Editor: Nguyetmai
Đối với các phù thủy nhỏ năm ba, tiết thứ hai quả thực là một cơn ác mộng.
Đương nhiên, dưới góc độ của Snape và Alina, dùng từ "tai nạn" để hình dung thì sẽ càng thích hợp hơn – mặc dù cũng chẳng khá hơn chút nào, nhưng ít ra còn khách quan.
Trên cơ bản, chương trình học của Hogwarts có thể chia thành ba mức độ khó dễ rõ ràng.
Chương trình học của các học sinh năm nhất và năm hai chủ yếu là khơi dậy sự hứng thú và nền tảng vững chắc. Các phù thủy nhỏ khóa dưới không có môn tự chọn, nội dung chương trình học được đề cập đến đều đã được chỉnh sửa nhiều lần, gần như không có gì đáng thắc mắc và không có không gian để cải tiến. Ví dụ như Bùa bay, Bùa biến hình cơ bản… chủ yếu lấy việc thích ứng với môn học là chính.
Bắt đầu từ năm thứ ba đến tận khi kết thúc năm thứ năm mới là lĩnh vực dạy học pháp thuật ứng dụng thực sự. Hoặc nói một cách khác là vì vượt qua kì thi của Bộ Giáo dục: O.W.L.s (cuộc thi pháp thuật thường đẳng).
Mà tới năm thứ sáu, các học sinh sẽ tổng hợp thành tích cuộc thi O.W.L.s và lí tưởng nghề nghiệp tương lai của mình, bàn bạc chuyện chọn môn với chủ nhiệm khi bắt đầu học kì mới, báo danh tham gia lớp nâng cao N. E. W. Ts (cuộc thi pháp thuật cao đẳng). Theo những gì mà Giáo sư Snape nói, bắt đầu từ lúc này mới miễn cưỡng coi là đụng chạm đến lĩnh vực của các thầy độc dược.
Nhưng tương ứng với nó, giai đoạn này cũng thể hiện ra việc nâng cao nhảy vọt, những phù thủy nhỏ có nền tảng không vững chắc có thể còn chẳng hiểu sách giáo khoa viết gì chứ đừng nói đến chương trình học tập sau đó.
Trên thực tế, trong cả thế giới pháp thuật, đa phần các phù thủy nằm ở mức "phù thủy thường đẳng", số người có thể thuận lợi thông qua N. E. W. Ts không nhiều, thường thì không đủ hai mươi người trong một lớp khóa trên.
Nếu so ra, N. E. W. Ts giống với chứng chỉ chuyên ngành/ đại học, có nó thì sau này có thể ứng tuyển một số công việc thích hợp.
Lấy một ví dụ đơn giản, thực ra O. W. L. s tương đương với bằng tốt nghiệp cấp ba của thế giới phi pháp thuật, thậm chí quan trọng hơn một chút, nó quyết định trực tiếp các phù thủy nhỏ có thể bước vào xã hội mà khiến người ta an tâm không, sử dụng pháp thuật để tự lo cho cuộc sống, sinh tồn độc lập và khỏe mạnh trong xã hội.
Bởi vậy, những tri thức pháp thuật được dạy trong năm ba chắc chắn là bộ phận quan trọng nhất trong trường học pháp thuật Hogwarts. Khi vừa bước vào năm ba, hầu hết các học sinh đều thể hiện ra mức độ khác nhau của việc chưa thích ứng được.
Mà điều này được biểu hiện ra rất rõ ràng trong lớp thực hành môn Độc dược ngày hôm nay.
Phải biết rằng, trước đó, những gì mà các học sinh tiếp xúc đều là cách chế biến độc dược được miêu tả rõ ràng, trình tự đơn giản, đồng thời được Giáo sư Snape tiến hành hỗ trợ xử lí qua về nguyên liệu, ví dụ như thuốc trị mụn nhọt mà các học sinh năm nhất phải học.
Thế nhưng, từ năm thứ ba, tất cả bắt đầu trở nên khó khăn.
Đầu tiên, việc xử lí nguyên liệu độc dược bắt đầu trở thành một khâu khiến người ta tuyệt vọng, nói chính xác ra là trình độ thành thạo của kỹ thuật dùng dao.
Chỉ lấy thuốc thu nhỏ để làm ví dụ:
Các học sinh nhất định phải cắt cúc Bellis perennis ra thành miếng nhỏ đều nhau trong một thời gian đã được quy định, hoàn thành việc gọt vỏ sung Shrivelfig mà không làm hỏng quá nhiều chất thịt bên trong, dùng dao nhỏ tiến hành thái lát với sâu Lepidoptera đã chết…
Càng không cần phải nói, bởi vì trong nguyên liệu của độc dược bắt đầu xuât hiện những từ ngữ khiến người ta nhức đầu như "một ít", "một phần", "một chút", "phần nhỏ",… khiến cho tần suất các phù thủy nhỏ thao tác sai lầm tăng vọt.
Tình huống này sẽ kéo dài tới tận thời kì cuối của năm thứ năm mới đỡ hơn một chút.
Dựa theo tình hình của các khóa trước, Snape chỉ có thể hao tổn tâm trí trong lúc đi quan sát, tránh những con tôm tít vụng về của năm thứ ba bất cẩn cắt vào ngón tay, khóc lóc rơi vào nồi nấu. Chuyện này không phải là chưa từng xảy ra, may mà nồi thuốc lúc đó không có tính ăn mòn quá mạnh.
Thế nhưng, tình hình hôm nay hơi khác…
"Dean Meta Krillin, trò hãy nói cho ta biết..."
Snape đứng trước mặt một sư tử nhỏ của Gryffindor, ông ta híp mắt lại, cái bóng của áo chùng đen thùng thình phủ lên trên người phù thủy nhỏ mang đến cảm giác áp lực như thực thể.
"Trò giơ đũa phép một cách ngây ngốc trước nồi nấu, rốt cuộc là muốn làm gì?"
"Làm… làm sạch nồi nấu và ống nghiệm thủy tinh… Alina, ừm, tiểu thư Kaslana nói có thể dùng Bùa vệ sinh…"
Dean nuốt nước miếng một cái, nói một cách sợ sệt.
Không biết vì sao, từ khi Alina đặt cây bách hợp đó trên bàn, mức độ âm u, đáng sợ của Giáo sư Snape như được tăng lên gấp mười, cả người tản ra hơi thở khiến người ta sợ hãi, thỉnh thoảng đôi mắt lại lóe lên màu xám khiến người ta run rẩy.
"Vậy thì… sau khi dùng bùa chú, hẳn phải đạt được hiệu quả gì?"
Giọng nói của Snape chậm rãi mà âm trầm.
"Để nồi nấu và ống nghiệm trở nên sạch sẽ."
Giọng nói của Dean ngập tràn sự bàng hoàng và khó hiểu, không biết thao tác của mình có vấn đề ở đâu.
"Trở nên… sạch sẽ? Chỉ thế thôi à?"
Snape nhíu mày, ông ta hừ lạnh một tiếng:
"Xem ra bùa chú của trò có hiệu lực trước đầu óc của trò rồi, nội dung mà ta đã nói trong tiết trước đã bị trò rửa sạch rồi hả?"
Vừa nói, giáo sư môn Độc dược cầm ống nghiệm trên bàn nam sinh, chậm rãi lắc lắc.
"Vậy thì, ta nhắc lại một lần nữa, tiêu chuẩn phán đoán đã sạch chưa không phải là dựa vào con mắt của các trò. Chỉ khi nước bám trên lọ phân bố đều, không ngưng tụ thành giọt, cũng không chảy xuống theo dòng thì mới xem như sạch sẽ. Trừ năm điểm Gryffindor!"
Nhìn lũ nhóc đang nhìn ông ta với cặp mắt sực tỉnh ở xung quanh, trong lòng Snape lại tức giận, đột nhiên cất cao tiếng nói:
"… Nếu không nhớ được, vì sao các trò không mau chóng viết vào vở đi?"
Cả lớp học bỗng vang lên tiếng sột soạt tìm bút lông chim và giấy da dê, những tiếng đọc bùa chú tiếng nước gột rửa.
Choang!
"Hu hu… Giáo sư Snape…"
Trong những tiếng ồn ào này, vị trí bên phải đằng sau bỗng vọng tới tiếng dụng cụ thủy tinh vỡ vụn, mấy giây sau, tiếng khóc kêu đau của một nữ sinh Slytherin vọng ra. Rất hiển nhiên, lại là một sự cố bị thương vì vụng về.
"Lúc làm sạch ống nghiệm, đừng có bóp chặt chuôi ống nghiệm, ta đã nói bao nhiêu lần rồi?"
Đôi mắt lạnh lùng của Snape nhìn nữ sinh đang khóc lóc ôm ngón tay, hiểu ra nguyên nhân chỉ trong chớp mắt, ông ta đứng im tại chỗ và nói.
"Ta nghĩ, hẳn là trò đã biết "Bùa chữa lành" rồi nhỉ? Mau chóng chữa trị và tiếp tục thao tác của trò đi."
"Nhưng mà… Giáo sư…"
Nữ sinh đáng thương nắm lấy ngón tay rớm máu, nhìn về phía chủ nhiệm đứng ở một nơi khác trong phòng học bằng ánh mắt mê man. Trước đó, mặc dù những lời nói của Giáo sư Snape lúc nào cũng không khách khí, nhưng đa phần sẽ vội vàng bước tới an ủi vài câu.
"Ur!"
Tia sáng trắng nhạt lóe lên rồi biến mất, vết thương bị mảnh thủy tinh sắc bén cứa vào nhanh chóng lành lại, rất nhanh chỉ còn lại một vết đỏ, cơn đau chưa kịp biến mất cho thấy nơi này đã từng bị thương.
"Chị à, khỏi rồi đấy, lần sau phải cẩn thận nha."
Alina đụng vào ngón tay của nữ sinh Slytherin và nói ngọt ngào như thiên sứ giáng xuống tầng hầm dưới mặt đất, hình thành sự chênh lệch rõ ràng với khuôn mặt âm trầm của Snape đứng cách đó không xa.
Trong lớp học Độc dược đột nhiên trở nên lạnh lùng vô tình này, người duy nhất khiến người ta cảm thấy an tâm và được an ủi chỉ có Alina Kaslana - thiên sứ trợ giảng không ngừng đi lại trong đám đông, giúp đỡ những phù thủy nhỏ chữa lành vết thương, đồng thời hỗ trợ việc sửa lại thao tác chính xác của môn Độc dược.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...