương có hôn ước, sao có thể tới chỗ người sái giáo chúng ta, hiện giờ xem ra, vẫn là giáo chủ lợi hại, người này quả nhiên bị giáo chủ đem tới tay, ai da nha, nhưng ta coi, thân thể này, cũng không biết có thể sống quá mấy tháng..."
"So với tỷ tỷ mà nói, đệ nhất mỹ nhân Trung Nguyên này tự nhiên vẫn còn kém xa, đều là do những người Trung Nguyên kia chưa từng tới Nam Cương chúng ta nhìn xem, nơi này mới là nơi sinh ra mĩ nhân tuyệt sắc a.".
Truyện hay luôn có tại || TRUМtrцy en.m E ||
"Còn không phải sao, nên mới nói người Trung Nguyên kiến thức hạn hẹp nha."
Có nữ nhân cười, trào phúng thanh danh Kỷ Thanh Phỉ, hóa ra cũng chỉ như thế, làm sao đáng giá để giáo chủ tiêu phí nhiều công phu như vậy đem nàng ta về?
Sau này, Kỷ Thanh Phỉ mới biết được, mấy mỹ nhân đó là số ít cổ mẫu mà người sái giáo có được, cổ mẫu người sái giáo không câu nệ ít hay nhiều, giáo chủ chỉ lấy cổ mẫu do chính mình tuyển chọn, nếu là nàng chướng mắt, dù có đưa tới tận cửa cầu xin làm cổ mẫu nàng cũng không cần, còn như nàng coi trọng, gian nan cực khổ thế nào cũng phải đem về tới tay.
Chỉ tiếc, lúc ấy Kỷ Thanh Phỉ thần hồn hoảng hốt, người khác trào phúng nàng, nàng cũng không có khí lực tìm hiểu thân phận mấy mỹ nhân kia, chỉ nghĩ, dù cho nàng có như thế nào, cũng không cần chịu người nhục nhã như thế.
Vì thế, liền nhặt một thỏi bạc trong khay trên mặt đất, ném tới mỹ nhân cười đến lợi hại nhất trong đó.
Trong nháy mắt nàng ném ra ngân lượng kia, liền có một nam nhân xuất hiện trước mặt mỹ nhân nhi, tiếp được thỏi bạc mà Kỷ Thanh Phỉ quăng ra.
Tiếp theo, đem lá rụng biến thành phi đao, từng mảnh hướng chỗ Kỷ Thanh Phỉ bay tới.
Đó là người cổ của vị mỹ nhân kia.
Những người bị Sái giáo làm thành người cổ, từ nhỏ đã bị ném trong Sái bồn đầy độc dược mà lớn lên, tựa hồ như trời sinh đầu óc thiếu một cây gân, phàm là ai muốn khi dễ chủ tử của bản thân, bọn họ cũng không hỏi người đó là ai, chỉ muốn khiến đối phương chết không toàn thây.
Vì thế, người cổ kia cũng muốn Kỷ Thanh Phỉ chết.
Nhưng mà, còn không đợi từng mảnh lá mỏng kia cắm vào thân thể Kỷ Thanh Phỉ, cổ vương sau lưng nàng liền phi thân tới, những thứ đó liền mềm mại rơi trên mặt đất.
Đồng thời, người cổ công kích Kỷ Thanh Phỉ, mấy mỹ nhân cười nhạo nàng cùng với những người cổ mà các nàng chăn nuôi, đều là sắc mặt xanh đen, trong giây lát liền khí tuyệt bỏ mình.
Đó là lần đầu tiên Kỷ Thanh Phỉ thấy Tinh Thần giết người, vì vậy, sau này khi nàng chọn tên cho hắn, liền gọi là Tinh Thần.
Vốn là nên cảm thấy Tinh Thần có bao nhiêu lợi hại, nhưng lúc ấy, trong lòng Kỷ Thanh Phỉ chỉ nghĩ đến sự bi thương của chính mình.
Nàng thất hồn lạc phách nhìn khung cảnh máu chảy đầm đìa trước mặt.
Nhìn người cổ vừa thay nàng giết người, toàn thân đẫm máu, người không ra người, quỷ không ra quỷ, đứng ở trước mặt nàng.
Sau lưng thân ảnh quần áo tả tơi của hắn, là mấy nam nữ sắc mặt cháy đen, động tác của người cổ quá nhanh, Kỷ Thanh Phỉ thậm chí còn không kịp thấy rõ ràng cổ vương giết người thế nào.
Nàng sợ hãi nhìn cổ vương đến gần nàng, biểu tình trên mặt hắn chất phác cùng vô thố, đáy mắt còn có tia sáng lóe lên, phảng phất như muốn tranh công, muốn được khen ngợi.
Nhưng Kỷ Thanh Phỉ lui về phía sau, nàng lắc đầu, cúi đầu nhìn những khay gỗ trên nền đá, nghĩ đến, những đồ vật trong khay là để lại cho nàng, lại nhìn tử trạng thê lương của những mỹ nhân kia.
Sợ kết cục nàng cũng giống như bọn họ.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...