Quay Về Bên Anh Em Nhé
Nguyễn Hoàng Phúc nhếch môi không nói lời nào, trực tiếp kéo cửa xe ra, ôm lấy người ném vào ghế sau xe, Trần Hà Thu bị dọa kêu to lên, bám chặt vào khung xe.
Khóe môi Nguyễn Hoàng Phúc cong lên vui vẻ: “Còn nói không?”
Cô im lặng, oán hận nhìn anh.
Cái tên Nguyễn Hoàng Phúc này nói được thì sẽ làm được, cô thật sự không muốn dính líu đến anh ta nữa.”
“Cậu chủ, ông chủ hỏi sao hai người không đi vào?” Người giúp việc đứng ở trước cửa chính cất giọng nói.
Nguyễn Hoàng Phúc lưu luyến không rời cuối cùng cũng buông cô ra, vừa ôm cô vừa đi về phía cửa chính: “Ông nội đã thấy rồi, sau này cũng không cần nhắc đến chuyện ly hôn trước mặt ông.
Cô cũng chuyển về đây ở càng sớm càng tốt.”
“Có thể không đề cập đến chuyện ly hôn nhưng chúng ta có thể lén ly hôn mà không nói cho ông biết.
Chỉ cần có thể ổn định được bệnh tình của Ông Nguyễn thì tôi có thể phối hợp diễn kịch với anh, nhưng bảo tôi chuyển về đây… không thể được.” Trần Hà Thu đẩy một hồi lâu nhưng lồng ngực Nguyễn Hoàng Phúc cứng rắn như một bức tường, mặc cho cô dùng hết sức lực cũng không thể đẩy ra.
Cô chỉ có thể chịu thua mặc cho anh kéo đi.
“Không phải do cô quyết định.”
Vừa vào cửa, ông cụ Nguyễn đang ngồi yên vị trên ghế sô pha ở phòng khách, vội vàng gọi: “Hà Thu đấy à, mau tới đây ngồi.”
Trần Hà Thu chỉ có thể đi tới ngồi xuống gần ông cụ Nguyễn: “Ông nội.”
“Ôi chao, ngoan quá.
Sao gần đây con không đến thăm ông vậy?”
Trần Hà Thu hùa theo: “Có chút việc ạ.”
“Ừm, công việc là chuyện nghiêm chỉnh.
Bây giờ con đang làm công việc gì?”
Trần Hà Thu nói: “Thiết kế kiến trúc.”
Ánh mắt Ông cụ Nguyễn lóe lên: “Bất động sản Nguyễn Thị chúng ta rất thiếu nhân tài thiết kế kiến trúc, Hoàng Phúc con thấy có đúng không?”
Nguyễn Hoàng Phúc lười biếng ngồi trên ghế sô pha đối diện họ, nhìn một già một trẻ nói những chuyện linh tinh, ánh đèn mờ nhạt khiến cho người ta mệt rã rời: “Ừm.”
Ông cụ Nguyễn bất mãn: “Ừm là có ý gì? Con phải sắp xếp cho Trần Hà Thu, không được, sáng mai ông sẽ cùng các con đến công ty, tự mình sắp xếp xong xuôi cho Trần Hà Thu ông mới yên tâm.”
“Không cần đâu ông.
Hiện giờ con đang làm việc ở một công ty bất động sản khác rất tốt, là bạn con giới thiệu cho.
Người ta có lòng tốt giúp con, làm việc chưa được bao lâu đã xin thôi việc thì có chút không hay.” Trần Hà Thu giải thích.
“Vậy à…” Ông cụ Nguyễn vô cùng tiếc hận: “Con vẫn là cháu dâu của nhà họ Nguyễn, muốn làm việc cũng nên làm trong tập đoàn Nguyễn Thị của chúng ta.
Con vẫn nên dành thời gian để nói với bạn con một chút đi, nói cho khéo ông tin rằng họ có thể hiểu được.”
Người giúp việc ở bên cạnh khuyên: “Ông chủ, hiện tại đã rất muộn rồi, nếu có chuyện gì thì để ngày mai rồi nói sau, trước hết để cho cậu chủ và cô Trần nghỉ ngơi sớm một chút.”
Ông cụ Nguyễn gật đầu mạnh: “Đúng đúng đúng, các con nhanh lên lầu đi nghỉ đi, ngày mai trời sáng lại tiếp tục nói.”
Nguyễn Hoàng Phúc đứng dậy đi lên lầu trước, Trần Hà Thu cũng theo sát phía sau.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...