Quay Về Bên Anh Em Nhé


Chương 197:
Bảo mẫu mới tới là một người phụ nữ nông thôn thật thà, nghe vậy liền cầm chổi quét bụi vào, bàng hoàng nhìn giấy vụn trên nền nhà: “ ao đột nhiên lại có nhiều rác thế, tôi nhớ là sáng nay đã quét dọn rồi mà”.
Lông mày Trần Linh Nhi dựng lên: “Ý bà là tôi cố ý ném chúng xuống để gây khó dễ bà?”
“Không, không, phu nhân đừng giận, tôi mồm dại không biết nói chuyện…” Bảo mẫu vội vàng nói không phải, cúi người thu dọn rác.
Nhìn thân hình cúi khom của bảo mẫu, Trần Linh Nhi trong lòng dễ chịu hơn một chút, cô nhanh trí nghĩ ra hỏi: “Trong nhà bếp còn ớt không?”
Bảo mẫu gật gật đầu: “Còn, phu nhân cần bây giờ không?”
“Đi, lấy về đây cho tôi”.
Rút kinh nghiệm, bảo mẫu không dám nhiều lời, cũng không cần biết Trần Linh Nhi dùng ớt vào việc gì, bà vội vàng vào bếp lấy một ít ớt khô đưa cho cô.
Trần Linh Nhi bóp nát ớt khô, đưa thẳng lên mắt.

Bảo mẫu vội vàng kéo tay cô ra: “Phu nhân, cô làm vậy để làm gì?”

“Tránh ra, đi dọn dẹp chỗ của bà đi”.

Trần Linh Nhi đẩy bảo mẫu ra và tiếp tục đưa ớt lên dụi mắt.
Trong nháy mắt, chất cay của ớt nhanh chóng làm khóe mắt cô cay đến đau đớn, con ngươi đỏ bừng bừng, nước mắt chảy ra.
Trần Linh Nhi nhìn đôi mắt mình trong gương, hài lòng ở bên giường ngồi chờ mặc nước mắt chảy dài.
Khi Nguyễn Hoàng Phúc tới, nhìn thấy đôi mắt sưng đỏ của cô, không khỏi có chút xót xa: “Sao lại khóc thành ra thế này ?”
“Khóc cả một đêm, còn không thành ra thế này sao?” Trần Linh Nhi giả vờ mạnh mẽ lau nước mắt: “Nếu em không khóc, anh có đi khám thai cùng em không?”
Hoàng Phúc nhắm mắt: “Đi thôi, bây giờ anh đi cùng em”.
Trần Linh Nhi trừng mắt nhìn người bảo mẫu đang do dự gì đó, thân mật nắm lấy tay Nguyễn Hoàng Phúc:  Chồng, anh phải đền cho người ta đó”.
Nguyễn Hoàng Phúc đưa cô ra cửa: “Không phải đã đưa em thẻ vô hạn rồi sao, thích gì thì tự mua”.
“Không, em đi mua một mình thì không có ý nghĩa, em muốn anh đi cùng.”
Cánh cửa đóng lại trước mắt, bảo mẫu chán ngán thở dài: “Sao phải tự làm mình khổ thế… haiza.”

Sau đó, tiếp tục dọn dẹp đống rác mà Trần Linh Nhi bày ra.
Sau khi Nguyễn Hoàng Phúc rời đi, Trần Hà Thu ngủ rất ngon lành cho đến khi tiếng chuông điện thoại dồn dập đánh thức cô.
“Hà Thu, hiện tại tớ đang ở bệnh viện, cậu đoán xem tớ đã nhìn thấy ai?”
Hà Thu thắc mắc: “Bệnh viện? Thúy Vân, cậu bị bệnh à?”
“Không phải tớ, là….

Chuyện này không quan trọng.

Tớ nói cậu biết, cậu mau tới đây, tớ vừa thấy Nguyễn Hoàng Phúc vừa vào khoa sản cùng Trần Linh Nhi.

Có lẽ là đi khám thai!”
Một khắc này, trái tim dần trùng xuống.
Tối qua vừa nói không muốn cùng cô ta cãi nhau, hôm nay lại đi cùng Trần Linh Nhi khám thai.
Trong lòng xuất hiện một nỗi đau âm ỉ không rõ ràng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận