Trái tim bé nhỏ của Hoàng Thúy Vân vẫn đang đập rất mạnh, kinh ngạc mở rộng tầm mắt: “Đây là đang đóng phim đúng không? Quá ngầu!”
Trần Hà Thu kéo cô: “Chúng ta mau rời khỏi đây thôi, đám người đó không phải loại người tốt đẹp gì đâu”
Hai người rời khỏi quán cà phê, cơn nghiện mua sắm của Hoàng Thúy Vân lại trỗi dậy, liền kéo tay Trần Hà Thu đến phố Hải Ninh đi mua sắm.
Trần Hà Thu từ trước đến nay không thích đến những nơi như thế này, Hoàng Thúy Vân cũng không miễn cưỡng cô, tự mình đi vào trong cửa hàng chọn đồ, còn Trần Hà Thu vừa đứng bên ngoài đợi cô, vừa nhìn những con thú nhồi bông ở trong tủ kính.
Lúc nhỏ, chị Trần An Như có một con gấu nhồi bông nhỏ, Hạnh Linh có một con thỏ nhồi bông nhỏ, thậm chí ngay đến cả đứa em trai Trần Minh Tuấn cũng có một con voi nhồi bông, Trần Hà Thu chỉ có thể nhìn bọn họ chơi, không khỏi ngưỡng mộ.
Bên vai đột nhiên có người từ đằng sau ôm lấy, vòng tay rộng lớn, liền đem ôm trọn vào lòng, Trần Hà Thu vẫn chưa lấy lại thần sắc bình thường liền nghe thấy âm thanh của người đàn ông vang lên bên tai: “Bảo bối nếu như thích, anh liền mua hết chỗ thú nhồi bông ở đây cho em, thế nào có thích không?”
Thanh âm mang theo cả sự run rẩy nhẹ nhàng, có điều gì đó không ổn, bàn tay đặt trên vai cô dường như chống đỡ không nổi nữa, chầm chậm theo hướng lưng mà trượt xuống, rơi ở eo cô.
Mùi máu, mùi mồ hôi….
Lê Anh Huy vẫn mặc chiếc áo khoác da bó sát màu đen đó, nhưng thanh âm càng thêm yếu ớt: “Giúp tôi…”
Trần Hà Thu lay nhẹ, chạm vào bụng dưới của anh, lập tức nghe thấy một tiếng: “A!”
Đảo mắt qua góc phố, thấy đám người của tên mặt sẹo vẫn có kẻ đang tìm kiếm, Trần Hà Thu toàn thân căng thẳng không dám động: ”Muốn tôi giúp anh việc gì?”
Lê Anh Huy nắm lấy vai cô xoay người một cái, kéo cô đến phía trước mặt mình, nắm lấy cằm cô mà hôn xuống, cả cơ thể đè cô xuống tủ kính thủy tinh không thể động đậy được.
Trần Hà Thu nhìn khuôn mặt điển trai đang phóng to ở trước mặt: “Giám đốc Lê anh….
”
Lê Anh Huy rời khỏi môi cô, thấp giọng nỉ non: “Giúp giúp tôi, chỉ lần này…”
Cảnh tượng này,quá quen thuộc.
Nếu cảnh tượng này đổi lại xảy ra ở phòng thử đồ, chẳng phải so với mười năm trước cái lần cô cứu Nguyễn Hoàng Phúc giống y hệt nhau sao?
Không xa, tên mặt sẹo cũng đã sắp đuổi đến đây.
Trần Hà Thu nhanh chóng dứt khoát, dùng sức đẩy Lê Anh Huy một cái, hai người hoán đổi vị trí cho nhau, cô kéo Lê Anh Huy che ở sau người mình, hai tay vòng qua cổ anh, ôm chặt.
Từ xa nhìn lại trông bọn họ giống như một đôi tình nhân đang ôm hôn.
Nhưng màu tóc của Lê Anh Huy quá nổi bật, rất dễ gây sự chú ý, Trần Hà Thu cắn răng, cởi áo ngoài của mình ra chùm lên đầu anh.
Đàn em của tên mặt sẹo vẫn đang ra sức tìm kiếm bóng dáng Lê Anh Huy, căn bản là không để ý đôi tình nhân đang nồng nhiệt bên cạnh tủ kính, ánh mắt chỉ liếc qua một cái.
Đột nhiên lại dừng lại, ánh mắt rơi xuống chiếc áo da màu đen trên người Lê Anh Huy
Áo khoác của Trần Hà Thu áo nhỏ, miễn cưỡng mới che đi màu tóc của anh, nhưng không có cách nào có thể che hết chiếc áo da mà anh đang mặc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...