Quay Về Bên Anh Em Nhé


Trần Hà Thu hít sâu một hơi: “Tôi…”
“Đừng dùng bất cứ lý do gì để nói cho có lệ với tôi, cô chỉ đang luyến tiếc Lê Anh Huy thôi.

” Nguyễn Hoàng Phúc đánh gãy lời của cô.

Trần Hà Thu không kìm được lửa giận trong lòng: “Tôi ở cùng với ai thì mắc mớ gì tới anh, đây là quyền tự do của tôi.


Nguyễn Hoàng Phúc đột nhiên cười lạnh “Đơn ly hôn của chúng ta còn chưa làm xong, hiện tại cô còn là vợ của tôi, tôi đương nhiên phải quản chuyện này rồi.


Trần Hà Thu không nói gì: “Chúng ta đã không sống với nhau gần năm năm, cũng đã đáp ứng đủ điều kiện để ly hôn.

Tôi cũng không muốn tài sản hay bất cứ thứ gì cả, những thứ đó anh có thể đem cho Trần Linh Nhi, tôi chỉ mong anh nhanh chóng làm xong thủ tục ly hôn.


Nguyễn Hoàng Phúc chỉ tay lên đồng hồ đang chạy tích tắc trên tường: “Hiện tại cục dân chính đã tan làm.



“Vậy thì mai đi.


“Ngày mai tôi có chuyện không rãnh đi.


“Ngày mốt.


“Ngày mốt là cuối tuần, cục dân chính không làm việc.


“Trần Hà Thu tức giận nói: “Nguyễn Hoàng Phúc, cuối cùng anh muốn cái gì hả?”
“Tôi chỉ muốn không cho cô được toại nguyện đó, muốn cùng Lê Anh Huy sống chung, nằm mơ đi.

””
Ông Nguyễn nghe được cái tên Lê Anh Huy, cả người ngây dạy: “Trần Hà Thu, con…”

Trần Hà Thu sợ mình lại chọc giận ông Nguyễn, ông Nguyễn luôn coi mình là cháu dâu, tuy rằng không liên quan gì đến Nguyễn Hoàng Phúc, nhưng cũng không thể không để ý tới tâm trạng của ông.

“Ông nội, ông nên ngồi xuống nghỉ ngơi trước đi … ….


Ông Nguyễn run rẩy nắm tay Trần Hà Thu, lo lắng hỏi: “Con và Anh Huy…”
Ông Nguyễn cũng quen biết Lê Anh Huy sao? Mà người có tiền quen biết với nhau thì có chuyện gì là lạ đâu.

Trần Hà Thu lắc đầu: “Không có chuyện gì ạ, trước kia Tổng giám đốc Lê là ân nhân của con, chẳng qua sao này…bù qua đắp lại, chúng con cũng không còn quan hệ gì khác.


Ông Nguyễn ngập ngừng gật đầu.

Nguyễn Hoàng Phúc bước qua nắm lấy cổ tay của Trần Hà Thu kéo cô lên lầu, Trần Hà Thu tức giận giãy giụa: “Anh định làm gì, buông ra!”
Nguyễn Hoàng Phúc từ trước đến nay tính tình luôn ích kỷ, anh cũng mặc kệ cô mắng chửi, trực tiếp kéo cô vào giường lớn của phòng khách tầng hai, anh đạp cửa một cái, Trần Hà Thu bị tiếng động lớn này làm cho giật mình.

“Sao Tổng giám đốc Nguyễn không cùng Trần Linh Nhi đi dạo phố?” Trần Hà Thu thấy anh hùng hổ, đột nhiên cảm thấy anh không có ý tốt gì.

“Chuyện của tôi không cần cô nhún tay vào!” Nguyễn Hoàng Phúc phủi mở rèm cửa, đè nén lửa giận trong lòng: “Cô chạy tới nhà tôi làm gì?”
Trần Hà Thu nói: “Là ông nội sai vệ sĩ ép tôi lên xe mang về đây, anh yên tâm, tôi sẽ lập tức đi ngay.


Cô vừa mới đứng lên, chợt nghe tiếng giận dữ của Nguyễn Hoàng Phúc: “Nhà của tôi cô muốn tới thì tới muốn đi thì đi à?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận