Quay Về May Mắn Vẫn Có Thể Gặp Người
Thời gian thấm thoắt trôi qua thoáng chốc đã đến ngày giỗ của Bội Tử Hàn và vợ.
Sáng hôm đó vẫn như thường lệ Bội Nghiên thức dậy lúc 6 giờ 30 phút sáng.
Nhìn mặt cô nàng vẫn còn khá ngáy ngủ nhưng đôi mắt đã sưng lên đôi chút, vẻ phờ phạc khác hẳn ngày thường.
Có lẽ là vẫn như mọi năm, cô gái nhỏ vì thương nhớ ba mẹ mình mà thức trắng đêm không ngủ.
Tuy nhiên dù cho có buồn và thương nhớ ba mẹ thế nào Bội Nghiên vẫn phải cố gắng vực dậy tinh thần để đên thăm mộ của ba mẹ.
Bản thân cô hiểu năm đó ba mẹ vì bảo vệ cô nên mới không thể tránh khỏi cái chết.
Chính cái suy nghĩ ấy đã dày vò cô công chúa nhỏ suốt một khoảng thời gian rất dài.
Tuổi thơ cô cũng vì tự trách mình mà đánh mất đi nhiều sự hồn nhiên vui vẻ.
Thật ra Bội Nghiên rất biết ơn Du Trạch Dương, vì nếu không nhờ có anh có lẽ giờ cô cũng chỉ là đứa trẻ lang thang đầu đường xó chợ.
Anh không những đã cưu mang cô còn lo lắng chăm sóc cho cô như con gái ruột.
Những gì Bội Nghiên thích đều dễ dàng có được, anh chiều chuộng cô một cách vô điều kiện.
Nhưng bản thân Bội Nghiên cũng tự hiểu, Du Trạch Dương vốn dĩ không hề có nghĩa vụ đó.
Chính vì ân dưỡng dục và cưu mang ấy nên cô luôn rất cố gắng để trở thành người khiến anh tự hào.
Dù cho có là bất cứ đề nghị nào của Du Trạch Dương Bội Nghiên cũng sẽ không từ chối.
Bội Nghiên từng nghĩ nếu có một ngày Du Trạch Dương thành gia lập thất, lúc ấy cô sẽ tự nguyện rời đi.
Cô không muốn mình là nguyên nhân cản trở Du Trạch Dương và cô gái mà anh lựa chọn.
Cũng tự hiểu bản thân sẽ không chịu nổi khi chứng kiến anh ở bên người khác.
Nói cô ích kỷ cũng được, nhỏ nhen cũng chẳng sao.
Chỉ cần là việc có lợi cho Du Trạch Dương, Bội Nghiên sẽ nguyện ý làm tất cả.
Suy nghĩ vẫn vơ một hồi Bội Nghiên rời khỏi giường ngủ, cô đến trước tủ quần áo chọn cho mình một bộ đồ trang nghiêm nhất rồi đi vào phòng tắm.
Hôm nay là một ngày đặc biệt buồn đối với cô gái nhỏ, năm nào cũng vậy chẳng hiểu sao cứ đúng ngày này trời lại mưa.
Bội Nghiên vẫn như thường lệ ngồi trước chiếc gương của bàn trang điểm.
Cô đưa tay thắt mái tóc dài của mình thành một bím tóc gọn gàng.
Không chút son phấn nào chỉ để tự nhiên gương mặt sắc sảo cùng với làn da trắng nõn.
Bộ quần áo cô chọn cũng đặc biệt kín đáo, là một chiếc áo sơ mi đen và quần ống rộng dài phủ mắt cá.
Sau khi thay xong quần áo cô công chúa nhỏ đưa tay lần lượt tháo hết tất cả trang sức trên người, chỉ để lại duy nhất sợi dây chuyền khắc tên mà Du Trạch Dương đã tặng.
Nhìn mình trong gương một lúc lâu sau khi cảm thấy đã ưng ý Bội Nghiên mới xuống lầu.
Dưới nhà Du Trạch Dương đã ngồi chờ sẵn, hôm nay anh cũng ăn mặc nghiêm trang nhưng có phần đơn giản hơn thường ngày.
Chỉ mặc một chiếc áo thun đen cùng với áo khoác ngoài chứ không mặc vest.
Du Trạch Dương hiểu được tâm trạng của Bội Nghiên vào ngày này nên cũng không hối thúc hay làm phiền cô bé.
Chỉ đơn giản là để cô một mình tự điều chỉnh cảm xúc!
Thật ra đêm qua Du Trạch Dương cũng không ngủ được, dù đã rất cố gắng thậm chí còn nốc gần hết cả chai vang đỏ nhưng anh vẫn chẳng tài nào nhắm mắt.
Mãi đến gần 3 giờ sáng vì quá mệt nên Du Trạch Dương mới có thể chợp mắt đôi chút nhưng đúng 5 giờ sáng lại giật mình tỉnh giấc.
5 giờ 30 phút sáng anh đã có mặt tại bàn ăn rồi âm thầm ngồi đợi đến tận bây giờ.
6 giờ 50 phút sáng Bội Nghiên mới chậm rãi từ trên cầu thang bước xuống, nhìn đôi mắt sưng húp và gương mặt có phần mệt mỏi kia Du Trạch Dương cũng tự hiểu phần nào.
Anh tự mình đứng dậy khỏi bàn kéo ghế cho Bội Nghiên, đích thân lấy đồ ăn sáng giúp cô công chúa nhỏ.
Vừa nhìn cô gái nhỏ ăn Du Trạch Dương vừa hỏi:
- Nghiên Nghiên ổn chứ? Nhìn cháu mệt mỏi lắm! Nếu cháu không muốn đi...
Nghe đến đây Bội Nghiên liền lắc đầu, cô nhìn thẳng vào gương mặt đang lo lắng kia nhẹ nhàng an ủi:
- Cháu muốn đi, cháu không sao nên chú đừng lo lắng! Đã nhiều năm rồi cháu không đến thăm ba mẹ, năm nay cháu muốn đến gặp ba mẹ.
Cháu không muốn trốn tránh nữa mà muốn tự mình đối mặt, muốn nói với ba mẹ là hiện tại cháu đang sống rất tốt.
Mong ba mẹ đừng lo lắng!
Du Trạch Dương nghe vậy thì lặng ngươi đi đôi chút, đứa trẻ anh tự tay nuôi lớn, cô công chúa anh hết mực nâng niu đã khôn lớn thật rồi.
Bao năm qua Du Trạch Dương vẫn luôn cố gắng giúp Bội Nghiên quên đi nỗi đau trong quá khứ.
Nhưng giờ đây anh hiểu được rằng sự cố gắng ấy chưa đủ! Cô công chúa nhỏ của anh vẫn là đã phải chịu đựng quá nhiều!
Nghĩ rồi Du Trạch Dương đưa tay xoa nhẹ đầu cô gái nhỏ, anh mỉm cười nhìn cô rồi nhẹ nhàng hỏi:
- Chú nhớ Nghiên Nghiên từng nói cháu rất thích ngắm hoàng hôn trên bờ biển bởi vì nó thơ mộng và lãng mạn.
Chiều nay chú sẽ chở Nghiên Nghiên đi ngắm hoàng hôn có chịu không?
- Được ạ!
- Vậy Nghiên Nghiên mau ăn sáng đi rồi chúng ta đến thăm ba mẹ cháu.
- Vâng!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...