Quậy Tung Hogwarts

Translator: Nguyetmai

Editor: Nguyetmai

Lily…

Đôi mắt của Snape lại hơi hốt hoảng.

Không thể không nói, lớp học dưới lòng đất an tĩnh là một nơi dễ dàng kéo người ta vào hồi ức.

Nhất là sau khi trải qua nhiệm vụ giảng dạy mệt mỏi suốt một ngày dài, chưa kịp chuẩn bị gì mà đã bị người ta tình cờ đâm trúng vào cái tên mềm mại nhất trong lòng ông ta – Snape càng kháng cự trí nhớ kia từ tận đáy lòng thì nó càng trở nên sâu sắc.

Trong lúc thẫn thờ, Snape như trở về mười năm trước, về tới đêm mưa tàn khốc đó, trong căn phòng đổ nát, lộn xộn, ông ta ôm lấy thân thể lạnh lẽo của Lily, ngoại trừ việc gào khóc thì chẳng làm được gì…

"Đủ rồi, ta chỉ là một giáo sư môn Độc dược, tiểu thư Kaslana."

Snape hít sâu một hơi, đáy mắt hiện lên nét đau đớn khó phát hiện ra, nói bằng giọng cứng ngắc.

"Về vấn đều chăm sóc hoa cỏ, hẳn là trò phải hỏi Giáo sư Sprout…"


Trong quãng thời gian dạy học ở Hogwarts suốt mười năm, Snape đã hiểu cách để bảo vệ một người tốt hơn. Không biết từ lúc nào, trình độ pháp thuật của ông ta cũng đã đạt tới một mức độ khá cao. Mặc dù chưa từng đọ sức, nhưng ông ta tự nhận không thua ba chủ nhiệm khác. Nếu dùng hết sức lực, dù là đương đầu với Voldemort năm đó, Snape cũng tự tin có thể cầm chân một thời gian khá dài.

Tiếc rằng, người mà ông ta từng bất chấp tất cả để bảo vệ - Lily, đã mãi mãi ra đi.

"Thế nhưng…"

Alina ngẩng đầu, đang chuẩn bị nói gì đó thì đôi mắt vô ý chạm phải vẻ suy sụp của Snape và sự đau đớn nhè nhẹ nơi đáy mắt người đàn ông này, trái tim cô bỗng co lại, vô thức khựng câu nói mà mình sắp nói, lọn tóc trên đỉnh đầu nằm rạp xuống, cô nói khẽ:

"… Vâng, em hiểu rồi."

Rất hiển nhiên, đa số những người của "nhóm tiến công Snape" đều đã mắc một sai lầm trí mạng – Snape không thích bách hợp, nghĩ kĩ lại thì ông ta cũng không có lí do gì để thích hoa bách hợp.

Severus Snape có thể phân biệt ra sự khác nhau giữa một loại thực vật và Lily Evans, cũng như việc ông ta có thể phân tách Harry Potter và Lily Evans.

Đối với Giáo sư Snape, ông ta không bao giờ muốn, cũng sẽ không dùng bất cứ thứ gì để thay thế Lily, trở thành sự gửi gắm cho tâm hồn mình. Bởi vậy, dù là chậu hoa bách hợp hay là Harry thì đều là một con dao cắm vào trái tim Snape mỗi khi xuất hiện.

Alina cắn môi một cái, cô lẳng lặng thu chậu bách hợp trong tay lại, dè dặt đặt ở sau lưng, nhìn hàng thuốc màu xanh lục xếp trên bục giảng, đột nhiên mở miệng đổi chủ đề:

"Vậy thì, giáo sư có thể dạy em thêm một chút kiến thức về độc dược được không?"


"Kiến thức độc dược?"

Vẻ mặt của Snape hơi dịu đi một chút, ông ta nhếch lông mày lên.

"Chuyện này phải xem trò muốn hỏi gì, mơ mộng xa vời cũng không phải chuyện tốt. Dù tiến độ tự học của trò như thế nào đi chăng nữa thì ta vẫn cho rằng không nên đề cập quá nhiều đến tri thực độc dược cao thâm."

"Thực ra là một số vấn đề liên quan đến thuốc thu nhỏ."

Alina chỉ lên bục giảng, khuôn mặt dần trở nên nghiêm túc, đôi mắt màu xanh lam lóe lên ánh sáng kỳ lạ.

"Trong sách chủ yếu chỉ ghi quá trình chế biến, không giới thiệu kĩ càng về hiệu quả của thuốc. Em muốn biết mối quan hệ giữa liều lượng và hiệu quả pháp thuật mà thuốc thu nhỏ có thể sinh ra, và biểu hiện của nó khi áp dụng vào phạm vi khác nhau…"

Nói chính xác ra, đây là "độc dược" đúng nghĩa đầu tiên mà Alina được tiếp xúc.

So với bùa chú phụ thuộc vào thiên phú, độc dược học luôn là môn học mà tất cả mọi người đánh giá thấp. Theo Alina, nếu thế giới pháp thuật và thế giới phi pháp thuật sắp xảy ra lần dung hợp đầu tiên, vậy thì điểm xâm nhập tốt nhất là độc dược không tồn tại ngưỡng cửa lí giải và sử dụng.

Trên thực tế, ngay từ lần đầu tiên đọc miêu tả về "thuốc thu nhỏ" trong sách, trong đầu Alina lập tức xuất hiện bóng dáng tử thần đeo kính trong vòng thời gian và một đoạn miêu tả tương tự.


"Trong lúc thử làm khô và lọc, chúng ta phát hiện ra nó làm trình tự tế bào bị phá vỡ để đạt được tác dụng, hầu hết tất cả mọi người dùng nó đều sẽ trực tiếp tử vong. Nhưng trong xác suất cực nhỏ, nó sẽ cường hóa các hạt vật chất, tăng khả năng sinh ra tế bào, ngoại trừ hệ thần kinh thì xương cốt, cơ bắp, nội tạng, lông tóc của vật thể thí nghiệm đều sẽ thoái hóa đến thời kì trẻ nhỏ. Căn cứ theo số thí nghiệm, thuốc được đặt tên là APTX-4869."

Dựa theo lời giới thiệu của Giáo sư Snape trước đó, trong quá trình chế biến thuốc thu nhỏ, một khi sự phối hợp nguyên liệu mất thăng bằng thì thuốc chế biến ra sẽ thể hiện ra độc tính cực mạnh. Có lẽ đối với phù thủy, với liều lượng nhất định thì không phải là trí mạng, nhưng với loài không phải sinh vật như cóc, chỉ mấy giọt cũng đủ để chết rồi.

Đương nhiên, nếu là thành phẩm thuốc hoàn hảo thì chỉ cần mấy giọt là có thể biến một con cóc trưởng thành tạm thời thu nhỏ lại thành một con nòng nọc tràn ngập sức sống.

Xét về mặt lí thuyết, chỉ cần nghiên cứu và cải tiến loại thuốc này sâu hơn, vậy thì hình thái cuối cùng mà nó có thể biến thành hẳn thứ trong truyền thuyết khiến đại đa số mọi người điên cuồng vì nó.

"Ta biết trò đang nghĩ gì, tiểu thư Kaslana, thuốc cải lão hoàn đồng, đúng không?"

Snape bước tới cạnh bục giảng, cầm một lọ thuốc thu nhỏ lên và lắc lắc, khóe môi hơi nhếch lên, nói một cách sâu xa.

Trong quá trình nghiên cứu độc dược dài lâu của ông ta, không ít độc dược sư đặt sự chú ý vào thuốc thu nhỏ, dù sao so với thuật luyện kim tuyệt đối thâm ảo, ngưỡng cửa của độc dược học rõ ràng là thấp hơn nhiều.

Bởi vậy, về vấn đề của Alina, Snape chỉ cần hơi quan sát ánh mắt của cô bé một chút là có thể đoán ra rốt cuộc cô muốn hỏi chuyện gì. Thiên tài độc dược có thể trợ giúp cho đám tôm tít vụng về năm ba mà chú ý tới điểm này thì cũng chẳng có gì là lạ.

"Hứ? Được thật sao?"

Alina chớp mắt, hỏi một cách kinh ngạc.

"Đương nhiên không được."

Snape trả lời ngay không chút do dự, ông ta đặt thuốc thu nhỏ trong tay xuống, nói với vẻ mặt nghiêm túc:


"Tình cảm và tư tưởng của loài người quá mức phức tạp, tùy tiện uống thuốc thu nhỏ có thể sẽ làm tổn hại đến kí ức và tư tưởng ở một mức độ nhất định. Theo ta được biết, trên tầng năm của Bệnh viện Thánh Mungo chuyên trị Thương tích và Bệnh tật Pháp thuật có ít nhất hai kẻ ngốc ảo tưởng dùng thuốc thu nhỏ để cải lão hoàn đồng. Đương nhiên, bọn họ dùng quá nhiều trong một lần và đã tạo thành tổn thương mãi mãi."

Trên thực tế, nghề nghiệp nguy hiểm nhất trong thế giới pháp thuật không phải Thần Sáng như mọi người vẫn tưởng.

Tỉ lệ tử vong ngoài ý muốn của bậc thầy độc dược và bậc thầy bùa chú luôn là một con số khá cao. Càng là phù thủy kiệt xuất thì càng dễ chết sớm, bởi vì tính tò mò và sức phá hoại mà bọn họ có thể tạo thành thường sẽ gấp mấy lần thậm chí là mấy trăm lần phù thủy bình thường.

Lúc này, có một người để ngăn cản hành động tìm đến cái chết là điều cực kì cần thiết.

Sự phát triển của độc dược học và bùa chú học có thể nói là xây dựng trên những danh sách tử vong dày đặc, việc nhớ tầm quan trọng về nguyên nhân cái chết của các bậc tiền bối thậm chí còn quan trọng hơn nhớ quá trình chế biến thuốc một cách chính xác.

Thế nhưng, hiển nhiên lo lắng của Snape là dư thừa.

Đối với người được chứng kiến phòng thí nghiệm của thời đại sau này như Alina, tuyệt đối cô sẽ không lấy bản thân để tiến hành thí nghiệm. Nếu muốn kéo dài tuổi thọ, cô hoàn toàn có thể bảo "ông nội" đi tìm ngài Hoenheim và trau dồi tình cảm. Càng không cần phải nói nguyện vọng lúc này của cô là mau chóng lớn lên. So với cải lão hoàn đồng, cô muốn có thuốc tăng tuổi tác hơn.

Trên thực tế, lúc này Alina đang suy xét về vấn đề ở một phương diện khác.

"Nói cách khác, cóc thì có thể, nhưng không thích hợp dùng với loài người đúng không…"

Alina gõ nhẹ ngón tay vào bàn, hỏi như đang suy nghĩ điều gì đó.

"Thế thì, nếu là động vật có hình thể lớn hơn cóc một chút thì sao? Ví dụ như chó, hoặc là rắn…"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui