Chương 1.
Trên que thử thai, hiện lên hai vạch ngang đỏ tươi.
Trần Hà Thu nắm chặt que trong tay, đốt ngón tay trắng bệch, cả người không tự chủ được mà run rẩy.
Gọi số điện thoại quen thuộc, đầu dây lại là một giọng nữ cứng nhắc: “Số máy quý khách gọi hiện đang tạm khóa.
”
Không phải thật sự tắt máy, mà là cho cô vào danh sách đen.
Trần Hà Thu cười khổ, hỏi mượn điện thoại người giúp việc trong nhà để gọi cho số điện thoại đó, rất nhanh đã có người bắt máy.
“Bà Trương, sao vậy?”
“… Nguyễn Hoàng Phúc, là em.
”
Đầu dây bên kia im lặng hồi lâu, tiếp theo cười lạnh một tiếng: “Trần Hà Thu, cô thật sự có thủ đoạn đùa vui.
”
Nói xong thì anh chuẩn bị cúp máy.
Trần Hà Thu vội vã nói: “Đừng cúp! Xin anh đừng cúp… Hoàng Phúc, em có thai rồi.
”
Tim cô đập thình thịch, cô hồi hộp nắm chặt tay, chờ đợi anh phán quyết.
Trong mắt anh, có lẽ cô là một người phụ nữ độc ác, lòng dạ rắn rết, một kẻ dối trá vô liêm sỉ.
Nhưng có con rồi, có lẽ sẽ có thể xoa dịu mối quan hệ giữa bọn họ, có lẽ anh sẽ coi trọng đứa bé, có thể sống hòa hợp với cô…
“Phá đi.
”
Lời nói lạnh như băng, giống như là một thau nước lạnh dội vào đầu Trần Hà Thu, không có một chút do dự.
Trần Hà Thu như bị sét đánh, đè ép cảm xúc: “Nhưng đứa bé là con của anh!”
Giọng nói Nguyễn Hoàng Phúc như gió lạnh thấu xương: “Cô không xứng mang thai con của tôi.
”
Tút tút tút…
Anh cúp máy.
Mười phút sau.
Cánh cửa biệt thự bị một sức mạnh lớn đẩy ra, Trần Hà Thu giật nảy mình, kinh ngạc nhìn qua.
Cô chỉ thấy Nguyễn Hoàng Phúc đứng yên đó, ánh mắt lạnh lẽo nhìn lên bụng cô.
“Đêm dài lắm mộng, bây giờ cô theo tôi đến bệnh viện để phá thai.
”
Trần Hà Thu hoảng hốt, cố gắng nở nụ cười gượng gạo: “Hoàng Phúc, đứa bé vô tội…”
“Vậy An Như thì sao? Cô ấy không vô tội sao?” Anh nắm chặt cánh tay cô, đau đớn làm Trần Hà Thu chảy nước mắt: “Nếu như không phải cô bỏ thuốc tôi, rồi bò lên giường của tôi, thì người gả cho tôi chính là An Như! Cô ấy cũng sẽ không đau lòng mà đi đến hộp đêm uống say, rồi chết thảm!”
Trần Hà Thu giãy giụa, “Em không tìm đám người kia đến, chị ấy là chị cả của em, sao em có thể làm hại chị ấy được?”
Nguyễn Hoàng Phúc hất mạnh làm cô ngã trên đất, ngồi xổm xuống nắm cằm cô: “Chính miệng đám người kia thừa nhận cô sai khiến! Lúc cảnh sát thẩm vấn tôi đã nghe được toàn bộ!”
“Không thể nào… Hoàng Phúc, anh tin em đi, em thật sự không có…”
“Đến nước này rồi cô còn muốn ngụy biện sao?” Nguyễn Hoàng Phúc kéo tóc của cô làm cả người cô bị kéo dậy, từng chữ lạnh lùng mà dứt khoát làm cô như rớt vào hầm băng: “Trần Hà Thu, cô ác độc như vậy, người đáng chết chính là cô!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...