“Severus, ta có thể giao phó tương lai gia tộc Prince cho anh không?”
Nói xong Hearst rời đi, lời của ông khiến Snape phải rung động. Mấy ngày sau đó anh vẫn luôn bị nhiễu loạn tâm trí vì nó.
Tương lai gia tộc Prince, anh có thể sao?
Snape rất muốn chửi rủa Hearst, nhìn anh đáng tin cậy vậy ư?
Snape vén tay áo, dấu hiệu xấu xí màu đen kia còn hiện lên rõ ràng trên cánh tay. Anh đã trở về ngàn năm trước, vậy mà dấu hiệu hắc ám này vẫn theo anh như hình với bóng. Chỉ bằng dòng máu đã giao tên nhóc kia (vì người được gọi là tên nhóc kia có thể là tổ tiên của mình, giáo sư độc mồm độc miệng đã rất khách khí khi không gọi là thằng quỷ con) cho anh, ông ta không sợ sau này mình sẽ đối xử tệ với nó sao? Kể cả lão sư tử thành tinh Dumbledore cũng phải cùng anh thỏa thuận trước rồi mới dám để anh bảo vệ con trai Lily, thậm chí trong suốt quá trình lão còn không ngừng thăm dò, ám chỉ, áp bức anh.
Snape dám dùng hai thùng sên đánh cược, nếu Hearst được phân loại, không phải vào Gryffindor thì cũng là Hufflepuff. Thế nhưng bây giờ Hogwarts chưa được thành lập, anh đánh cược với ai đây? Nghĩ đến Hogwarts, Snape lại mất tinh thần. Dù là ai khi tỉnh lại phát hiện những gì mình quen thuộc đều biến mất, tâm trạng cũng sẽ không tốt được.
Snape còn đang suy nghĩ thất thần thì cửa mở ra, Carey phấn chấn đi đến. Tinh thần bừng bừng khí thế của cậu cùng dáng vẻ uể oải của Snape do nọc độc và vết thương chưa lành tạo thành một hình ảnh đối lập rất rõ rệt.
Snape âm thầm nghiếng răng, thằng nhóc con này là của nợ của anh gần đây. Ban đầu vì sợ hãi còn trốn ở ngoài cửa nhìn anh, sau đó chắc là bị Hearst giựt dây nghĩ mình là cha của nó, tên nhóc con này bỗng nhiên can đảm ngang nhiên vào phòng ngắm nhìn anh!
Những ngày tiếp theo, Carey đều đúng giờ xuất hiện trong phòng anh. Được rồi, Snape đành cắn môi thừa nhận mình đang ở chỗ của người ta, phòng của anh cũng là do người ta cho mới có. Cho nên, cái thằng nhóc con chết tiệt kia có muốn sống ở chỗ này, anh cũng không thể từ chối!
Carey chào anh, sau đó đi đến chiếc ghế Hearts làm dựa vào chiều cao của cậu, trèo lên, bắt đầu đọc sách vỡ lòng dành cho trẻ nhỏ.
“Severus, cái này có nghĩa là gì?” Dưới cái nhìn chằm chằm sắc bén đầy uy hiếp của Snape, dù rất muốn nhưng Carey không thể gọi anh là cha mà chỉ có thể gọi Severus.
Snape hung hăng liếc mắt nhìn Carey một cái rồi mới lấy quyển sách kia qua, dùng giọng nói hơi khàn khàn bắt đầu giải thích.
Sau khi giải thích xong, Carey lại xem sách của mình, mà Snape thì tiếp tục tự hỏi tại sao anh bị rơi vào hoàn cảnh làm “bảo phụ” của tên nhóc con chết dẫm này! Tình huống như vậy lặp lại rất nhiều lần, tuy mỗi lần Snape đều có vẻ không kiên nhẫn, nhưng anh lại từng chút từng chút giải đáp thắc mắc cho Carey.
Rốt cục Carey học xong bài của hôm nay, cậu dọn dẹp sách, mắt nhìn Snape đang ngẩn người, trong lòng rất hạnh phúc. Ông nói rất đúng, cha rất hay thẹn thùng nha, về sau Carey cần chủ động cùng cha nói chuyện nhiều hơn, ở trong lòng Carey vui sướng hài lòng nghĩ.
Từ ban đầu nhiều thế hệ gia tộc Prince vẫn luôn là Slytherin, đó là từ gia chủ đời thứ nhất Carey Prince thiết lập, hiện tại xem ra không sai, cho dù cậu còn nhỏ đã rất ranh mãnh!
“Severus, chúng ta đi cưỡi ngựa đi, con còn chưa học xong lớp học cưỡi ngựa mà ông nội giao đó.” Carey nhảy xuống ghế, đi đến trước người Snape, bàn tay nhỏ bé lôi kéo tay áo Snape.
“Chết tiệt, Carey Prince, cái lớp cưỡi ngựa gặp quỷ kia là của mi, không phải là của ta!” Snape đang suy nghĩ lung tung bị Carey kéo áo mà tỉnh lại, anh dùng giọng điệu hung ác phun nọc độc, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt đen láy của đứa bé, giọng nói Snape dần dần nhỏ xuống…
Nửa giờ sau, hai con ngựa sóng vai rảo bước trên đồng quê. Trong đó một đứa bé ngồi trên chú ngựa nhỏ đang ngâm nga cái gì, mà thanh niên cường tráng mặc áo đen bên cạnh vẻ mặt lại vô cùng giận dữ, rất không vui.
Snape không rõ, tên của anh tại giới pháp thuật luôn tạo thành hậu quả chấn động nhất là với trẻ con, ở Hogwarts, chỉ cần một ánh mắt lia qua, anh có thể dọa được cả một đám quỷ con, nhưng ở nơi này tại sao không thể dùng được? Chẳng lẽ vì thằng nhóc con kia là tổ tiên của anh, cho nên có những thứ như giam cầm, bổ trợ, áp chế gì đó trong máu sao? Nếu không phải điều kiện không cho phép, Snape còn muốn trở lại tòa thành để nghiên cứu vấn đề này một chút!
”Severus, đây là cái gì, có thể ăn không?” Carey chỉ vào một cây hoa dại nhỏ ven đường hỏi.
Có thể ăn? Snape tức tới mức tối sầm mặt, nếu không phải trước mắt mình là tên nhóc kia, anh đã sớm chửi ầm lên.
“Đó là đoạn trường thảo, có thể làm thuốc…” Snape lộ ra nụ cười dữ tợn tiếp tục nói, “Có thể ăn, đương nhiên, nếu mi không sợ bị độc chết.”
Nói giỡn sao, dược liệu này có thể ăn được à? Snape hiện tại còn muốn nhai Carey, anh quyết định khi trở về tòa thành, nhất định phải thêm vào môn phân biệt thảo dược trong chương trình học vỡ lòng của Carey!
Carey nhạy cảm thấy Snape không vui, cậu rụt cổ, ngoan ngoãn cưỡi ngựa không nhắc lại nữa. Nhưng khi Carey nhìn thấy hai người xa xa, một lớn một nhỏ đang đi đến, cậu hưng phấn rướn người vẫy tay. “Jack cậu khỏe không?”
Jack là bạn Carey quen khi đi lung tung trong thôn mấy ngày trước, lúc ấy Jack bị ngã từ trên cây xuống, là Carey dùng pháp thuật cứu cậu. Carey nhiệt tình chào Jack, cũng chào mẹ của Jack.
So với sự nhiệt tình của đứa con, mẹ của Jack nhát gan hơn một chút, đợi nửa ngày cũng không mở miệng nói một câu.
Snape ở một bên nhìn hai cậu bé nói chuyện, anh cũng không thấy kì quái đối với biểu hiện của người phụ nữ kia. Dù sao ở thời buổi này, chủ thành có quyền quyết định mạng sống của mọi con dân sống trong lãnh địa của mình, biểu hiện của bọn họ sao có thể giống một đứa bé còn chưa hiểu chuyện được?
Hai cậu bé nói chuyện một lúc rồi chia tay, nhìn theo bóng dáng hai con ngựa rời đi, người phụ nữ kia hoảng sợ lẩm bẩm, “Ma quỷ, đứa bé kia là ma quỷ.”
Snape và Carey tiếp tục cưỡi ngựa quay về, nhìn Carey hưng phấn quát to, khóe miệng Snape bất giác cong lên. Ta cũng có thể có được một cuộc sống an bình như thế này sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...