“Con không có!” Trần Hà Thu biện bạch nói: “Con không hề biết trong bụng cô ta có đứa bé, sao có thể nghĩ tới chuyện đẩy cô ta?!”
Kim Mẫn nghe không lọt tai, “Cái thứ gà mái không biết đẻ trứng, cút ra khỏi nhà họ Nguyễn cho tao!”
Thảm hại rời khỏi nhà họ Nguyễn, Trần Hà Thu trở về Dạ Yến, lao vào phòng mình trốn trong chăn khóc một trận dữ dội.
Cô không biết mình đã làm sai điều gì, vì sao mọi chuyện lại trở nên như vậy?
Khi chị Trân tới, cũng chỉ thở dài: “Đây chính là số mệnh của phụ nữ, nhiều năm nay đều là như thế, phải hiền lương thục đức, phải hiếu kính cha mẹ chồng, phải sinh con đẻ cái, còn phải chịu đựng kẻ thứ ba.
”
Trần Hà Thu không nói gì.
Chị Trân nhìn thấy không nhẫn tâm: “Tin tức trên báo chị đã xem rồi, Hoa Hồng, bây giờ em định thế nào?”
Trần Hà Thu lắc đầu: “Em không biết nữa…”
“Có thể quay về nhà mẹ không?”
Nhà mẹ?
Trần Hà Thu nhắm mắt lại, cô cũng phải trở về một chuyến, phải đem hai mươi triệu về cho Minh Tuấn.
Tám giờ tối, bầu trời nhá nhem.
Trần Hà Thu xuống xe buýt, xoã tóc xuống che phủ đôi má, men theo con đường nhỏ bước về phía biệt thự nhà họ Trần.
Nhà họ Trần bây giờ đã nghèo rớt mồng tơi, nhưng Trần Quảng Đông vẫn thích thể diện, nhất thiết phải sống trong biệt thự, ra ngoài xã giao với những tên tuổi lớn vẫn tự coi mình là thần tài, hàng xóm xung quanh đều coi thường ông, nhưng ông vẫn diễn không biết mệt là gì.
Vừa bước vào cửa, đã bị khói thuốc nồng nặc xông lên làm cay mắt.
Trần Quảng Đông đem bạn bè xấu về nhà đánh bài, thấy cô về mi mắt cũng không thèm nhấc lên: “Đem tiền về sao? Không có tiền thì cút ra cho tao.
””
Trần Hà Thu nắm mười ngàn đồng được gom từ chỗ này chỗ nọ cho đủ số, móng tay bấm vào lòng bàn tay thành hình trăng non: “Cha, con muốn nói với cha chuyện này.
”
Trần Quảng Đông uống say khướt, gật gù hả hê, đi đường mà chân nọ đá chân kia, cả người toàn mùi rượu: “Gần nửa năm chẳng thấy mặt, lần này cho tao bao nhiêu tiền thế? Hai ngày nữa tao muốn qua Mỹ.
”
“Cha qua Mỹ làm gì?” Nhóm lên chính trên app truyện hola nhé! Cả nhà tải về đọc nhé!
“Bạn bè mời, không đi không được.
” Trần Quảng Đông nhìn dấu tay trên mặt cô, ông ta ợ hơi đầy mùi rượu, cái mùi thối hoắc chua lòm khiến Trần Hà Thu muốn mửa: “Có phải mày lại cãi nhau với Nguyễn Hoàng Phúc không? Ôi Trần Hà Thu à, mày nghe cha nói, có vợ chồng son nào mà không đánh nhau? Bây giờ cả nhà chúng ta đều dựa vào Nguyễn Hoàng Phúc đấy, mày phải hầu hạ nó cho giỏi vào, có biết không?”
Trần Hà Thu đột nhiên cảm thấy mệt quá chịu không nổi: “Cha à, con muốn nói với ba chuyện này đấy.
Chỉ e con và Nguyễn Hoàng Phúc… sắp ly hôn rồi.
”
“Cái gì?!” Trần Quảng Đông hơi tỉnh rượu, ông ta trợn to mắt, chọc mạnh huyệt Thái Dương của cô: “Có phải mày bị ngu không? Tao gặp bao trắc trở mới khiến mày thành bà Nguyễn, bây giờ mày đòi ly hôn hả?”
Trần Hà Thu nhắm nghiền mắt: “Anh ấy vẫn luôn thích chị cả.
”
“Nhưng không phải chị cả mày chết rồi sao, nó thích thì cũng đâu thể lấy người chết làm vợ, càng không thể đám cưới với người đã chết… Nhìn mày được hơn chị cả mày, chỉ cần mày hạ mình thôi…”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...