Quậy Tung Hogwarts

Editor: Nguyetmai

"Nói thế thì, bây giờ cậu chính thứ là trợ giảng môn Độc dược rồi hả?"

Mấy phút sau, trên con đường đi tới Đại sảnh đường của trường học.

Liếc nhìn Giáo sư Snape đi đằng trước, Hermione cố gắng hỏi nhỏ bằng giọng hờ hững.

Thời gian bữa tối của trường học pháp thuật Hogwarts là sáu giờ rưỡi tối, vì vậy bốn người đi chung tuyến đường.

Chỉ có điều, vì một tâm thái kỳ quái nào đó, Severus Snape cố tình bước nhanh hơn, kéo dài khoảng cách với ba nữ sinh đằng sau, áo chùng đen đung đưa hiện lên sự buồn bực. Dù là thế thì thỉnh thoảng tiếng trò chuyện đùa giỡn của mấy cô bé vẫn vọng vào lỗ tai ông ta.

"Bây giờ chỉ có thể coi là thời kì thực tập, tạm thời không thể tham dự vào quy hoạch chương trình học."

Alina lắc đầu, thở dài nhẹ một tiếng, nói với giọng nặng nề.

"Từ hôm nay trở đi, chiều nào mình cũng phải tới lớp học dưới lòng đất điểm danh, ngoại trừ tiết học của năm thứ sáu và năm thứ bảy thì phải tham gia vào chương trình học của các khối lớp, hơn nữa còn là kiểu lao động miễn phí không phát tiền lương, không cộng điểm."

Phải biết rằng, trước đó Alina không hề nghĩ rằng làm trợ giảng môn Độc dược lại là một chuyện hao tổn sức lực như thế.

Có lẽ cô cần phải điều chỉnh lại "chế độ quản lí an toàn môn Độc dược", giao cho Giáo sư Snape, làm một trong những nội dung mà cả lớp phải thuộc lòng trước khi vào học. Nếu không, Alina hoài nghi rằng không cần kết thúc kì học này, cô đã có thể xin ứng tuyển vào vị trí bác sĩ của Bệnh viện Thánh Mungo chuyên trị Thương tích và Bệnh tật Pháp thuật.


"Thế nhưng, nếu tiếp tục phát triển như vậy thì sau khi tốt nghiệp, chưa biết chừng Alina có thể trực tiếp ở lại trường đảm nhiệm chức giáo sư đấy, nếu không thì cũng có thể trở thành một bậc thầy độc dược xuất sắc nhỉ? Mình nghe chú mình nói, bậc thầy độc dược là những người khiến người ta hâm mộ nhất trong thế giới pháp thuật, tùy ý bán một lọ độc dược cũng có thể kiếm được mức thu nhập một tháng của quán rượu."

Hannah đung đưa bím tóc màu vàng, nhìn Alina với vẻ mặt hâm mộ. Chắc hẳn sau này Alina giàu lắm nhỉ? Dù sao các bậc thầy độc dược chỉ cần dành thời gian chế biến một lọ thuốc xinh đẹp là có thể bán được cái giá hàng ngàn đồng vàng Galleon ở Hẻm Xéo.

"Có lẽ vậy, nhưng đó ít nhất cũng là chuyện của rất nhiều năm sau…"

Alina bĩu mỗi, giơ tay vén những sợi tóc màu bạch kim đang phất vào má ra đằng sau, trả lời không mấy quan tâm.

"Hơn nữa, mình không có hứng thú với đồng vàng Galleon, cũng không mong chờ gì nhiều vào việc nhậm chức ở Hogwarts. Trên thực tế, so với việc trở thành trợ giảng hoặc giáo sư, mình muốn tự học ở thư viện với Hermione, hoặc là đếm sao trên bãi cỏ ngoài Rừng Cấm với Hannah hơn…"

"Alina, cậu lại nói linh tinh rồi. Sau khi tốt nghiệp, được trở thành giáo sư đương nhiên là thú vị hơn nhiều so với tự học ở thư viện."

Hermione mất tự nhiên chun mũi lại, giơ quyển sách dày cộp trong ngực lên theo bản năng, đánh nhẹ vào người cục bông trắng bên cạnh để che giấu cảm giác kỳ lạ trong lòng.

"Đúng đó, hẳn là cậu phải trân trọng cơ hội làm trợ giảng môn Độc dược."

Hannah cũng gật đầu, phản bác lại một cách nghiêm túc, khựng lại một chút rồi do dự bổ sung thêm một câu:

"Mặc dù… về chuyện đếm sao, mình cảm thấy rất tốt, nhưng cũng không ảnh hưởng gì mà…"


Con đường hành lang vắng vẻ, kín mít không phải nơi thích hợp để tâm sự, âm thanh có thể vọng đi rất xa trong lối đi hẹp dài dưới lòng đất. Tuy rằng ba cô gái đều cố tình hạ giọng, nhưng hiển nhiên chưa nhỏ đến mức con dơi có giác quan nhạy bén nào đó không nghe thấy.

"…"

Gò má Snape giật giật, nhịn cái ý muốn xoay người răn dạy Alina xuống. Nhưng như thế thì chẳng phải là thừa nhận ông ta nghe lén các nữ sinh tâm sự với nhau sao? Ông ta không mặt dày như thế!

Nhưng mà…

Không ngờ nội dung trò chuyện của những nữ sinh bây giờ cũng tồn tại sự hư ảo lẻo mép đến vậy.

Snape hít sâu một hơi, ông ta phất mạnh ống tay áo dài như đang xua đuổi con ruồi xung quanh mình, bước chân không khỏi nhanh hơn đôi chút, áo chùng màu đen đung đưa gần như biến thành cánh dơi đang giương ra.

Đúng là một đám… tiểu quỷ đáng ghét!



Đại sảnh đường của Hogwarts.

Tuy rằng hông muốn cho lắm, nhưng ba người Alina vẫn tạm thời tách nhau ra trước bàn ăn, bước tới bàn ăn của mình. Hàng rào cũ rích giữa các nhà vẫn cứng đầu tồn tại, sau khi huấn luyện quân sự kết thúc, tất cả như quay trở lại với hình thức ban đầu.


Chỉ có điều, một số thay đổi nhỏ bé đang chậm rãi xuất hiện.

Trong các học sinh mới năm nhất, vách ngăn này chỉ tồn tại ở không gian vật lí, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy một phù thủy nhỏ ngồi trên ghế với một tư thế kỳ cục, nghiêng người trò chuyện hớn hở với bạn ở bàn bên cạnh.

Mà dưới sự ảnh hưởng của các phù thủy nhỏ đôi khi cũng có một phần các phù thủy khóa trên gia nhập vào chủ đề, thỉnh thoảng chen vào một câu, mặc dù rất ít, nhưng đã là một sự thay đổi ghê gớm lắm rồi.

Nhìn những thay đổi nhỏ không đáng chú ý trong Đại sảnh đường, nỗi mệt mỏi tích tụ suốt một buổi chiều của Alina lập tức tan biến. Không có chuyện gì khiến người ta hưng phấn hơn chuyện được tận mắt nhìn thấy sự thay đổi, như vậy mới giống Hogwarts trong truyền thuyết chứ, chắc hẳn lúc đầu bốn người sáng lập cũng hi vọng như thế.

"Hoạt động, hoạt động!"

Alina kéo Hannah ngồi xuống một vị trí trống, vui vẻ tấn công thịt dê nướng và khoai tây nướng.

Tâm trạng tốt đẹp giúp tăng khẩu vị, càng không cần phải nói, trải qua tiết học buổi chiều gần như không ngồi xuống nghỉ ngơi, cô đã đói lả từ lâu rồi.

Nguyên liệu độc dược buổi chiều thực sự khó mà ăn nổi, thuốc thành phẩm thì có thể có độc, hoặc là có thể biến cô thành trẻ con. Nếu là những thứ tương tự với thuốc trị mụn nhọt, có thể cô đã không nhịn được nếm thử hương vị từ lâu rồi. Với một nữ phù thủy nhỏ cố gắng thay đổi môn Độc dược, đối mặt với những nồi nấu nóng hổi ấy mà còn chẳng làm được việc cơ bản nhất là nếm thử hương vị, quả thực là một sự giày vò đau đớn.

"Alina, cậu ăn từ từ thôi."

Nhìn Alina ăn lấy ăn để, Hannah lo lắng rót một cốc nước bí ngô đưa tới trước mặt Alina, vỗ nhẹ vào lưng Alina, sợ cục bông trắng trước mặt bất cẩn bị nghẹn.

"Còn hơn một tiếng nữa mới tới tiết học buổi tối, không phải vội, cứ ăn từ từ thôi, không sao…"

"Phụt… Khụ khụ khụ…"


Alina đang vội vàng càn quét thức ăn trên bàn, cái miệng đã nhét đến mức phồng lên suýt thì phun thức ăn ra, may mà cô vô thức đưa tay lên bịt miệng theo phản xạ có điều kiện của một kẻ hay ăn hàng, ép những thức ăn trong miệng quay trở lại miệng, khuôn mặt nhỏ nhắn xanh mét.

Vươn tay nhận lấy nước bí ngô trong tay Hannah, Alina đỡ hơn một chút, cô thở dài nhẹ nhõm, hỏi với khuôn mặt như mướp đắng.

"… Phù, được cứu rồi. Không phải chứ, buổi tối còn có tiết à?"

"Ừm, Lịch sử pháp thuật, vẫn là học cùng nhà Gryffindor của nhóm Hermione."

Nhìn Alina vì một miếng ăn mà suýt thì nghẹn chết, Hannah tỏ vẻ ghét bỏ, lấy thời khóa biểu ra từ túi áo, nói với giọng tò mò.

"Giáo sư giảng dạy là Giáo sư Binns chưa từng xuất hiện trong Đại sảnh đường… Nghe nói ông ấy là giáo sư linh hồn duy nhất trong cả châu Âu, hơn phân nửa là một quý ngài bác học và hài hước nhỉ? Chắc hẳn giờ học của ông ấy sẽ thú vị lắm."

"Bác học thì có thể, nhưng mong chờ vào sự hài hước và thú vị thì hơi, ừm…"

Alina liếc trắng mắt một cách bất lực, không nhẫn tâm phá hỏng ảo tưởng của Hannah.

Dù sao, với trạng thái học tập trước mắt của cô nàng làm bằng sắt, không có gì bất ngờ xảy ra thì có lẽ sẽ chìm vào mộng đẹp trong môn Lịch sử pháp thuật giúp các học sinh tăng chất lượng giấc ngủ. Trong mơ, đương nhiên cái gì chẳng có.

Thế nhưng…

Lịch sử pháp thuật à? Thú vị đấy!

Ánh mắt Alina hơi lóe lên, có lẽ đối với hầu hết tất cả mọi người, đây là một môn học máy móc, tẻ nhạt. Nhưng đối với cô, từ nội dung của môn học này đến chính Giáo sư Binns, thậm chí là tác giả biên soạn ra tài liệu giảng dạy đều như một bảo tàng khổng lồ chưa được khai quật ra, ẩn chứa sức hấp dẫn vô tận.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận