Xuất Trần buồn cười vỗ lưng Lục Tiểu Thanh, nhìn Lưu Dật nói: "Bên cạnh ta có người rồi."
Lưu Dật mỉm cười nói: "Ta không ngại cùng Lục công tử hầu hạ ngài."
Khụ, khụ, Lục Tiểu Thanh không thở nổi nữa, nằm ở trong lòng Xuất Trần vừa cười vừa kêu mẹ, chuyện quái gì thế này, sao lại kéo mình vào cuộc thế này, muốn ngẩng đầu lên giải thích, Xuất Trần nhưng lại tinh mắt nhanh tay ấn chặt lưng nàng xuống, làm cho nàng không dậy nổi.
Nhìn vẻ ngoài hai người ngồi cùng một chỗ vô cùng thân thiết, Lục Tiểu Thanh vùi đầu ở trong lòng Xuất Trần, Xuất Trần một tay ôm nàng, một tay vỗ nhẹ lên lưng của nàng, hiện tại tư thế này miễn bàn là có bao nhiêu ái muội. Một bên Lưu Dật đứng ở trước mặt hai người, vẻ mặt bình tĩnh nhìn hai người thân mật, trên mặt còn mang theo tươi cười, tình cảnh này phải gọi là cực kỳ quái dị.
Xuất Trần thản nhiên cười lạnh, mà lại xa cách, không nói gì lại nhìn về phía Gia Luật Giá Huyên, ánh mắt giao nhau chỉ có hai người mới hiểu được ý trong đó, Gia Luật Giá Huyên khóe miệng khó có khi lại nổi lên một tia ác thú như hiện giờ, khụ một tiếng hấp dẫn ánh mắt của mọi người nhìn lại, vẻ mặt mỉm cười nhìn Lưu Dật nói: "Tinh Hoa công chúa, ngươi cũng biết Dật Bắc Vương của chúng ta, không phải ngươi nói muốn gả cho hắn là hắn sẽ thú ngươi."
Lưu Dật ôn nhu cười nói: "Lưu Dật biết, nếu Dật Bắc Vương là phàm phu tục tử, thì cũng đã không phải là người mà Lưu Dật ngưỡng mộ."
Gia Luật Giá Huyên cười ha ha nói: "Nói cũng đúng, không hổ là nữ tử có trí tuệ cao nhất Lưu Ly quốc, bất quá nếu là công chúa của Lưu Ly quốc, hơn nữa Lưu Ly quốc quân vô cùng có thành ý, bổn vương đương nhiên cũng rất vui vẻ nếu chuyện này thành công, Lưu Dật, ở tình huống bình thường, Dật Bắc Vương sẽ không tiếp nhận lời đề nghị của ngươi, bất quá, ở Mạt Hạt của chúng ta mỗi năm đều có tổ chức đại hội Cam Đạt, nếu ngươi có thể kiên trì dành được hạng nhất, thì Dật Bắc Vương của chúng ta cũng không có biện pháp kháng cự nhu tình của ngươi."
Thở dốc nửa ngày, Lục Tiểu Thanh vừa nhấc đầu lên, vừa vặn nhìn thấy khóe miệng Gia Luật Giá Huyên hàm chứa ý cười đùa dai, quay qua nháy nháy mắt với Xuất Trần, cũng đồng thời cảm nhận được Xuất Trần ở phía sau, đột nhiên tản mát ra một cỗ tức giận, bất quá chỉ lướt qua rất nhanh, làm cho người ta hoài nghi tức giận này căn bản là chưa từng có xuất hiện.
Lưu Dật như trước mỉm cười nói: "Đại hội Cam Đạt của Mạt Hạt chính là đại hội để cho nữ tử thổ lộ với người trong lòng mình, nghe nói chỉ cần đạt hạng nhất, đem dâng tặng dấu hiệu chiến thắng cho người ở trong lòng, như vậy người được tặng lễ vật, sẽ không thể cự tuyệt yêu cầu của nữ tử đó, bất quá cũng có ngoại lệ."
Gia Luật Giá Huyên cười nói: "Đúng vậy, Dật Bắc Vương chính là ngoại lệ, đệ ấy được phép nhận hoặc là không nhận, cho nên đã nhiều năm như vậy cho dù có không ít nữ tử ái mộ đệ ấy, nhưng đệ ấy một người cũng không chịu nhận, sang năm vào đầu xuân chính là thời điểm diễn ra đại hội Cam Đạt, bổn vương ngày hôm nay quyết định, chỉ cần nữ tử nào dành được thắng lợi, có thể đưa ra yêu cầu với bất luận kẻ nào, Dật Bắc Vương cũng không còn được hưởng thụ quyền ngoại lệ nữa."
Lời vừa nói ra, trên đại điện lập tức náo nhiệt hẳn lên, một đám quan viên lớn nhỏ đều là một bộ dáng xem kịch vui, nhìn Xuất Trần cùng Gia Luật Giá Huyên, có thể tưởng tượng được một khi mệnh lệnh này truyền xuống, toàn Mạt Hạt không biết có bao nhiêu nữ tử sẽ kích động đến mức nào đây, từ giờ đến khi diễn ra đại hội Cam Đạt chỉ còn một tháng, đến lúc đó sẽ vô cùng náo nhiệt.
Gia Luật Giá Huyên khóe miệng rút gân cười nói: "Công chúa, bổn vương ở trong này cố ý cho phép ngươi trực tiếp tiến vào trận chung kết, ngươi thấy thế nào?"
Lưu Dật lập tức mỉm cười thi lễ một cái, nói: "Lưu Dật tạ ơn Đại Vương."
"Đại vương, Nhã Chỉ cũng muốn cầu được trực tiếp tiến vào trận chung kết, Đại Vương, người không thể nặng bên này mà nhẹ bên kia được, Nhã Chỉ đã thích Thất ca ca lâu lắm rồi." Tề Nhã Chỉ nhảy dựng lên, vài bước tiến lên, vẻ mặt bất bình nhìn Gia Luật Giá Huyên.
Lục Tiểu Thanh nhướng mi, quay đầu vui cười hớn hở nhìn Xuất Trần, Xuất Trần trên mặt vẫn mỉm cười thản nhiên như trước, trong mắt toát lên ý cười trêu tức nồng đậm, nhẹ giọng nói ở bên tai Lục Tiểu Thanh: "Có muốn lấy lại viên kim cương kia không?"
Lục Tiểu Thanh ánh mắt biến đổi, hung tợn nói: "Ngươi có ý gì? Viên kim cương kia vốn là của ta."
Xuất Trần giờ phút này lại cười giống như hồ ly, một tay vuốt vuốt tóc Tiểu Thanh, một bên nhẹ giọng nói: "Đừng quên, hiện tại nó nhưng lại nằm ở trong tay ta, yêu cầu của ta không cao, ngươi chỉ cần tham gia, dành lấy hạng nhất cho ta, ta không chỉ có đem trả lại viên kim cương đó cho ngươi, mặt khác lại cho ngươi một vạn lượng bạc trắng, ngươi có làm không?"
Lục Tiểu Thanh lập tức hai mắt tỏa sáng lấp lánh nhìn Xuất Trần, mắt ngọc chuyển động nói: "Ta nhưng nghe nói đây là đại hội cầu ái, ta thật sự là không biết phải yêu cầu như thế nào với ngươi?"
Xuất Trần tay hơi dùng sức, Lục Tiểu Thanh đau đến nỗi nhướng mày, một phen kéo lại tóc của mình đang nằm trong tay Xuất Trần, Xuất Trần mỉm cười nói: "Không có ai quy định người dành hạng nhất thì nhất định phải đưa ra yêu cầu, ngươi có thể bảo trì trầm mặc."
Lục Tiểu Thanh vừa nghe thế, hai tay lập tức nắm chặt thành quyền: "Đồng ý, bất quá vạn nhất không chiếm được hạng nhất, ngươi cũng không nên trách ta nha, cưỡi ngựa, bắn tên gì gì đó của các ngươi, ta nhưng là một chút cũng không biết."
Xuất Trần tà khí cười nói: "Không có vạn nhất, ngươi chỉ được phép dành được hạng nhất, về phần hạng mục tham gia, trong vòng một tháng này ta sẽ dạy ngươi." Lục Tiểu Thanh chưa từng gặp qua Xuất Trần bá đạo như thế, không khỏi khóe miệng giật giật, nhíu mày nhìn Xuất Trần.
"Được, bổn vương đáp ứng ngươi." Tề Nhã Chỉ vừa nghe thấy Gia Luật Giá Huyên đáp ứng yêu cầu của mình, lập tức cao hứng nói: "Cám ơn Đại Vương, Nhã Chỉ nhất định sẽ dành được hạng nhất."
"Đại Vương, nếu mọi người đã hứng thú như vậy, đệ cũng muốn ghi danh cho một người." Một giọng nói ôn hòa đạm mạc truyền đến, mọi người trên đại điện vốn đang cười hì hì rất chi là vui vẻ, lập tức một đám vẻ mặt kinh ngạc nhìn Xuất Trần vừa mới lên tiếng, không thấy Xuất Trần tức giận phất tay áo bỏ đi đã là hiếm lắm rồi, đằng này hiện tại hắn cư nhiên lại mở miệng nói như vậy, nhất thời mọi người đều giật mình nhìn Xuất Trần, người này thay đổi tính tình từ khi nào vậy.
Gia Luật Giá Huyên vẻ mặt ý cười nhìn Xuất Trần nói: "Ồ, vương đệ muốn ghi danh cho ai thế? Bổn vương thật là tò mò nha."
Xuất Trần mỉm cười nhìn Lục Tiểu Thanh nói: "Chính là nàng, Lục Tiểu Thanh."
"Thất ca ca, huynh đùa giỡn gì vậy? Đại hội Cam Đạt chính là đại hội dành cho nữ tử tham gia, hắn là một nam nhân căn bản không có tư cách để tham gia." Tề Nhã Chỉ vẻ mặt tức giận nhìn Lục Tiểu Thanh.
Xuất Trần cười nhẹ, đột nhiên vươn tay ra cởi dây cột tóc trên đầu Lục Tiểu Thanh, lập tức một mái tóc đen tuyền chảy xuống, rối tung ở trên quần áo màu lam nhạt, Lục Tiểu Thanh chậm rãi ngẩng đầu lên, nở một nụ cười phong hoa tuyệt đại với Tề Nhã Chỉ, miễn bàn là có bao nhiêu yêu diễm, tà khí.
Xuất Trần từ trong lòng lấy ra một vật, nhẹ nhàng xẹt qua hai má Lục Tiểu Thanh, mỉm cười nói: "Nào, để ta đeo cho nàng vòng tai mà ta đã chuẩn bị cho nàng, chỉ có nàng mới xứng với vòng tai mà ta đã tỉ mỉ chọn lựa." Lục Tiểu Thanh nửa ngượng ngùng nửa mỉm cười quay đầu đi, Xuất Trần ở trước mắt bao nhiêu người, tự tay đeo vòng tai phỉ thúy cho Lục Tiểu Thanh, cặp vòng tai phỉ thúy nổi bật bên vạt áo màu lam nhạt, làm cho gương mặt vốn xinh đẹp, ở trong nháy mắt lại tăng thêm vài phần quyến rũ cùng kiều diễm, mang theo mười phần hương vị nữ nhân.
Lục Tiểu Thanh trên mặt mang theo ý cười ngượng ngùng, trong mắt cực kỳ khinh bỉ Xuất Trần, rất đơn giản, vòng tai này vốn là của hắn, hoàn hảo là Xuất Trần đáp ứng khi trở về sẽ cho nàng một đôi nữa, bằng không chuyện thiệt thòi như vậy người nào sẽ làm đây.
Trong đại điện lập tức vang lên tiếng hút không khí, chỉ thấy người trước mắt có mái tóc đen nhánh đến thắt lưng, mắt ngọc mày ngài, sóng mắt lưu chuyển mang theo sự quyến rũ tự nhiên, một cái nhấc tay, nhấc chân đều phong tình vạn chủng, một cái nhăn mày, một nụ cười đều khuynh quốc khuynh thành, trang sức trên người càng nổi bật lên vẻ xinh đẹp không gì sánh được của nàng.
Lúc này cùng hòa lẫn với Xuất Trần ở phía sau nàng, mái tóc của hai người, một bạch kim, một đen tuyền quấn lấy nhau, cả hai đều xinh đẹp đến mức làm cho người và thần cùng phẫn hận, tuy rằng Xuất Trần đẹp hơn một chút, hai người một cao một thấp, ánh mắt hai người một nhu hòa một linh động, nhưng cả hai đều cùng mang theo một khí chất tà khí, hai người vẫn không nhúc nhích ngồi ở một chỗ, lại giống một bức tranh xinh đẹp rung động lòng người, tinh xảo không gì sánh bằng.
Lục Tiểu Thanh cố ý lộ ra quyến rũ, nhẹ nhàng tựa vào trên vai Xuất Trần ngồi ở phía sau, khóe miệng hàm chứa một tia mỉm cười như có như không, ánh mắt chậm rãi đảo qua mọi người trên đại điện, sau đó cười khẽ nhìn Tề Nhã Chỉ đang đứng ở giữa đại điện, vẻ mặt xanh mét nhìn nàng
"Ngươi là nữ nhân."
Lục Tiểu Thanh liếc mắt thấy Gia Luật Cuồng Sở ở phía đối diện mặt lạnh nhìn mình, trong lòng lập tức cảm thấy sướng cực kỳ, cầm ly rượu lên, khiêu khích nâng về phía Gia Luật Cuồng Sở ý bảo: "Trễ rồi." thấy Gia Luật Cuồng Sở sắc mặt càng khó coi thêm vài phần, tươi cười trên mặt nàng lại càng thêm sáng lạn.
"Đại Vương, không biết ta nhưng có thể được tham gia đại hội Cam Đạt này hay không?" Lục Tiểu Thanh ngó lơ Tề Nhã Chỉ đang nhìn chằm chằm mình, hướng về phía Gia Luật Giá Huyên hỏi.
Gia Luật Giá Huyên tuy rằng trong mắt hiện lên một tia kinh diễm, bất quá lại giống như đã sớm nhìn ra nàng là nữ tử, lập tức cười nói: "Đương nhiên, đừng nói là ngươi là người do vương đệ tiến cử, mà chỉ bằng tài hoa thể hiện ngày hôm nay của ngươi, cũng xứng đáng tiến thẳng vào trận chung kết. Ha ha ha, xem ra một tháng sau đại hội Cam Đạt sẽ có náo nhiệt để xem rồi."
Lưu Dật đi lên phía trước, hơi hơi thi lễ với Lục Tiểu Thanh: "Thoạt đầu Lưu Dật cứ nghĩ tỷ tỷ là nam tử, cũng đã bội phục tỷ sát đất rồi, không nghĩ tỷ tỷ lại là nữ nhân, Lưu Dật thật sự là không thể không bội phục, có thể cùng tỷ thí với một người tài trí hơn người như tỷ tỷ, thật sự là vinh hạnh rất lớn của Lưu Dật, tỷ tỷ, hẹn gặp lại tỷ ở đại hội Cam Đạt, Lưu Dật thề cùng tỷ tỷ nhất quyết tranh đua cao thấp." Trong giọng nói vừa cao hứng, vừa hưng phấn, không có ghen tị lẫn phẫn hận.
Lục Tiểu Thanh mỉm cười đứng lên, tiến lên cầm tay Lưu Dật lắc hai cái, nói: "Có thể cùng người ngang tài ngang sức tranh đua cao thấp, thật sự là ta còn mong muốn gì hơn." Lưu Dật vừa nghe thế lập tức vui mừng vô hạn, có thể được cao thủ nhận là người ngang tài ngang sức, chính là một vinh hạnh rất lớn.
Lục Tiểu Lam cùng Khuynh Tường đang đứng ở phía sau Xuất Trần nhìn thoáng qua Lục Tiểu Thanh một cái, hai người đều vô cùng ăn ý quay đầu đi, Lục Tiểu Thanh cái gì cũng không biết sẽ có thể là dạng cao nhân nào đây, nhìn bộ dạng bí hiểm kia làm cho người ta nhìn mà muốn ói.
Buổi chiều, Lục Tiểu Thanh cùng Xuất Trần, ở trong ánh mắt của mọi người diễn một màn thân mật cùng nhau ra khỏi đại điện trở lại vương phủ. Về đến phủ, Lục Tiểu Thanh cùng Xuất Trần đồng thời thở phào nhẹ nhõm một hơi, đều tự buông tay ra, Xuất Trần vừa thấy lập tức lại duỗi tay ra tà mị cười ôm lấy Lục Tiểu Thanh nói: "Ai nha, vẫn là ôm nam sủng của ta cảm thấy thoải mái hơn."
Lục Tiểu Thanh ha ha cười, ngã mạnh vào trong lòng Xuất Trần làm nũng nói: "Vương, thanh danh của người ta vì người mà đã bị hủy hết rồi, vì người giúp bạn không tiếc cả mạng sống, vì người can đảm xông pha lên phía trước, vì người thấy chết không sờn, vì người phủ thêm da dê trở thành sói, vì......"
Nhìn thấy Xuất Trần không có phản ứng gì, Khuynh Tường ở bên cạnh trái lại cũng không nhịn được nữa bật cười, Lục Tiểu Thanh lập tức ngẩng đầu lên, thấy Xuất Trần mỉm cười nhìn mình nói: "Tiếp tục." Biểu tình miễn bàn là có bao nhiêu hưởng thụ.
Lục Tiểu Thanh mặt lập tức đen lại, hừ, những lời đó không làm cho Xuất Trần buồn nôn, trái lại làm cho toàn thân mình nổi hết cả da gà, xem ra mình vẫn không phải là đối thủ của Xuất Trần, đẩy Xuất Trần ra, thở phì phì đi theo Lục Tiểu Lam vẻ mặt lãnh khốc đi vào trong phòng Xuất Trần.
"Xuất Trần, ngươi nói một chút cho ta biết, đại hội Cam Đạt kia diễn ra những trò gì? Phải như thế nào để qua năm cửa ải, chém sáu tướng?" sau khi ngồi xuống, Lục Tiểu Thanh không khỏi nghiêm trang hỏi, sự tình có liên quan đến kim cương cùng một vạn lượng bạc chứ chẳng phải trò đùa, mình sao không thể dốc hết lòng quan tâm được đây.
Xuất Trần tựa vào đầu giường giống như hơi mệt, nhắm mắt lại, một bên rõ ràng đi thẳng vào câu chuyện: "Đại hội Cam Đạt được phân thành năm hạng mục tỷ thí, cửa thứ nhất là môn bắn cung, cửa thứ hai là môn cưỡi ngựa, cửa thứ ba là so kiếm, cửa thứ tư là đấu trí, cửa cuối cùng là thi múa." Nói xong nhìn Lục Tiểu Thanh cực kỳ âm hiểm.
Lục Tiểu Thanh hóa đá ngay tại chỗ, có lầm hay không, năm cửa này khó như thế mình thắng sao nổi, khó như con kiến phải vượt biển Đông ý chứ, Lục Tiểu Lam nhìn khuôn mặt của Lục Tiểu Thanh lúc xanh lúc trắng thi nhau ra trận, trong mắt khó có được hiện lên ý cười, hỏi: "Ngươi liệu có thắng được một cửa hay không?"
Lục Tiểu Thanh lấy lại bình tĩnh, hai bước đi đến bên cạnh Xuất Trần ngồi xuống, nhìn Xuất Trần nói: "Xuất Trần, không phải là ta không giúp ngươi, thật sự là lực bất tòng tâm, năm hạng mục này ta chẳng biết một hạng mục nào cả, ngươi còn muốn ta phải dành được hạng nhất, thế không phải là còn khó hơn cả việc không trâu bắt chó đi cày hay sao"
Xuất Trần mở mắt ra nhìn Lục Tiểu Thanh nói: "Ta biết ngươi không biết, bất quá ở trong vòng một tháng này ta sẽ dạy cho ngươi học được tất cả năm môn này, ngươi yên tâm đi."
Lục Tiểu Thanh bĩu môi nói: "Nên ngươi yên tâm, đâu có chuyện gì liên quan tới ta?"
Xuất Trần nhướng mi, dùng tay móc ra một viên đá quý sặc sỡ lóa mắt vuốt vuốt, Lục Tiểu Thanh vừa nhìn đã nhận ra ngay đó chính là viên kim cương của mình, vội như ác lang bổ nhào tới muốn cướp lại, Xuất Trần vung tay lên lập tức lại không thấy, Lục Tiểu Thanh híp mắt hung hăng nhìn Xuất Trần vẫn bình tĩnh như thường nửa ngày, thất bại nói: "Ta yên tâm, ta yên tâm, là chuyện của ta, ta nhất định toàn lực ứng phó, gặp thần giết thần, gặp phật giết phật."
Ngày thứ hai trời còn chưa sáng, Lục Tiểu Thanh đã bị Lục Tiểu Lam cùng Khuynh Tường túm cổ bắt thức dậy, đi theo Xuất Trần đi vòng quanh sân chuyên môn luyện tập cưỡi ngựa trong vương phủ, bắn cung cũng luyện ở tại trong sân đó, mọi người ở trong vương phủ không được phép qua đây quan sát, chỉ có thể nghe thấy một tiếng lại tiếp một tiếng khóc thét cùng chửi bậy, thỉnh thoảng còn xen lẫn một tiếng hét thảm từ xa vọng tới.
Liên tục mười ngày đều là như thế, hạ nhân đi ngang qua cũng chỉ biết lắc đầu cười khổ, nghe tiếng kêu như tiếng heo bị chọc tiết vậy, thật đáng tiếc cho một tiểu mỹ nhân tuyệt sắc, giọng nói thế nhưng lại cực kỳ khó nghe, ngày thường nói chuyện còn cảm thấy dễ nghe một chút, tiếng thét này vừa vang lên, thật sự là nhìn người không thể xem vẻ bề ngoài được.
Ngày hôm đó, Xuất Trần sau khi xem xong công văn, tiếp nhận thuốc từ tay Khuynh Trần đưa lên, mỉm cười hỏi: "Thế nào? Có một chút tiến bộ nào không?"
Khuynh Tường nửa cười nửa giận nói "Ta thật sự là chưa từng thấy qua người nào ngốc như vậy, cưỡi ngựa, bắn tên, kiếm thuật, tất cả đều học không được, đã nhiều ngày như vậy không có được một chút tiến bộ nào, đến bây giờ còn không dám cưỡi ngựa chạy, chỉ có thể ngồi trên lưng ngựa chậm rãi bước, ngựa có hơi chạy nhanh một chút, nếu không phải gào khóc thảm thiết thì cũng là trực tiếp ngã xuống ngựa luôn, Lục Tiểu Lam cũng không biết là đã tiếp được nàng bao nhiêu lần rồi.
Lại càng không muốn nói là bắn cung, lực đạo, tư thế đều rất chính xác, nhưng tên bắn ra mười lần đều ở ngoài bia ngắm, càng kỳ quái hơn là toàn bộ cách hồng tâm xa hơn vạn dặm, hơn mười ngày nay, một loạt mũi tên trên các bia ngắm đều là do nàng bắn, nhưng không có lấy một mũi tên bắn trúng hồng tâm.
Về phần kiếm thuật, quên đi, đời này nếu nàng có thể học được, ta sẽ mang họ của nàng, tư thế rất chuẩn, thuận tay múa hai cái, nhìn có vẻ không có trở ngại gì, ngược lại có chút phong thái của bậc thầy, trông rất là bình tĩnh, gặp nguy không loạn. Nhưng là nếu cùng nàng đấu, thì đúng là đao kiếm không có mắt, nàng nhìn cũng không thèm nhìn, trực tiếp cầm trường kiếm chém loạn, cũng không quản người khác đâm kiếm về phía nào, nàng cứ thế hành động, nếu không phải ta thu kiếm nhanh, nàng không chết mười lần thì cũng phải chết đến chín lần." Nói xong, Khuynh Tường còn làm ra vẻ mặt không phải trẻ con khó dạy.
Xuất Trần cười ha ha nói: "Ta là biết nàng phần lớn cũng sẽ không có thành tích mà, không nghĩ tới nàng thật đúng là không cô phụ dự đoán của ta, xem ra cần nhờ nàng tranh hạng nhất đúng là việc vô cùng khó khăn đây."
Khuynh Tường cười khổ lắc đầu nói: "Vương, tại hạ vốn không hiểu tại sao người lại muốn cho nàng ra tranh hạng nhất? Biết rõ cho dù cưỡi ngựa, bắn tên, trong khoảng thời gian ngắn có thể học được, nhưng là kiếm thuật cũng không phải là một sớm một chiều có thể học được, đây không phải là đã làm khó nàng hay sao?"
Xuất Trần mỉm cười nói: "Ngươi không cần hỏi, nàng học những thứ này cũng tốt, có lẽ có một ngày sẽ có hữu dụng." Trầm mặc một chút lại đột nhiên cười nói: "Ta không cho nàng tranh hạng nhất, chẳng lẽ cho ngươi tranh hạng nhất? Những nữ tử khác bây giờ cũng chỉ muốn biết nàng có dành được hạng nhất hay không? Đầu óc của nàng quả thật rất linh hoạt, nói không chừng thật đúng là sẽ không làm cho ta thất vọng."
Khuynh Tường cười khổ nhìn Xuất Trần nói: "Vương, nếu lần này để cho người khác thắng, người không phải là?"
Xuất Trần vẫn cười như trước, nhưng chỗ sâu nhất trong con ngươi lại không có ý cười, chậm rãi nói: "Hiện tại nói điều này vẫn còn hơi sớm, nếu ngay cả việc nhỏ ấy mà ta cũng không đối phó được, ta đã không gọi là Gia Luật Xuất Trần."
Trên sân đua ngựa, Lục Tiểu Thanh toàn thân mồ hôi đổ ròng ròng, đang ngồi nghỉ ngơi, quả thật đúng là đã làm khó nàng rồi, mùa đông lạnh thấu xương, cư nhiên cả người lại chảy đầy mồ hôi, tuy rằng mấy ngày nay đã bắt đầu ấm áp, bất quá mùa đông dù sao vẫn chưa đi qua, mùa xuân cũng chưa tới. Trên sân ngựa lung tung lộn xộn, một đống kiếm, một loạt bia ngắm, trên mười bia ngắm có chín cái cắm đầy tên, chỉ có bia ngắm chính giữa là có một mũi tên cắm đúng hồng tâm, đang lung lay sắp rụng, đó là do Lục Tiểu Thanh thật sự không chịu nổi nữa, liền trực tiếp dùng tay cắm phập mũi tên vào chính giữa hồng tâm.
Lục Tiểu Thanh cùng Lục Tiểu Lam ngồi ở một góc trên sân đua ngựa, cùng Lục Tiểu Lam nói chuyện: "Người ta bảo ngươi điều tra, đã tra ra được gì chưa?"
Lục Tiểu Lam nhìn thoáng qua Lục Tiểu Thanh vẻ mặt nóng bỏng đang nhìn mình nói: "Tề Nhã Chỉ, biểu muội của đương kim hoàng hậu, muội tử của nhị Vương phi, từ nhỏ lớn lên ở trong cung, mười tuổi về sau ly khai đến Hắc Thủy, là mỹ nữ nổi tiếng khắp Mạt Hạt, kỹ thuật cưỡi ngựa cao siêu, tài bắn cung tương đối thành thạo, kiếm thuật cũng là cao thủ hiếm thấy trong nữ tử, là hòn ngọc quý trên tay Tề tộc của Mạt Hạt."
Lục Tiểu Thanh nghiêng đầu hỏi: "Tề tộc?"
Lục Tiểu Lam gật gật đầu nói: "Mạt Hạt có hai đại gia tộc, đứng đầu là vương tộc dòng họ Gia Luật, phía sau là Tề tộc, bình thường vương hậu của Mạt Hạt đều là lựa chọn từ người trong Tề tộc, bởi vì vương hậu thích có thân thích trong tộc làm bạn, cho nên Tề Nhã Chỉ mới có thể từ nhỏ được sống ở trong cung như vậy, cũng bởi vậy mới có thể quen biết với Dật Bắc Vương, Tề Nhã Chỉ từ nhỏ đã ái mộ Dật Bắc Vương, đã nhiều lần cầu đại vương cùng vương hậu tứ hôn, bất quá Dật Bắc Vương giống như không có ý gì với nàng, vẫn không đồng ý."
Lục Tiểu Thanh chau mày nói: "Nếu vậy thì đó là một đối thủ đáng gờm đây, xem ra cưỡi ngựa, bắn tên đều không làm khó được nàng, ta muốn thắng đúng là có chút khó khăn đây. Vậy Tinh Hoa công chúa thì sao?"
"Tinh Hoa công chúa là nữ nhi duy nhất của quốc quân Lưu Ly quốc, từ nhỏ đã được bồi dưỡng như một nam tử, cầm kỳ thư họa, bắn tên, cưỡi ngựa, đối với nàng mà nói đúng là như cơm bữa, nghe nói tài nghệ của nàng rất cao siêu, nam tử bình thường cũng không thể thắng được nàng, nàng chính là niềm kiêu hãnh của Lưu Ly quốc.
Nghe nói mấy ngày nay, Tinh Hoa công chúa và Tề Nhã Chỉ đều đang ra sức luyện tập, đại vương cũng đặc biệt mở sân đua ngựa chuyên môn để cho Tinh Hoa công chúa luyện tập, Khuynh Nam Vương để cho Tề Nhã Chỉ luyện tập ở trên địa bàn của hắn, mục tiêu của hai người đều là nhằm vào ngươi."
Lục Tiểu Thanh lập tức trưng ra bộ mặt đau khổ: "Có lầm hay không, hai người đều mạnh như vậy, ta lấy cái gì để thắng các nàng bây giờ? Ô ô, kim cương của ta, kim cương, kim cương sáng trong suốt, ta yêu kim cương hơn hoàng kim, Xuất Trần đáng giận, không có việc gì lại đem ta thả trôi sông thế này, aiz, kiếp trước ta tạo nên nghiệt gì, để kiếp này phải gặp gỡ một người tuyệt sắc đào hoa, tâm lại như rắn rết thế này đây?
Hơn nữa, đáng giận nhất chính là, sao hắn lại hiểu ta như thế? Biết là chỉ cần nhắc đến tiền, ta không có một chút năng lực phản kháng, đều là do mình, không có việc gì thích tiền như vậy làm gì? Không phải chỉ là một vạn lượng thôi sao, ta cũng không phải không có, nhưng là vì sao nhìn nó lắc lư ở trước mắt, mà không bắt lấy nó, ta lại thật sự cảm thấy thật thẹn với tổ tông, thẹn với trời cao, thẹn với bản thân mình như thế này chứ?"
Lục Tiểu Lam không nói gì, chỉ trừng Lục Tiểu Thanh, chủ tử này thật sự còn không bằng một nô lệ như hắn, nếu không phải là do mình gặp phải sự cố lớn, thì mình cũng sẽ không lưu lạc đến nước này, bất quá, chủ tử này thật sự chẳng thèm giữ lại mặt mũi cho bản thân. Lén lút sai mình đi điều tra cơ mật, lại không biết rằng chuyện nàng muốn hỏi, toàn Lăng Tiêu thành không ai là không biết, thật là phục nàng.
Lục Tiểu Thanh ngồi ở tại chỗ thở dài nửa ngày, nhìn Lục Tiểu Lam nói: "Tiểu Lam à, ngươi nói Xuất Trần là nghĩ thế nào lại muốn ta đi tranh hạng nhất vậy? Đây không phải là đang làm khó ta hay sao, hai đối thủ mạnh như vậy, nếu ở phương diện khác ta có lẽ còn có thể cùng các nàng liều mạng một chút, nhưng ở những phương diện này ta còn không thể liều mạng cùng với những người khác chứ đừng nói là các nàng, ngươi nói hắn đang nghĩ gì vậy?"
Lục Tiểu Lam lạnh lùng nói: "Không được gọi ta là Tiểu Lam, ta làm sao mà biết hắn đang nghĩ cái gì, ta nếu có thể đoán được suy nghĩ của Dật Bắc Vương Mạt Hạt, thì ta chính là chủ tử, hắn chính là nô lệ rồi."
Lục Tiểu Thanh gật gật đầu nói: "Nói cũng đúng, người kia rất giảo hoạt, tâm tư sâu không thấy đáy, ta lúc trước sao lại có thể cảm thấy hắn là thiên sứ như vậy được chứ? Bất quá, nếu hắn thật sự là một thiên sứ, có lẽ ta cũng không có hứng thú cùng hắn giao tiếp. Quên đi, quên đi, không thèm nghĩ nhiều như vậy nữa, dù sao vì một vạn lượng ta dù cho có phải liều mạng cũng muốn nhận được, bằng không thực là có lỗi với bản thân."
Vừa nói vừa đứng dậy, Lục Tiểu Lam ở bên cạnh cũng không có ngăn cản, đi được hai bước, Lục Tiểu Thanh lại đột nhiên đứng lại, trầm mặc một lát nói: "Cứ luyện tập như thế này cũng không phải là biện pháp hay, ta cho dù là một thiên tài đi chăng nữa, cũng không có khả năng trong khoảng thời gian ngắn như vậy, đem tất cả luyện một cách nhuần nhuyễn thuần thục được, hai người kia lợi hại như vậy, ta nếu cứ tiếp tục luyện tập như vậy, khả năng ngay cả 1% cơ hội đều cũng không có.
Nếu đi chính đạo ta không có phần thắng, như vậy ta sao không ngẫm lại phương pháp khác, chính đạo cũng là đường, tà môn ma đạo cũng là đường, nếu đều là đường thì cần gì phải so đo nhiều như vậy làm gì, hắc hắc, vậy sao không bắt đầu theo phương pháp này đi, chẳng phải cũng không có ai nói nhất định phải thắng quang minh chính đại sao? Chỉ cần cuối cùng người thắng là ta là được rồi, thật là ngốc quá đi mất, ở chỗ này cọ xát lâu như vậy, một chút cũng không phù hợp với phong cách của Lục Tiểu Thanh ta."
Lục Tiểu Lam vẻ mặt hắc tuyến đứng ở sau lưng Lục Tiểu Thanh nghe được hết những lời nàng lẩm bẩm, tư tưởng của vị chủ tử này quả thật là khác thường, bất quá, vài câu kia lại rất hợp với tâm ý của mình, chỉ cần thắng là được, quản nhiều chuyện làm gì.
Lục Tiểu Thanh cao hứng quay đầu lại, chuẩn bị mang theo Lục Tiểu Lam rời khỏi sân đua ngựa, liền thấy Xuất Trần cùng Khuynh Tường đang mỉm cười hướng nàng đi tới, Xuất Trần khẽ cười nói: "Như thế nào, tiến vào không luyện tập sao?"
"Luyện tập cũng vô dụng, ngươi đừng quản ta nữa, dù sao đến lúc đó ta thắng là được rồi, sẽ không đem mặt mũi của ngươi vứt vào ổ sói đâu."
Nhìn Lục Tiểu Thanh vẻ mặt trêu tức, Xuất Trần buồn cười nói: "Được, ta chỉ hỏi thế thôi mà, đi thôi, buổi tối hôm nay là ngày tổ chức đốt lửa trại mỗi năm một lần, ngươi có muốn đi không?"
Lục Tiểu Thanh lập tức vui vẻ nói: "Đương nhiên muốn đi, những nơi náo nhiệt làm sao có thể thiếu ta được chứ."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...