Chương 178:
Hà Thu đi thang máy xuống, nhìn vào gương thấy vết dấu trên cổ, còn có nước mắt trên mặt.
Bản thân giống như liệt nữ trinh tiết bị người ta lợi dụng.
Khi thấy chị Trân, ánh mắt cô ấy khẽ lướt nhìn qua cổ Hà Thu, nhưng không nói gì, dẫn Hà Thu đến sân bay, suốt chặng đường gọi điện cho giám đốc Hoàng.
Hai người nói chuyện một hồi, chị Trân cúp máy quay đầu nói với cô:
“Yên tâm đi, giải quyết được rồi, chỉ đưa một nửa số tiền, coi như ổn thỏa rồi.”
Hà Thu cảm kích gật đầu: “Chị Trân, em lại nợ chị thêm một lần nữa rồi.”
Chị Trân vuốt tóc an ủi cô.
Hai người mua vé máy bay chuyến bay gần nhất, hoàn thành từng bước kiểm tra an toàn và lên máy bay, máy bay hạ cánh xuống Hà Nội, đã là 8 giờ 30 phút tối.
Vừa mở điện thoại, điện thoại đã kêu ting ting liên tục.
Có tin nhắn, cuộc gọi, có mấy tin là Hoàng Thúy Vân hỏi cô sao không ở chung cư, còn có mấy cuộc gọi nhỡ từ nhà họ Nguyễn. Liên tục mấy cuộc, đều gọi vào một tiếng trước, thời gian cách nhau không quá ba phút.
Thông thường cho dù là ông Nguyễn hay người giúp việc, đều sẽ không liên tục gọi cho cô như vậy, Hà Thu sợ xảy ra chuyện, cuống cuồng gọi lại.
Máy vừa kết nối đã có người nhận.
Là tiếng của người giúp việc: “A lô?”
“Dì Ngô, cháu Hà Thu đây.”
“Bà nhỏ!” Người giúp việc nhỏ giọng nói: “Sao cô không nhận điện thoại vậy?”
Hà Thu vội vàng hỏi: “Ông Nguyễn xảy ra chuyện sao? Cháu lập tức quay về đây!”
“Không phải không phải, ông chủ rất khỏe, chỉ là…” Người giúp việc tức giận nói: “Là Trần Linh Nhi nói muốn đến chăm sóc cho ông chủ, đến tận nhà ở lại, đuổi thế nào cũng không chịu đi! Cô ta mang thai đứa con của cậu chú, ông chủ rất tức giận nên thu dọn đồ đạc muốn chuyển ra ngoài ở!”
Nghe thấy ông Nguyễn không sao, Hà Thu cũng yên tâm: “Vậy bây giờ các dì vẫn đang ở nhà không?”
“Vẫn đang ở nhà, ông chủ vẫn đang thu dọn đồ, không biết sao gọi cho cậu chủ mãi mà không ai nhận máy, quả thực lo lắng…”
“Dì Ngô đừng lo lắng, bây giờ cháu quay về ngay đây.”
Cúp điện thoại, chị Trân hỏi cô: “Xảy ra chuyện gì rồi?”
Hà Thu sợ ông Nguyễn lại bị Trần Linh Nhi chọc giận gây nguy hiểm đến tính mạng, giơ tay gọi taxi, nói với chị Trân: “Chị Trân, em đến nhà họ Nguyễn một chuyến, em sẽ đến tìm chị sau.”
Chị Trần nhìn cô sốt ruột như vậy, thông cảm nói: “Được, em mau đi đi.”
Suốt chặng đường xe chạy phóng nhanh như bay. Cuối cùng một tiếng sau đã đến nhà họ Nguyễn.
Hà Thu trả tiền rồi vội vàng nhảy xuống xe, người giúp việc đã đứng bên ngoài đợi từ lâu, vừa nhìn thấy cô giống như nhìn thấy cứu tinh:
“Bà nhỏ, cuối cùng cũng đến rồi…”
Hà Thu vừa đi vừa nói: “Trần Linh Nhi đâu?”
“Ở trong phòng cậu chủ, nói muốn ăn sủi cảo tôm, tối như vậy rồi, đi đâu mua tôm cho cô ta chứ?”
Vừa bước vào cửa, đã nhìn thấy ông Nguyễn dọn xong hành lý, vẫn là vải gói đồ cũ, tức giận đi ra bên ngoài: “Cô không đi, tôi đi! Loại không biết xấu hổ!”
“Ông Nguyễn!”
Ông Nguyễn nhìn thấy cô, lập tức vứt hành lý qua một bên lại nắm lấy tay cô: “Hà Thu đến rồi.”
Hà Thu chạy suốt dọc đường nên còn thở hồng hộc: “Cháu đã hứa khi trở về sẽ lập tức đến thăm ông mà.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...