Quế Cung

Type: BaConSâu & Mều

Ánh tịch dương bao phủ lên khu rừng phía sau, ánh sáng cuối cùng trong ngày tràn vào qua khung cửa sổ, Nam Cung Cửu chậm chạp thu dọn hành lý,
trong lòng hoàn toàn trống rỗng nhưng không hiểu vì sao vẫn có cảm giác
mình đã quên đồ vật nào đó.

''Tiểu thư, người thực sự muốn đi
sao?'' Liên Kiều đứng một bên buồn bã cuộn lọn tóc quanh đầu ngón tay
hỏi ''Nội thương của cô gia hình như rất nặng, đã nằm suốt cả một buổi
chiều mà vẫn chưa thấy người ra khỏi phòng, tiểu thư không sang chăm sóc người sao?''

Nam Cung Cửu sống mũi cay xè chỉ muốn bật khóc, thế nhưng chỉ có thể nín nhịn, khẽ tiếng nói ''Chàng bảo ta cút, ta còn ở
lại nơi này làm gì chứ…''

''Tiểu thư, người hà tất phải vì Yến
đại hiệp mà cãi nhau với cô gia, một người ngoài và một người nhà cơ mà. Tại sao người lại không phân biệt được chứ?''

Nam Cung Cửu ai
oán trừng mắt nhìn Liên Kiều nói ''Em thì phân biệt được rõ, mọi người
đều phân biệt rõ, thị phi bất phân, đen trắng điên đảo. Ngay đến tỷ tỷ
Kính Tử còn như vậy, Yến đại hiệp đó chẳng làm sai gì hết, rõ ràng là
con tiểu nha đầu đó nói dối. Nói đi là đi, trời đất cao rộng, chẳng lẽ
lại không có đất dung thân cho Nam Cung Yến này sao?''

Liên Kiều nhún vai bất lực, xem ra chẳng còn cách nào nữa, đành thu dọn hành lý, cùng theo chủ nhân đi.

Nam Cung Cửu quay đầu nhìn ngắm biệt viện nơi mà một tháng vừa qua, nàng đã cảm thấy rất vui. Tây Môn Phun Huyết đang nằm trong phòng kế bên, đoan
chắc lúc này không muốn ra gặp nàng. Thế nhưng Nam Cung Cửu cảm thấy
nàng cũng không thể không từ mà biệt được.

Cất bút, mài mực, Nam
Cung Cửu suy ngẫm một hồi lâu, chữ Phun trong Phun Huyết nên viết thế
nào nhỉ? Nàng chẳng nhớ nữa, ngay từ hồi học tiểu học lúc viết nhật kí
đến chữ nào không nhớ nàng thường dùng phiên âm. Sau này do dùng nhiều
máy tính, không mấy khi viết chữ, Nam Cung Cửu rất khổ sở mới có thể
viết xong bức thư ''Phun Huyết, khi chàng đọc được bức thư này, ta đã đi rồi. Xin lỗi vì đã khiến chàng tức giận, thế nhưng chàng nói phụ
nữ phải tam tòng tứ đức, không phải sao? Chàng bảo ta cút, ta không thể không vâng, ta cút đây, chàng đừng tức giận. Nam Nam luôn yêu chàng!''

Chỉ và chữ ngắn ngủi mà viết hết cả hai trang giấy, Nam Cung Cửu cầm lên
thổi cho khô vết mực, nhìn từng đống từng đống chữ, lại so với những bức thư họa trên tường, nàng đột nhiên cảm thấy tột cùng tự ti. Thật ra Tây Môn Phiêu Tuyết có rất nhiều ưu điểm. Nam Cung Cửu nằm bò trên mặt bàn, nhớ lại vết thương của Tây Môn Phiêu Tuyết, không phải chàng thực sự bị nộ khí công tâm, nội thương càng thêm trầm trọng chứ?

Trong
lòng Nam Cung Cửu lại nghĩ, nếu đã lưu thư, thì để lại thêm ít đồ lưu
niệm cũng chẳng sao. Nghĩ là làm, nàng vội tìm một tấm da dê, cắt thành
nhiều dải, sau đó gấp thành những ngôi sao may mắn rồi lấy ít bột phát
quang rắc lên khiến chúng trở nên lấp lánh.

''Tiểu thư, đã xong chưa?'' Liên Kiều đứng ngoài cửa nói vọng vào ''Sao mà người chẳng châm đèn lên thế?''

Nam Cung Cửu đã thay y phục nam nhân, đeo tay nải lên, dùng thư bọc lấy
đống sao may mắn, rồi nhảy ra ngoài ''Liên Kiều, em ra ngoài cửa lớn đợi trước, ta đi một lát sẽ ra ngoài.''

''Người đi đâu thế?''

''Ừm… đi cáo biệt.'' Nam Cung Cửu quay người bước vào tân hôn phòng trước đó.

Tân hôn phòng vẫn giăng lụa, đèn lồng, bình phong, trải bàn, rèm, gối đều một màu đỏ rực.

Tiểu Tứ lúc này không có ở trong phòng, khoảnh khắc Nam Cung Cửu rón rén
bước vào, mang theo ít gió khiến ngọn nến duy nhất trong phòng tức thì
tắt rụi. Nàng cũng chẳng bận tâm, đặt thư cùng đống sao may mắn lên mặt
bàn đầu giường. Trên bàn vẫn còn một chiếc bát không, có lẽ là đựng
thuốc. Nam Cung Cửu nhìn Tây Môn Phiêu Tuyết đang nằm tĩnh lặng trên
giường, trong lòng có cảm giác chua sót.

''Nàng vẫn chưa đi?''
Tây Môn Phiêu Tuyết đột nhiên mở mắt, trong đôi mắt đào hoa tuyệt đẹp
bỗng hiện lên bóng dáng hoang mang của Nam Cung Cửu.

''Chàng chưa ngủ à?'' Nam Cung Cửu ngại ngùng đứng trước mặt chàng giống như một đứa trẻ phạm lỗi.

Tây Môn Phiêu Tuyết nhanh nhẹn ngồi dậy, liếc thấy thứ đồ lấp lánh trên mặt bàn liền hỏi ''Đây là thứ gì?''

''Ta gấp ngôi sao may mắn cho chàng, hy vọng chàng sớm ngày bình phục.''

Tây Môn Phiêu Tuyết cầm một ngôi sao lên, đặt trong lòng bàn tay xem đi xem lại, hiếu kì hỏi ''Nàng làm thế nào vậy?''

''Dùng giấy gấp, sau đó rắc một ít bột phát quang lên.'' Nam Cung Cửu liền đưa hai tay vốc một đống sao lên, đưa tới trước mặt Tây Môn Phiêu Tuyết,
lại nói ''Này, tất cả đều tặng cho chàng đấy, đẹp không?''

Khuôn
mặt xinh đẹp tuyệt trần của Nam Cung Cửu càng thêm sáng ngời dưới ánh
sáng của bột phát quang, cũng hiện rõ bộ y phục nam nhân trên người.

Tây Môn Phiêu Tuyết bực bội nói ''Nàng cải nam trang định ra ngoài lừa người?''

Nam Cung Cửu vốn định cãi lại, có điều vì Tây Môn Phiêu Tuyết bị thương nên thành thật đáp ''Như vậy dễ dàng hành tẩu giang hồ hơn…''

''Hưm, còn nghĩ tới việc hành tẩu giang hồ? Nàng còn chưa ra khỏi Vạn Hoa Cốc có lẽ đã chết không toàn thây.''

Nam Cung Cửu buồn bã than dài ''Vậy còn cách nào khác đây, chàng đã đuổi ta đi rồi mà…''

''Nam Cung Yến!'' Tây Môn Phiêu Tuyết đanh giọng.

Nam Cung Cửu khẽ rùng mình ''Này, chàng lại thế rồi…'' Nhất định không có chuyện gì hay ho cả.

Tây Môn Phiêu Tuyết lạnh lùng nhìn Nam Cung Cửu rồi nói ''Mau trả giấy thôi thê cho ta.''

''Giấy thôi thê?'' Nam Cung Cửu ngẩng đầu nhìn trời, ây da, nàng vẫn còn cất
dưới gầm giường, quên chưa lấy, sau đó lại hỏi ''Chàng lấy giấy thôi thê làm gì?''

''Đưa ta.'' Tây Môn Phiêu Tuyết giơ tay.

Nam Cung Cửu theo ý thức lùi về phía sau lắc đầu ''Không có.''

''Đưa ta.'' Tây Môn Phiêu Tuyết đứng dậy.

Nam Cung Cửu nhẹ chớp mắt, tỏ ra vô tội ''Ta thực sự không có mà…'' Ta vẫn
còn giấu ở dưới gầm giường. Thế nhưng nửa câu sau còn chưa kịp nói ra,
nàng đã nhào ngã.

Tây Môn Phiêu Tuyết bực bội mở tay nải của Nam
Cung Cửu ra tìm kiếm một hồi. Sau đó, lại lục lọi tay áo, y phục, thắt
lưng của nàng nhưng hoàn toàn không có. Lẽ nào nàng giấu ở tận bên
trong? Khóe mắt Tây Môn Phiêu Tuyết khẽ co giật, giơ tay định lột y phục nàng xuống.

Nam Cung Cửu run rẩy bởi vì nàng bi thương nhận ra
Tây Môn Phun Huyết yêu đàn ông. Biết sớm dễ dàng bị chàng làm cho nhào
ngã như vậy, nàng đã chẳng vất vả dùng chiêu nắm chắc dạ dày đàn ông,
rồi múa cột trúc làm gì, cứ thay thẳng sang y phục đàn ông chẳng phải là thành công mỹ mãn rồi sao? Nhìn Tây Môn Phiêu Tuyết kích động quá thể,
Nam Cung Cửu quyết định vì bù đắp cho chàng mà hy sinh.

Lúc nãy
trong lúc giằng co, những ngôi sao may mắn rơi xuống khắp giường, ánh
lên dung nhan tuyệt sắc của nàng, hai mắt đang nhắm lại, đầu mày nhíu
chặt.

Tây Môn Phiêu Tuyết ngó tư thế hai người, chỉ là mới ngó
đôi chút thôi, trong người đã hừng hực khí huyết. Nhớ tới bát canh thập
toàn đại bổ lần trước, uống xong mà chưa hề phát huy tác dụng…

Nam Cung Cửu thấy Tây Môn Phiêu Tuyết khựng lại, khẽ mở mắt ra, nói như thể coi cái chết nhẹ tựa lông hồng ''Đến đi! Chàng thích thì cứ làm đi.''

Tây Môn Phiêu Tuyết càng lúc càng thở gấp hơn, cũng chẳng truy cứu nàng đã
phạm bao nhiêu lỗi lầm, kéo mạnh một phát, vứt chiếc yếm sang một bên.
Cảnh tượng xuân sắc hiện lên khiến chàng toàn thân cứng đờ.

Nam
Cung Cửu bị chàng nhìn đến độ mặt mày nóng rực, liền vớ lấy chiếc chăn
bông che người. Ai ngờ Tây Môn Phiêu Tuyết giằng ra, hạ người, ôm chặt
lấy nàng, hôn từ phần xương quai xanh lên tới bờ vai rồi vành tai.


Nam Cung Cửu toàn thân mềm nhũn, chẳng còn chút sức lực. Trong khi tay
chàng di chuyển khắp cơ thể nàng, lúc mạnh lúc nhẹ, giống như ân ái lại
như dày vò, khiến nàng muốn thoát cũng chẳng được.

Chính vào thời khắc quan trọng này, Tây Môn Phiêu Tuyết dừng lại bên tai nàng, sầm giọng nói ''Mau nói nàng yêu ta.''

Nam Cung Cửu mở choàng mắt nhìn chàng ''Cái gì chứ?''

''Nói nàng yêu ta.'' Tây Môn Phiêu Tuyết cố chấp nhìn thẳng vào mắt nàng
buông từng tiếng ''Nói ngay bây giờ.'' Tây Môn Phiêu Tuyết quyết không
rút lui.

Nam Cung Cửu lúc này đã bị đánh bại hoàn toàn, tại sao
cậu bạn Phun Huyết lại thích gây chuyện vậy chứ? Nàng chẳng tình nguyện
nói một câu hàm hồ ''Thì yêu chàng.''

Tây Môn Phiêu Tuyết ghé sát lại bên nàng ''Không có thành ý.''

''Được rồi.'' Nam Cung Cửu hô lớn ''Ta yêu…''

Thế nhưng còn chưa kịp thốt ra chữ 'chàng', Tây Môn Phiêu Tuyết đã hạ
người, Nam Cung Cửu liền thét lên. Tiếng thét này thậm chí càng lúc càng thêm to, đồng thời kinh động đến hết thảy gia đinh, nha hoàn trong phủ, sau này trở thành một lời đồn thổi thần kì về Nam Cung Cửu.

Sau
đó Nam Cung Cửu biết tất cả là do Tây Môn Phiêu Tuyết tính kế, rồi nàng
đau đớn tổng kết lại một câu ''Mấy anh chàng đẹp trai đều không phải
người tốt.''

Liên Kiều khổ sở ôm tay nải ngồi ngoài cửa lớn đợi
đến nỗi hoa sắp tàn, Nam Cung Cửu bên này đang ngon lành nhập giấc mộng
ngọt ngào. Rất lâu sau, một nha hoàn tốt bụng chạy ra gọi Liên Kiều vào, nhưng Liên Kiều khẳng khái đưa lời từ chối ''Ta đang đợi tiểu thư nhà
ta.''

''Tam thiếu phu nhân không đi nữa đâu.'' Nha hoàn này nói.

''Hả?'' Liên Kiều mặt mày ủ rũ, đứng dậy, chân nàng đã tê dại đi cả rồi. ''Lại sao lại không đi nữa?''

Nha hoàn kia thần bí ghé tai Liên Kiều thầm thì to nhỏ ''Chẳng nỡ rời xa
Tam thiếu gia, bây giờ hai người đang ân ái trong phòng đó.''

Liên Kiều đưa tay chống nạnh, khập khiễng đi vào trong, miệng không ngừng lẩm bẩm ''Trọng sắc khinh bạn, trọng sắc khinh bạn…''

Ôi nóng quá, nóng tới độ toàn thân nhớp nháp, Nam Cung Cửu đưa tay gãi cổ, một tay khác đẩy chăn sang… Hả? Tại sao trước ngực lại có thêm một bàn
tay nữa? Nam Cung Cửu chậm rãi quay đầu, đập vào trước mắt là một khuôn
mặt tuấn tú, môi hồng răng trắng, tuyệt đẹp, khuynh thành, khiến người
ta nhìn thôi đã chảy nước dãi.

Người đàn ông tuấn tú này khẽ chớp đôi mắt đào hoa, hôn nhẹ lên khóm má nàng nhẹ nhàng nói ''Phu nhân, chào buổi sáng.''

Nam Cung Cửu thoáng đứng hình, nàng đang nằm mơ sao? Lúc này bàn tay trên
ngực kia không an phận chút nào, khiến nàng không khỏi bật cười. Sau khi lấy lại bình tĩnh, nàng đột nhiên ôm chặt lấy chăn, căng thẳng dịch
người ra xa khỏi Tây Môn Phiêu Tuyết.

''Phu nhân, làm sao thế?'' Tây Môn Phiêu Tuyết một tay chống đầu, nhìn nàng bằng ánh mắt đượm tình.

Nam Cung Cửu nhìn lên đỉnh giường thoáng ngây người, mặt không biểu cảm nói ''Chàng có thể nhắm mắt lại trước được không?''

''Ồ.'' Tây Môn Phiêu Tuyết ngoan ngoãn nhắm đôi mắt đa tình của mình lại.

Nam Cung Cửu ôm chăn vội vã xuống giường, hoảng loạn mặc y phục, nàng phải lẻn đi trước khi xảy ra tình huống đáng ngại.

''Phu nhân, nàng đi đâu thế?'' Tây Môn Phiêu Tuyết lại mở mắt, mỉm cười nhìn về phía nàng.

Nam Cung Cửu đột nhiên đỏ bừng mặt, rụt đầu rụt cổ lắp bắp nhìn chàng nói ''Ta ra ngoài trước…''

''Ra ngoài? Ta đã sai người đi chuẩn bị nước nóng mang vào để chúng ta tắm rồi.''

''Tắm… tắm á…'' Nam Cung Cửu kinh hoàng nhìn nửa thân trên ở ngoài tấm chăn
của Tây Môn Phiêu Tuyết, trong đầu bỗng hiện lên cảnh tượng uyên ương
đạp nước.

Tây Môn Phiêu Tuyết đẩy chăn, vươn vai chuẩn bị xuống
giường, đột nhiên liếc thấy một vết máu ở trên mặt giường. Tây Môn Phiêu Tuyết nhìn Nam Cung Cửu đầy nghi hoặc ''Nàng bị thương chỗ nào à?''

Nam Cung Cửu cảm thấy da mặt dày của mình chẳng còn tác dụng nữa, lúc này
cả đầu nóng rực, lắp ba lắp bắp một lúc lâu mới thốt lên được một câu
''Chàng đã làm ta bị thương rồi còn hỏi?''

Tây Môn Phiêu Tuyết
nghiêng đầu, cau chặt đôi mày liễu, đột nhiên ngộ ra, xông tới tóm Nam
Cung Cửu ấn lên giường, cưỡng ép kiểm tra một lượt. Với y thuật cao
siêu, chẳng khó để chàng phát hiện ra, trước tối qua, vị phu nhân này
của chàng vẫn còn trinh trắng. Nói như vậy thì, chuyện ở Mộng Liễu Uyển
là sao? Đôi mắt Tây Môn Phiêu Tuyết vừa rồi còn thắm đượm tình cảm, giờ
đã sầm đen lại ''Nam Cung Yến!''

''Có…'' Nam Cung Cửu tự ti giơ tay lên.

''Vết máu lần trước từ đâu mà có?''

''Là ngón tay tay bị xước mà chảy máu thôi.'' Nam Cung Cửu căng thẳng, nuốt
nước miếng ''Ta không hề lừa chàng, đó là tự chàng hiểu lầm mà.''

Sắc mặt của Tây Môn Phiêu Tuyết càng lúc càng khó coi, nghĩ lại, chàng vẫn
luôn bị nàng lừa gạt. Mộng Liễu Uyển, sơn trang Phù Vân, hồ Tam Sinh,
Vạn Hoa Cốc, nàng một mình phân thành hai vai, chơi cũng rất sảng khoái, uổng công chàng tự xưng là công tử phong độ ngời ngời đệ nhất giang hồ, rốt cuộc lại bị một nha đầu nhãi ranh xỏ mũi dắt đi, thật đúng là… cả
người và thần phẫn nộ!

''Hưm!'' Tây Môn Phiêu Tuyết tức giận mặc quần áo rồi xông ra ngoài.

Hả? Tại sao lại bỏ chạy giữa chừng vậy? Nam Cung Cửu lồm chồm bò dậy, thét lớn ''Chúng ta không là uyên ương đạp nước nữa sao?''

Tây Môn Phiêu Tuyết quay đầu nhìn nàng, đợi chàng đi uống một bát canh thập toàn đại bổ xong sẽ quay lại xử lý nàng sau.

Trên hành lang, dọc bức tường đỏ rực, Liên Kiều đỡ Nam Cung Cửu từ từ bước
đi. Mấy hôm nay, hai tay Nam Cung Cửu run rẩy, chân cũng mềm nhũn, bộ
dạng yếu ớt lạ thường, nghiêng nghiêng ngả ngả tiến lên phía trước. Thế
nhưng phàm ai bắt gặp, đều nhìn nàng mấy lượt thể như nhìn quái vật. Nam Cung Cửu toàn thân tê dại chỉ muốn nằm xuống, thế nhưng nằm mãi cũng
phải ra ngoài sưởi nắng đôi chút, lại còn phải tới chỗ cốc chủ phu nhân
chào hỏi một câu, để tránh khiến người khác lo lắng.

Có điều, nàng không thể chịu đựng thêm được ánh mắt của mọi người, liền quay sang Liên Kiều hỏi ''Bọn họ nhìn ta làm gì chứ?''

Liên Kiều trợn mắt, lạnh nhạt nói ''Nhìn người trọng sắc khinh bạn.''

Nam Cung Cửu nhăn nhó mặt mày ''Được rồi, ta đã xin lỗi em ba lần, sự việc cấp bách, ta không thể rút ra ngoài được.''

''Đúng thế, trọng sắc khinh bạn.''

Nam Cung Cửu lau mồ hôi nói ''Ta biết ta trọng sắc khinh bạn, em không cần nhắc nhiều như vậy đâu.''

Liên Kiều đanh mặt, lẩm bẩm một mình ''Hai người gây ra tiếng động lớn như
vậy, ai mà lại không biết hai người đã trốn trong phòng làm gì chứ?''

''Bọn họ thì hiểu cái gì?'' Nam Cung Cửu đảo con ngươi ''Chúng ta ở trong phòng luyện công, chỉ là luyện công thôi.''

''Luyện công gì chứ?''

''Hừm… công phu song tu, phải có hai người mới có thể luyện được.''

''Song tu thế nào?''

''Thì chính là một người luyện công, một người luyện thụ, một công một thụ phối hợp với nhau, chẳng phải là song tu sao?''

Liên Kiều lắc đầu mơ màng, dù sao thì Cửu tiểu thư nhà nàng có mấy khi nói được những câu bình thường?

Còn về việc mấy hôm nay, Tây Môn tam thiếu gia và Tam thiếu phu nhân trốn
trong phòng làm những gì, đều đã truyền đến tai cốc chủ phu nhân, nói
chung là ân ái quá độ. Thế là người quyết định gọi hai đứa trẻ tới

phòng, chuẩn bị giáo dục một trận.

''Mẫu thân đừng nghe người ta nói linh tinh, không có chuyện đó đâu.''

''Làm sao mà không có? Con tới phòng thuốc lấy ba bát canh thập toàn đại bổ để làm gì?''

Tây Môn Phiêu Tuyết nhăn nhó mặt mày ''Chỉ có một bát thôi, hai bát còn lại là thuốc để bồi bổ sức khỏe cho Nam Nam.''

''Ồ?'' Cốc chủ phu nhân bán tính bán nghi, lại nhìn sang Nam Cung Cửu ''Tuy
rằng phụ nữ phải tam tòng tứ đức, có điều những lúc cần thiết, con cũng
phải khuyên giải phu quân biết kìm chế. Nhìn con xem, đã trở thành bộ
dạng gì rồi?'' Nói rồi, cốc chủ phu nhân lại nắm lấy bàn tay run rẩy của Nam Cung Cửu, ánh mắt tràn đầy xót xa.

''Con…'' Nam Cung Cửu
bình tĩnh vỗ nhẹ lên bàn tay của cốc chủ phu nhân ''Không phải như mọi
người vẫn nghĩ đâu ạ, tay con trở thành như vậy là bởi vì luyện chữ ạ.''

''Luyện chữ?'' Cốc chủ phu nhân tỏ ra ngạc nhiên.

Tây Môn Phiêu Tuyết chán nản, liếc Nam Cung Cửu lại giải thích một hồi. Thì ra là sau màn uyên ương đạp nước, Tây Môn Phiêu Tuyết phát hiện tờ giấy được gọi là thư mà Nam Cung Cửu để lại, nhìn ngang nhìn dọc mãi chẳng
cách nào hiểu nổi. Thế là chàng liền dụng mọi thủ đoạn ép nàng luyện
chữ.

''Vậy chân con là vì sao đây?''

''Vì con luyện yoga…''

''Yoga là cái gì?''

''Là một thứ nội công, tăng cường sức khỏe, khiến kinh mạch thông suốt.''
Tây Môn Phiêu Tuyết phẩy quạt thay Nam Cung Cửu còn đang đỏ mặt e thẹn
''Phu nhân, nàng nóng à?''

Cốc chủ phu nhân thở phào nhẹ nhõm
''Không có chuyện gì là tốt, các con tân hôn ân ái, thân mật là chuyện
thường, có điều cũng phải biết điều độ. Ta phải dạy dỗ lại đám người hầu kẻ dưới, thật chẳng ra thể thống gì nữa, đồn thổi lung tung.''

''Phu nhân, chúng ta không làm phiền mẫu thân nữa, quay về nghỉ ngơi thôi.''
Tây Môn Phiêu Tuyết phong độ ngời ngời đưa tay về phía Nam Cung Cửu.

''Ừm.'' Nam Cung Cửu đưa tay cho chàng, đánh mắt một cái ''Chúng ta lại quay về luyện công tiếp thôi.''

Tây Môn Phiêu Tuyết bên này ân ái, nồng thắm không kể ngày đêm, bên chỗ Đông Phương Huyền Dạ lại rơi vào tình trạng căng thẳng.

Dưới bóng cây lớn, Đông Phương Huyền Dạ nhắm mắt ngồi thiền, phía trước là
mặt hồ tĩnh lặng, ánh lên bóng dáng màu đen của chàng. Kim Tà nhất định
là Đông Phương Mị Nhi, thế nhưng nàng rốt cuộc là chính hay tà? Muội
muội thất tán nhiều năm, lại không thể nhận, cũng không phải là một
người đáng tin.

Phía sau truyền tới tiếng bước chân nhẹ nhõm,
quen thuộc, nàng vẫn luôn thích bước từ phía sau chàng tới. Đông Phương
Huyền Dạ mở mắt, hỏi ''Mị Nhi đã đỡ hơn chưa?''

''Ừm. Đỡ hơn
nhiều rồi.'' Bắc Đường Kính dừng lại sau lưng chàng, ngước mắt nhìn lên
thân cây to lớn rậm rạp phía trước, ánh nắng xuyên qua cành lá, chiếu
xuống. Mắt nàng đau nhói, trái tim cũng quặn thắt từng cơn ''Sư huynh ta đã xuất cốc rồi, tin rằng sẽ không quay lại nữa. Tại sao ngài lại ép
huynh ấy đi?''

Đông Phương Huyền Dạ thu công lực lại, bình ổn hơi thở, chậm rãi lên tiếng ''Vẫn chỉ có mình nàng hiểu ta. Đây là chuyện
của tứ đại gia tộc, ta không hy vọng người ngoài nhúng tay vào.''

''Ngài tin lời sư huynh ta, vậy chính là nghi ngờ Mị Nhi đang nói dối?''

''Nàng tin huynh ấy, ta lại tin nàng, ngược lại nàng cũng tin tưởng ta, không
phải sao? Chính vì thế, nàng không hỏi nguyên do, chỉ im lặng không nói, phối hợp cùng ta.'' Đông Phương Huyền Dạ đứng dậy, quay người nhìn về
phía Bắc Đường Kính ''Ta cũng rất muốn tin những lời Mị Nhi đã nói, thế
nhưng nó thực quá vô lí. Thực ra ngay từ lúc bản đồ kho báu mất cắp tại
sơn trang Phù Vân, ta đã nghi ngờ Lăng Tâm. Âm thầm quan sát nàng ta bấy lâu nay, lần này lại dẫn nàng ta nhập cốc, chính vì muốn xem liệu nàng
ta có ra tay thêm lần nữa?''

''Nếu vậy, Mị Nhi bảo vệ ả, họ chính là cùng một bọn. Tại sao ngài vẫn không hành động tiếp?''

''Ta còn nghi ngờ một người nữa.''

''Ai thế?''

''Nam Cung Yến.'' Đông Phương Huyền Dạ nheo đôi mắt phụng, nhìn đăm chiêu về
phía xa ''Nàng ta có quá nhiều điểm đáng nghi, đồng thời trên người lại
có đồ đằng hoa sen giống của Mị Nhi. Sau khi độc tố trên người được
giải, đồ đằng cũng đã biến mất. Đây vốn là một loại bùa độc, dùng để
khống chế các sát thủ và tử sỹ. Tại sao nàng ta lại bị trúng thứ bùa độc đó? Chỉ sợ từ lâu đã bị đối phương khống chế.''

''Nhưng hiện nay, độc của muội ấy đã được giải trừ. Huống hồ, nàng ấy không hề nói đỡ cho Lăng Tâm và Mị Nhi.''

''Như vậy ngược lại càng đáng nghi, tại sao nàng ta lại nói đỡ lời cho Yến
Nam Phi? Liệu có phải là kế sách của kẻ địch, cho dù tổn thất thế nào
thì chúng vẫn còn một người ở lại trong cốc tiềm phục. Ta không thể hành động lỗ mãng, tránh đánh rắn động cỏ. Giờ ta đã phái người giám sát ba
người này cẩn mật, ta muốn xem tên chủ mưu đứng sau là ai.'' Đông Phương Huyền Dạ nhìn dung nhan vừa quen thuộc lại vừa lạ lẫm trước mặt, bất
giác tiến lại gần nàng, khẽ tiếng ''Vết thương của nàng sao rồi?''

Bắc Đường Kính khẽ lui về sau một bước, lưng áp vào thân cây, ngước mắt
nhìn vào ánh mắt chàng ''Ta ở biên ngoại một thời gian tĩnh dưỡng, đã đỡ hơn nhiều rồi. Giờ ở lại Vạn Hoa Cốc an dưỡng, nên sức khỏe không có gì đáng ngại.''

Đông Phương Huyền Dạ thoáng thất thần, lẩm bẩm nói
''Thì ra hai người đã ra biên ngoại…'' Chẳng trách chàng tìm khắp đại
giang nam bắc đều không có chút tin tức về nàng.

Bắc Đường Kính di chuyển bước chân, né tránh ánh mắt chàng ''Ta chỉ tới mời Đông Phương trang chủ dùng bữa mà thôi.''

''A Kính.'' Đông Phương Huyền Dạ đưa tay khẽ chạm ngón tay vào vai nàng ''Sau khi chuyện này kết thúc, hãy theo ta về nhà.''

Bắc Đường Kính quay lại mỉm cười, nhưng không đáp lại, sau đó dứt khoát bỏ
đi. Bàn tay Đông Phương Huyền Dạ khựng lại giữa không trung, mãi chẳng
thể nào hạ xuống nổi.

Sau bữa trưa, ai nấy đều lười nhác chỉ muốn nghỉ ngơi. Tấm rèm trúc ngoài thư phòng rủ xuống chặn lại ánh nắng gay
gắt của mùa hè. Thư phòng rất thanh tịnh, từng đợt gió hiu hiu thổi vào, cực kỳ sảng khoái. Tây Môn Phiêu Tuyết đang cầm bút vẽ, Nam Cung Cửu
ngồi một bên gấp ngôi sao may mắn. Mấy ngôi sao may mắn lần trước rắc
lên giường đều bị đè bẹp, hơn nữa vẫn còn khá nhiều bột phát quang.

Tây Môn Phiêu Tuyết cắn bút suy tư một hồi, liếc mắt lên nhìn, nói ''Phu nhân ngẩng đầu lên đi.''

Nam Cung Cửu ngoan ngoãn y lời, tuy rằng nụ cười này trông rất thục nữ, thế nhưng không hề giống nàng. Tây Môn Phiêu Tuyết khẽ ho vài tiếng ''Nàng
nhìn ta, hãy nhìn ta thật chăm chú.''

Nam Cung Cửu chớp mắt đáp ''Thì ta đang nhìn chàng đây.''

''Này… tại sao nàng nhìn ta lại không chảy nước dãi nữa?'' Tây Môn Phiêu Tuyết buồn rầu. Trước kia nàng thích nhất là chống cằm nhìn chàng chảy nước
dãi mà! Nam Cung Cửu bĩu môi nói ''Đã ăn được rồi, còn chảy nước dãi làm gì?''

Tây Môn Phiêu Tuyết nghe vậy ưu phiền, gác bút.

Nam Cung Cửu cầm một ngôi sao lấp lánh lên cười tít mắt ''A Tam, chàng nói
xem, ta đem ngôi sao này làm trâm cài đầu có đẹp không? Màn đêm buông
xuống, nó sẽ lấp lánh tỏa sáng, giống như có mấy con đom đóm đang bay
quanh ta vậy.''

''Chỉ cần nàng thích, thế nào cũng được.'' Tây Môn Phiêu Tuyết lại hỏi ''Số bột phát quang này nàng lấy ở đâu ra?''

''Ta mua.'' Nam Cung Cửu tùy miệng đáp ''Tiếc rằng có mỗi một lọ, sau này không đủ dùng thì sao đây?''


''Sau này khi nào xuất cốc, mua nhiều một chút về là được.'' Tây Môn Phiêu
Tuyết bước lại cầm một ngôi sao lên, lại hiếu kì nhìn các động tác mà
Nam Cung Cửu đang làm.

Bỗng có tiếng chuông gấp gáp vang lên,
Tây Môn Phiêu Tuyết lập tức nhặt chiếc quạt trên bàn ''Bản đồ kho báu có chuyện rồi.'' Tiếp đó, chàng dùng khinh công trác tuyệt bay ra ngoài,
nhanh chóng biến mất.

Nam Cung Cửu tuyệt đối không thể nào bỏ qua cơ hội xem náo nhiệt, liền nhấc chân chạy theo. Chạy đến từ đường, nàng thấy già trẻ lớn bé trong nhà Tây Môn đang đứng vây quanh cửa vào,
không khí cực kỳ căng thẳng.

Nam Cung Cửu dụng sức chen vào bên
trong, chỉ thấy Tây Môn cốc chủ cùng ba người con trai và Đông Phương
Huyền Dạ đang đứng cả bên ngoài, còn ở bên trong Kim Tà, Thổ Tà, Băng
Tà, Hỏa Tà đang xếp hàng ngang, xem trận thế, vô cùng cường mạnh.

Nam Cung Cửu rón rén đi ra phía sau Bắc Đường Kính thì thầm hỏi ''Bản đồ kho báu bị cướp rồi sao?''

Bắc Đường Kính khẽ trả lời ''Kim Tà động vào cơ quan, nên chúng ta vội vàng tới đây, đang chuẩn bị bắt muội ấy thì bọn chúng hiện thân.''

Tây Môn cốc chủ chắp tay sau lưng, hỏi ''Các ngươi đã trà trộn vào cốc bằng cách nào?''

Hỏa Tà đeo mặt nạ màu đỏ cười đáp ''Chỉ là Vạn Hoa Cốc nhỏ nhoi, chúng ta
chỉ dùng một kế nhỏ là có thể theo vào bên trong, các ngươi lại tự kiêu
ngạo cho rằng đó là tường đồng vách sắt?''

Đông Phương Huyền Dạ
trầm ngâm nói ''Không thể nào, với công phu của bọn ta, chỉ cần có người theo đuôi trong phạm vi mười dặm đã bị phát hiện ngay.''

Băng Tà cười nhạt lại nói ''Dù gì đồ cũng đã lấy được rồi, ta sẽ cho các ngươi
hiểu rõ mọi chuyện, chỉ cần người vào cốc trước rắc bột phát quang,
chúng ta nhập cốc ban đêm, chẳng phải dễ như trở bàn tay?''

Tây
Môn Phiêu Tuyết thoáng rợn tóc gáy, bất giác quay sang Nam Cung Cửu. Nam Cung Cửu cũng nhận ra ánh mắt Tây Môn Phiêu Tuyết, liền mở to mất xua
tay nói ''Không phải ta, không phải ta.''

Băng Tà nhìn Nam Cung Cửu ánh mắt thâm trầm, sầm giọng nói ''A Cửu, mau lại đây.''

Ngay lập tức tất cả mọi người đều hướng ánh nhìn về phía Nam Cung Cửu.

''Thực sự không phải ta.'' Nam Cung Cửu lớn tiếng kêu oan, đáng tiếc, ánh mắt người nào người nấy chứa đầy hoài nghi.

Tây Môn Phiêu Tuyết bất động tại chỗ, ánh mắt chẳng hiểu đang nhìn về phía
nào, sắc mặt trắng nhợt, mãi lâu sau mới thốt ra được một câu ''Nếu
không phải chột dạ, tại sao không đánh mà tự khai?''

Nam Cung Cửu buồn bã nói ''Là chàng đã hiểu lầm ta.''

''Vậy bột phát quang đó nàng mua ở đâu?''

Nam Cung Cửu nghẹn lời, bất giác nhìn về phía Thổ Tà đã đeo chiếc mặt nạ kì quái lên.

Băng Tà mặt không biểu cảm ''A Cửu, hà tất phải phí lời với bọn chúng, mau đi thôi.''

Nam Cung Cửu định mở miệng phản bác, ai ngờ sau lưng tự nhiên xuất hiện một luồng chân khí, không hề phòng bị mà bị đẩy ra ngoài, nhanh chóng ngã
vào vòng tay của Băng Tà. Lúc Nam Cung Cửu ngước mắt nhìn lên, bắt gặp
đôi mắt sắc bén kia, toàn thân tức thì run rẩy. Băng Tà lập tức đưa tay
bất ngờ điểm huyệt Nam Cung Cửu, khiến nàng không thể động đậy mà cũng
chẳng thể nói năng, sau đó ôm chặt nàng trong lòng. Bên môi Băng Tà hiện lên nụ cười chế giễu ''Xin lỗi nhé! A Cửu là người phụ nữ của ta. Nhiệm vụ giờ đã hoàn thành, ta phải đưa nàng ấy đi.''

Nam Cung Cửu lòng như lửa đốt, lời đã chờ bên miệng mà chẳng thể nói ra, cả người khó chịu tựa hồ sắp nổ tung.

Tây Môn Phiêu Tuyết khẽ động cuống hầu, nhìn chăm chú về phía Nam Cung Cửu ''Những gì hắn ta nói có phải là thật?''

Không phải! Không phải đâu! Nam Cung chỉ muốn lắc đầu, nhưng dù gồng hết sức cũng chẳng thể làm gì được.

''Nam Cung Yến.'' Tây Môn Phiêu Tuyết khẽ cau đôi mày, sắc mặt cực kỳ đáng
sợ. Nam Cung Cửu trước nay chưa từng nhìn thấy nét mặt này của chàng,
trong lòng vì thế tột cùng hoang mang.

Giọng Tây Môn Phiêu Tuyết
đột nhiên trầm xuống, gian khổ mở miệng ''Rốt cuộc nàng là ai? Yến Tiểu
Nam, Nam Cung Yến hay là A Cửu của hắn?”

Nam Cung Cửu mơ màng, nàng là ai chứ? Ngay chính bản thân nàng cũng không hay biết.

Băng Tà lại càng ôm chặt Nam Cung Cửu hơn trước “Cho dù nàng ấy là ai, cũng
chẳng liên quan tới Tây Môn Tam thiếu gia.” Nói xong, Băng Tà liền hất
cánh tay lên, ném một phi tiêu hoa sen về phía Tây Môn Phiêu Tuyết,
trong đó kèm theo một bức thư.

Tây Môn Phiêu Tuyết dùng quạt chống đỡ, lặng người nhìn bức thư chẳng khác nào con dao sắc bén đâm thẳng vào trái tim chàng.

“Ngươi vốn đã viết giấy hưu thê, kể từ lúc đó, hai người đã chẳng còn liên quan gì tới nhau.”

“Thế nhưng…” Tây Môn Phiêu Tuyết hoảng hốt nhìn Nam Cung Cửu với khuôn mặt lạnh băng, nói tiếp: “Chúng ta đã thành phu thê rồi.”

“Tất cả đều là giả! A Cửu vốn giỏi dùng mê thuật, thế nên những gì hai người trải qua chỉ đều là ảo giác.” Băng Tà vừa dứt lời, Đông Phương Huyền Dạ liền rút bảo kiếm ở thắt lưng ra, thét lớn một tiếng “Kéo lưới!”

Một tấm lưới cực lớn rơi từ trên đỉnh từ đường xuống, các hộ vệ tiềm phục
sẵn sàng xông ra từ khắp nơi. Mắt nhìn đám người Băng Tà giờ đã như cá
nằm trên thớt, một làn khói vàng nồng nặc phun ra từ phía sau lưng Đông
Phương Huyền Dạ khiến mọi người trở tay không kịp, cả từ đường trở nên
mờ ảo. Bắc Đường Kính đứng gần đó, chứng kiến hết mọi chuyện, liền rút
roi, vung mạnh cuốn trọn lấy Lăng Tâm ở trong làn khói, rồi hất ra
ngoài.

Sau khi làn khói tan đi, đám người đứng giữa từ đường đã thần kì biến mất.

Tây Môn Phiêu Tuyết như người mất hồn tựa bên khung cửa, nhìn tờ giấy thôi
thê trong tay. Phần trống trên tờ giấy đã được điền vào, ngày bảy tháng
bảy, chính là ngày thứ bảy sau khi hai người thành than, cũng chính là
đêm Đông Phương Huyền Dạ nhập cốc.

Bắc Đường Kính dùng roi kéo Lăng Tâm lại, đưa tới trước mặt Tây Môn cốc chủ “Là ả ta đã tung đạn hỏa mù, vãn bối đã nhìn thấy.”

Mưu kế thiên la địa võng rốt cuộc bị phá vỡ, bản đồ kho báu cũng bị lấy đi
mất. Tây Môn cốc chủ tức giận đùng đùng, quay lại giáo huấn Đông Phương
Huyền Dạ “Cõng rắn cắn gà nhà, rõ rang biết Lăng Tâm và Mị Nhi đáng
nghi, con còn ra sức bảo vệ, không chịu xuống tay.”

Đông Phương Huyền Dạ cúi đầu trầm lặng không đáp.

Phía ngoài từ đường bỗng vang lên tiếng đàn réo rắt, mọi người liền vội vã
chạy ra ngoài xem, chỉ thấy Kim Tà ôm chiếc đàn ngồi trên đỉnh từ đường, mỉm cười nói “Không thả sư tỷ của ta ra, ta sẽ hủy hoại cả Vạn Hoa Cốc
này.”

“Cho dù ngươi có phải là Đông Phương Mị Nhi hay không, hôm
nay không giao bản đồ kho báu ra, đừng hòng rời khỏi cốc.” Tây Môn cốc
chủ nói.

Nhân lúc mọi người chú ý đến Kim Tà, Lăng Tâm ở bên biến ma thuật dễ dàng đoạt cây roi từ tay Bắc Đường Kính, lần nữa tung đạn
hỏa mù. Chỉ trong nháy mắt, đợi mọi người phản ứng lại, Lăng Tâm và Bắc
Đường Kính đều đã biến mất, còn Kim Tà trên mái nhà cũng nhanh chóng bỏ
đi sau một loạt âm đàn.

Tây Môn Phiêu Hoa suy ngẫm một hồi, đưa lời phân tích “Xem tình hình, là ma thuật Ninja của Đông Doanh.”

Tây Môn cốc chủ lập tức ra lệnh “Đuổi theo! Giữ chặt cổng thành, đồng thời chú ý cửa ra vào cốc.”

Đông Phương Huyền Dạ thất thần nhìn chỗ Bắc Đường Kính biến mất.

Tây Môn Phiêu Hoa lại nói “Bọn chúng bắt Bắc Đường Kính, chắc vì muốn đoạt nốt tấm bản đồ kho báu còn lại trong tay muội ấy.”

Tây Môn Phiêu Phong vỗ nhẹ lên vai Phiêu Hoa, bình thản như không nói “Nhìn bộ dạng mất hồn của hai người họ, làm gì còn tâm trạng nghe đệ phân
tích. Đi, chúng ta đi chặn đường xuất cốc thôi.”

Đoàn người Băng
Tà, người dùng khinh công, kẻ chui dưới đất, nhanh chóng đi về nơi sâu
nhất của Vạn Hoa Cốc. Bọn họ không hề đi theo con đường dẫn ra ngoài
cốc, mà theo hướng hoàn toàn ngược lại. Mãi cho tới tận điểm cuối cùng
của sơn cốc, phía dưới vách núi vạn trượng có một đầm nước cực sâu. Liền nhảy xuống đầm nước, bơi một đoạn ngắn liền vào một sơn động.

Hỏa Tà tương khắc với nước, vừa lên bờ đã thở hổn hển “An toàn rồi, mau nhóm lửa hong khô quần áo thôi.”

Kim Tà ôm đàn ngồi bên đưa lời oán thán “Đàn của ta không thể ngấm nước, đại sư huynh thực sự đã tìm ra một con đường tắt.”

“Không phải là đường tắt, chẳng qua là chạy nạn mà thôi. Người của Vạn Hoa Cốc không dễ dây vào.” Băng Tà đặt Nam Cung Cửu đang đơ như khúc gỗ xuống,
lại vắt khô y phục giúp nàng.

Kim Tà bật cười nói “Sợ gì bọn họ? Một mình ta cũng có thể đối phó với cả nhà Tây Môn rồi.”

Băng Tà liếc sang nàng ta, lắc đầu nói “Kim Tà, muội không thể khinh địch được.”

Thổ Tà ngồi xuống cạnh Nam Cung Cửu làm mặt quạu trêu chọc, lại hỏi Băng Tà “Sư huynh, A Cửu phải làm sao đây? Muội ấy đã mất hết võ công, lại mất
đi trí nhớ, e rằng không thể bẩm báo với chủ nhân được.”

“Bất
luận thế nào, chúng ta cũng đã lấy được bản đồ kho báu.” Băng Tà quay
đầu sang chỉ thấy Lăng Tâm đang nhặt củi nhóm lửa, Bắc Đường Kính bị

trói nằm trong góc sơn động. Giọng Lăng Tâm vẫn ẽo ợt như trước, vừa
cười vừa đi tới trước mặt Bắc Đường Kính nói “Ngươi cũng đừng lo lắng,
chỉ cần giao bản đồ kho báu ra, thì ngươi có thể quay về gương vỡ lại
lành với Đông Phương Huyền Dạ. Hắn trước nay chưa từng thích ta, chỉ là
đáp theo mong mỏi của lão phu nhân, muốn ta sinh cho hắn một đứa con mà
thôi. Có điều, ta chỉ là luôn dùng mê thuật, đừng nói là sinh con, hắn
còn chưa hề chạm vào một ngón tay của ta đâu.”

Hỏa Tà hung tợn thét về phía Lăng Tâm “Nói với ả nhiều như vậy làm gì? Lục người.”

“Sư huynh, người ta là tiểu thư khuê các, mấy năm nay đối xử với muội cũng
không tệ, ít nhiều cũng phải nể mặt chứ?” Lăng Tâm cười tươi như hoa,
nhóm lửa bừng bừng.

Nam Cung Cửu nằm trên phiến đá lạnh bang, mở
mắt, lại nhắm mắt, trong đầu chỉ toàn là khuôn mặt thẫn thờ của Tây Môn
Phiêu Tuyết. Xem cách chàng gọi nàng thì hẳn là chàng rất tức giận.
Trong lòng Nam Cung Cửu buồn khổ vô cùng, sống mũi cay xè, bật khóc. Bởi vì bị điểm huyệt, nàng chỉ có thể lặng lẽ khóc. Nt sau khi nhóm lửa
xong quay lại đỡ nàng dậy, giải huyệt đạo, chân tình hỏi han “A Cửu,
nàng làm sao thế?”

“Các ngươi… tại sao các ngươi lại hại ta?” Nam Cung Cửu bật khóc giống như một đứa trẻ, chỉ tay trách móc Băng Tà.
Nước mắt nước mũi nhạt nhòa “Ta không hề rắc bột phát quang để lại dấu
hiệu, ta không làm việc xấu. Các ngươi đổ oan cho ta, đổ oan cho ta… hu
hu….”

Băng Tà bước lại gần nàng, quan sát cặn kẽ, lại vuốt tóc nàng nói “A Cửu, không phải nàng lại hồ đồ rồi sao?”

“Ngươi không hề rắc bột phát quang, là ta đã rắc.” Lăng Tâm nhướn mày mỉm cười “Đại sư huynh, lúc nào quay về người phải dạy dỗ lại ả đi. Xem ra ả bị
Tây Môn Phiêu Tuyết hạ mê dược rồi, thậm chí u mê đến mức địch ta bất
phân. Nếu không phải Kim Tà phản ứng nhanh, chúng ta đã bị bại lộ thân
phận từ lâu rồi.”

Nam Cung Cửu nhìn mấy người hình dạng kì quái
trước mặt, nấc nghẹn lên tiếng “Ta không phải là A Cửu của các ngươi,
các ngươi hãy thả ta quay về đi.”

Kim Tà ngồi xuống cạnh Nam Cung Cửu, vừa lau đàn, vừa lên tiếng, “Sư tỷ, trước nay ta chưa từng thấy tỷ rơi nước mắt, tại sao bây giờ lại khóc lóc ỉ ôi chỉ vì chuyện cỏn con,
thực không xứng làm sư tỷ của ta nữa.”

“Ta vốn dĩ không phải sư
tỷ của ngươi.” Nam Cung Cửu nghiến răng thét vào mặt Kim Tà, “Ngươi đúng là một nữ tiểu yêu. Sao có thể giúp kẻ ngoài đối phó với ca ca của
mình. Ngươi có biết ca ca ngươi sẽ đau lòng thế nào không?”

Khuôn mặt ngây thơ, thuần khiết của Kim Tà đột nhiên đen lại, lạnh lùng nhìn
về phía Bắc Đường Kính, “Trong lòng đại ca ta chỉ có người phụ nữ kia,
thậm chí chẳng lo đến sự sống chết của ta. Ta chịu bao đau khổ trong
huyệt Thiên Long, bọn họ lại ở ngoài tiêu diêu tự tại…”

“Mị Nhi,
ai nói với muội như vậy?” Bắc Đường Kính lập tức cất lời “Muội phải biết mấy năm đó, ca ca muội đã đi khắp trời nam đất bắc tìm kiếm tung tích
của muội. Hơn nữa còn luôn vì muội mà đêm chẳng ăn ngủ nổi…”

“Ta không biết, cũng không muốn biết.” Kim Tà đột nhiên quay đầu, không để tâm đến Bắc Đường Kính nữa.

Lăng Tâm bật cười đầy ma mị, nhìn sang rồi đưa lời khuyên nhủ Bắc Đường
Kính, “Ngươi hãy giữ lại chút sức lực đi, muội ấy đã không còn là Mị Nhi của các ngươi rồi. Bất kể ai đã vào huyệt Thiên Long đều sẽ biến thành
yêu quái.”

Bắc Đường Kính mỉm cười, chẳng hề sợ hãi nói “Các ngươi rốt cuộc thuộc môn phái nào?”

Lăng Tâm không hề đáp lại, quay sang nhìn Băng Tà. Băng Tà đưa mắt nhìn về
phía Bắc Đường Kính, đáp “Thiên Long Giáo. Nói cho ngươi biết cũng chẳng sao, ngươi không giao ra bản đồ kho báu thì phải theo chúng ta quay về. Một khi rơi vào huyệt Thiên Long, ngươi đừng ảo tưởng có thể thoát
thân.”

“Thiên Long giáo…” Bắc Đường Kính trầm tư một hồi “Nam Cung Cửu cũng đã bị các ngươi cưỡng ép gia nhập Thiên Long Giáo sao?”

Nam Cung Cửu nghe vậy lập tức thôi khóc, mở to đôi mắt ửng đỏ chờ đợi câu
trả lời của Băng Tà. Băng Tà cảm nhận được ánh mắt của nàng, liền quay
sang hỏi “A Cửu, nàng đã quên hết rồi sao? Chẳng nhớ gì dù chỉ chút ít?”

Nam Cung Cửu gật đầu, lại lắc đầu “Ta không biết ngươi là ai hết, càng không biết lai lịch của các ngươi.”

Thổ Tà trề môi nói “Chủ nhân đã cho muội dùng thứ độc quá lợi hại rồi.”

Đống lửa truyền ra tiếng củi cháy lách tách, một vài bụi lửa bắn ra ngoài,
Băng Tà né tránh rồi sầm giọng nói “Nàng chính là con gái của tiền giáo
chủ, là thánh nữ của giáo ta. Sau đó, vì trong giáo xảy ra nổi loạn, tân giáo chủ lên ngôi, nàng liền trở thành sát thủ giống như chúng ta.”

Nam Cung Cửu lặng ngây cả người? Thánh nữ? Thánh nữ! Có phải chính là một
loại mỹ nữ cả đời không được thành thân, phải cấm dục? Thật may nàng đã
không còn là thánh nữ nữa…

Bắc Đường Kính cũng vô cùng kinh ngạc, “Muội ấy không phải Cửu tiểu thư của nhà Nam Cung sao?”

“Phó Di Bình năm đó khi gả cho Nam Cung Ly đã mang thao cốt nhục của giáo
chủ chúng ta. Sau đó, Nam Cung Ly ốm bệnh qua đời, Phó Di Bình xuất giá, giáo chủ suốt ngày lo tìm kiếm bà, lại sai chúng ta âm thầm bảo vệ cốt
nhục của hai người.” Băng Tà vừa nói vừa từ từ hạ chiếc mặt nạ xuống,
khuôn mặt lạnh lùng săm toàn đồ đằng hoa sen bỗng hiện nụ cười ấm áp,
“Chính lúc đó, A Cửu bị chúng ta chiều chuộng quen rồi, thích gì được
nấy, dù cho nàng có làm gì, cũng có người lặng lẽ giải quyết hậu quả.
Mãi cho tới khi… giáo chủ bị giết, tân giáo chủ lên ngôi. Thiên Long
Giáo chúng ta không được như trước. A Cửu bị đem ra thử độc, đủ các thể
loại chất độc kì quái, khiến nàng có được thể chất bách độc bất xâm. Để
khống chế nàng, tân giáo chủ đã chế ra một loại bùa độc cực mạnh, tin
chắc chính loại độc đó đã khiến nàng mất trí nhớ sau khi độc phát.”

Nam Cung Cửu càng nghe càng sợ, lại cộng thêm toàn thân ướt đẫm, run rẩy
từng cơn. Nàng thực sự đã xuyên không rồi gặp phải cái thây không lành,
vừa nghĩ tới cơ thể mình đang trú ngụ toàn là độc dược, phải chịu đựng
biết bao dày vò, thực sống không bằng chết.

Bắc Đường Kính đưa
mắt nhìn Nam Cung Cửu rồi than dài “Tin rằng Thiên Long Giáo các ngươi
trước đây cũng là danh môn chính phái, hiện nay…”

Lăng Tâm, cũng
chính là Mộc Tà đang nghí ngoáy con dao nhỏ trong tay, liền cười nói “Tỷ tỷ, đừng nói những lời vớ vẩn nữa, muốn gia nhập giáo ta hay là giao
bản đồ kho báu ra?”

Bắc Đường Kính kiên định đáp, “Bản đồ kho báu không ở trong người ta.”

“Lại giở trò?” Lăng Tâm dí sát mũi dao lên khuôn mặt của Bắc Đường Kính,
“Gương mặt này của ngươi chắc hẳn chính là thứ là Đông Phương Huyền Dạ
yêu nhất. Ngươi nói xem, liệu hắn có tới tìm ta báo thù không?”

“Thực sự không có trên người ta, các ngươi đã phí công vô ích rồi.”

“Vậy rốt cuộc ở đâu?” Lăng Tâm gằn giọng hỏi lớn.

Hỏa Tà thấy vậy liền đoạt con dao trong tay Lăng Tâm nói “Đừng gây tổn thương cho ả, hiện nay ả ta chính là manh mối duy nhất.”

Lăng Tâm có chút mất bình tĩnh, ra sức đẩy Hỏa Tà ra “Còn không mau tìm ra tấm bản đồ, chúng ta sắp tới kì phát độc rồi.”

“Mộc Tà, ngồi xuống đi.” Băng Tà lạnh lùng ra lệnh.

Mấy người họ quay sang nhìn nhau, từ từ tĩnh lặng trở lại.

Cục diện này dường như vượt quá phạm vi tưởng tượng của nàng. Nam Cung Cửu
ôm gối ngồi gần bên đống lửa, để bản thân có thể ấm áp lên đôi chút,
cũng thôi không run rẩy.

Băng Tà đưa đôi mắt lạnh lùng nhìn lướt
qua mọi người một lượt nói “Sau khi tìm được Quế cung, chúng ta tức thì
sẽ được giải thoát, mọi người đều phải bình tĩnh.”

Thổ Tà dựa sát vách đá, lười nhác lên tiếng, “Sư huynh là người giữ được bình tĩnh
nhất, đã nhiều năm rồi, chẳng bao lâu nữa người có thể đạt được mong
ước, cùng A Cửu ẩn cư lánh thế.”

Nam Cung Cửu ngây lặng người
nhìn về phía Băng Tà, nhỏ nhẹ cầu cạnh, “Hãy thả ta đi đi? Ta không phải A Cửu, không phải A Cửu của các ngươi. Nam Cung Cửu năm năm trước đã
chết rồi. Ta tên là Tiểu Nam, đến từ một nơi rất xa, rất xa, hãy thả ta
đi được không?”

Thổ Tà bật cười một tràng chói tai nói, “Đại sư
huynh, hãy xem nha đầu do huynh một tay nuôi lớn đó thật vô lương tâm,
chỉ muốn được hạnh phúc mỹ mãn bên tên Tây Môn Tam thiếu kia mà thôi.”

Trong đôi mắt sâu thẳm của Băng Tà ẩn chứa tất cả mọi cảm xúc, chỉ là giọng điệu rất bình thường, “Quay về rồi tính sau.”

Kim Tà khẽ gảy phím đàn, lạnh lùng đưa mắt nhìn Bắc Đường Kính rồi lại sang Nam Cung Cửu, nhìn một lúc lâu, mỉm cười ngây thơ, “Hai người trông
thật xinh đẹp quá, đại sư huynh đã chung tình với A Cửu sư tỷ, vậy chi
bằng nhị sư huynh hãy chọn Bắc Đường tỷ tỷ đi?”

Thổ Tà đưa tay sờ cằm, nheo đôi mắt nhìn Kim Tà nói, “Vậy Tam sư huynh ta thì phải sao
đây? Tiểu sư muội chi bằng hãy ngoan ngoãn theo ta, cũng không uổng sư
huynh đã chăm sóc muội bao năm nay, nhé?”

Kim Tà bất cần hất cao cằm, giọng nói lảnh lót, “Ta yêu đại ca ca.Đợi sau khi hoàn thành nhiệm vụ, ta sẽ đi tìm huynh ấy.”

Bắc Đường Kính lặng người, nhìn vào đôi mắt ngây thơ, trong sáng trước mặt, trong lòng chẳng hiểu đang cay đắng hay an ủi nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui