Editor: Nguyetmai
Kí ức khi trải qua cảm giác đau đớn khắc sâu và rõ ràng hơn khi nghe nói đọc viết.
Xét theo một ý nghĩa nào đó, quả thực là độc dược học và nấu ăn có rất nhiều điểm tương tự, thao tác thực hành có tác dụng gấp trăm lần so với việc ghi chép sách vở, mà những thất bại đúng là cách thức nhanh nhất để tích lũy kinh nghiệm.
Alina không hề nghi ngờ gì cả, dù là thiên tài như Severus Snape, trong quá trình trở thành một bậc thầy độc dược, tất nhiên cũng đã trả qua đủ mọi sự cố thí nghiệm. Nếu không, vì sao Giáo sư Snape có thể biết chính xác rằng gai nhím để chế biến thuốc trị mụn nhọt sẽ nổ khi cho vào nồi trước, mật của chuột Muroidea trong thuốc thu nhỏ quá liều lượng sẽ biến thành màu da cam…
Sau khi có Alina làm trợ thủ, điều tốt nhất chính là rốt cuộc Snape cũng có thể giải phóng sự căng thẳng trước đó ra ngoài, chỉ quan tâm đến việc chỉ dạy các tri thức độc dược cụ thể với các học sinh.
Bởi vậy, trong lớp độc dược tiếp đó, Snape tiếp tục đóng vai nhân vật giáo sư ma quỷ lạnh lùng vô tình, tiến hành phê bình và chất vấn với những thao tác sai lầm của các phù thủy nhỏ mà không nể tình chút nào, còn Alina thì như ánh sáng cữu rỗi xuyên qua địa ngục, dùng nụ cười thiên sứ và ánh sáng chữa trị dịu êm an ủi sự sợ hãi trong lòng nhóm tôm tít năm ba.
Không thể không nói, xét theo kết quả, hình thức dạy học môn Độc dược hoàn toàn mới này có hiệu quả không tệ.
Ít nhất, đại đa số các học sinh đều hoàn thành quá trình chế biến thuốc thu nhỏ trước khi hết giờ học, hơn nữa sau khi tiết học diễn ra được một nửa, số lần xảy ra sự cố như bị thương, bị bỏng cũng giảm bớt trên diện rộng.
Cho dù là con tôm tít vụng về nhất cũng bắt đầu trở nên cẩn thận sau hai ba lần cắt vào ngón tay. Dù sao thì không phải lúc nào Alina cũng kịp thời chữa trị, mà kết quả khi Alina cố gắng khống chế ma lực là, mặc dù trông bề ngoài vết thương đã lành lại, nhưng ít nhiều gì vẫn thấy hơi đau.
Một mặt khác, sau khi Snape đặt hết tâm trí vào việc chỉ đạo học sinh tiến hành chế biến độc dược thì thực lực của một trong những bậc thầy độc dược kiệt xuất nhất thời này mới được thể hiện ra thực sự. Bất luận một vấn đề liên quan nào đó hoặc là sai sót trong quy trình thì ông ta đều có thể tiến hành trả lời hoặc tìm ra phương án giải quyết tương ứng trong vòng năm giây.
Khi tiếng chuông tan học vang lên, nhóm tôm tít năm thứ ba trong lớp học độc dược như trút được gánh nặng, bọn họ thở phào một hơi, ai nấy đều tỏ vẻ vui mừng khi sống sót sau tai nạn, và… không thể tưởng tượng nổi.
Có lẽ đây là lần đầu tiên, nhiệm vụ giảng dạy của môn Độc dược có tỉ lệ hoàn thành là một trăm phần trăm.
Tất cả các học sinh đều chế biến thuốc thu nhỏ thành công dựa theo trình tự, kể cả những học sinh từng cắt vào ngón tay hai, ba lần, hoặc là sẩy tay làm vỡ ống nghiệm cũng không ngoại lệ. Mặc dù màu sắc của thuốc không tinh khiết cho lắm, nhưng từ vẻ mặt và phản ứng của Snape thì có lẽ đều là thuốc có thể phát huy tác dụng.
Chuyện này khiến các phù thủy nhỏ không khỏi cảm thấy kiêu ngạo và đắc ý trong lòng.
Thế nhưng, cảm xúc nhỏ nhoi này nhanh chóng bị kế hoạch mà Snape đưa ra biến thành những tiếng kêu rên đồng thanh.
"Các trò hãy viết một bản luận văn cho ta, nội dung liên quan tới công tác chuẩn bị và những điều cần chú ý trong quá trình chế biến thuốc thu nhỏ. Ta yêu cầu mỗi người phải viết ít nhất là kín một quyển giấy da dê. Nộp cho Alina vào bữa sáng thứ hai tuần sau. Những ai không nộp bài đúng hạn, các trò có thể thử xem…"
Vừa nói, Giáo sư Snape vừa nheo mắt lại một cách nguy hiểm, ông ta hừ nhẹ một tiếng.
Những tiếng phàn nàn trong miệng mọi người lập tức yên tĩnh lại, gần như lập tức trở lại với trạng thái tôm tít vừa vào tiết học.
"Tốt lắm, tan học."
Nhìn phòng học lặng ngắt như tờ, Snape gật đầu hài lòng, đôi mắt dừng lại trên cục bông trắng trên bục giảng.
Lúc này, cô bé đang yên tĩnh nhìn chằm chằm vào chậu hoa bách hợp và ngẩn người, không biết đang suy nghĩ điều gì, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo mang theo nét mỏi mệt, trông hơi ngốc nghếch.
"Alina, trò từ từ hãy đi, chúng ta cần sắp xếp chuyện trong tiết học sau."
Với biểu hiện trợ giảng của Alina trong tiết học độc dược chiều này, có thể nói là Snape cực kì hài lòng. Nói chính xác hơn, đây là tiết độc dược năm ba thoải mái nhất mà ông ta dạy kể từ khi đảm nhiệm chức giáo sư môn Độc dược đến giờ.
Thậm chí, theo Snape, nếu trải qua sự phân công nhất định, hiệu quả môn Độc dược sau này của Hogwarts có thể tăng lên nhanh chóng.
Thế nhưng, để nâng cao chất lượng tiết học như dự tính thì ông ta không thể chỉ coi Alina như một học sinh, hoặc là một bác sĩ, mà phải là một trợ giảng môn Độc dược thực sự, nghĩ cách để hòa mình vào những tiết học tiếp theo.
Phù…
Thế này là coi như đến cấp độ thân thiết rồi nhỉ? Chẳng dễ dàng chút nào cả.
Nghe thấy câu nói của Giáo sư Snape, Alina thở phào một hơi trong lòng. Vì muốn để lại ấn tượng tốt cho vị bậc thầy độc dược này, gần như cả tiết cô không hề ngồi xuống nghỉ ngơi. Không giúp đỡ làm sạch nồi nấu thì lại chữa trị vết thương, hoặc là sửa chữa, nhắc nhở một số tôm tít chủ quan, sơ ý năm thứ ba.
Nếu nói trong thế giới pháp thuật cũng cần dân kỹ thuật, vậy chẳng có gì để nghi ngờ cả, tuyệt đối Snape là loại tiêu chuẩn như sách giáo khoa. Dựa theo kinh nghiệm mà "nhóm tiến công Snape" tổng kết ra, để nhận được sự công nhận của Snape, việc lựa chọn chống đối chính diện về mặt độc dược là cách làm ngu xuẩn nhất.
Cách làm chính xác nhất, là nghĩ cách trở thành trợ thủ của Snape.
Dù sao thì kết quả tốt nhất của đối thủ ngang tay chỉ là nhận được sự kính trọng và những lời khen thương mại không có giá trị gì hết. Chỉ có đồng đội hoặc bạn bè kề vai chiến đấu mới là bạn tốt thực sự - đương nhiên, điều kiện tiên quyết là không chơi khăm nhau.
Sau một lát, đến khi nhóm tôm tít năm ba đã thu thập đồ đạc rời khỏi phòng học, không đợi Giáo sư Snape chủ động mở miệng, Alina đang ngây người bỗng chớp mắt, vươn vai một cái mà không để ý hình tượng chút nào, nụ cười như thiên sứ trên mặt nhanh chóng biến mất, thay vào đó là vẻ nghịch ngợm, gian xảo.
"Thế nào, Giáo sư Snape, hẳn là thầy cũng hài lòng với hiệu quả ngày hôm nay nhỉ?"
"Ừm. Coi như không tồi, xem ra trò chuẩn bị bài rất ổn thỏa…"
Nhìn cục bông trắng như biến thành một người khác, Snape hơi sửng sốt, nói theo lời khích lệ vốn có theo bản năng.
"Nhưng em mệt quá. Theo lí thì hẳn đây không phải công việc mà em phải nhận ở độ tuổi này."
Lọn tóc trên đầu Alina lung lay, cô ôm bách hợp thân mềm vào ngực, ngồi trên bàn đung đưa hai chân, phàn nàn bằng giọng làm nũng thuần thục.
"Giáo sư Snape kính mến, trước khi tiến hành sắp xếp chương trình học, thầy không cho rằng nên suy xét ban thưởng trợ cấp cho trợ giảng bất lực, đáng yêu, yếu đuối của thầy sao?"
"Hơ…"
Snape chưa bao giờ trải qua việc bị tấn công bằng dáng vẻ nũng nịu thế này, khuôn mặt ông ta hơi giật giật, điên cuồng lục tìm kho biểu tượng cảm xúc trong đầu, sau đó tiếp tục duy trì khuôn mặt đơ vạn năm không thay đổi của mình, nhếch lông mày lên và nói với giọng không vui.
"Vậy thì… tiểu thư Kaslana cho rằng, mình có thể nhận được phần thưởng như thế nào?"
"Chỉ cần hai nguyện vọng rất đơn giản thôi…"
Alina cười ngượng ngùng, cô nhảy từ trên bàn xuống đất, ôm cây bách hợp tới trước mặt Snape, ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên nhìn thẳng vào mắt nam phù thủy, năn nỉ bằng giọng cực kì đáng yêu.
"Đầu tiên, giáo sư… có thể trồng hoa cùng em không? Em sợ em không nuôi sống được nó."
"…"
Snape trúng 10000 điểm bị thương!
Snape rơi vào trạng thái trầm mặc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...