Editor: Nguyetmai
Tiết Thảo dược của các học sinh Hufflepuff và Gryffindor năm nhất kết thúc với thế hòa của Alina và Hermione.
Ít nhất, trong mắt phù thủy nhỏ hoàn toàn không chen lời được khác trong nhà kính, hai nữ phù thủy nhỏ này đều có thể xưng là quái vật, mà ý của quái vật là – đã vượt ra khỏi phạm vi hiểu biết của người bình thường, không thể hiểu được, không thể so được.
Thế nhưng, đối với Alina, đây xem như là lần đầu tiên cô cảm nhận được sự khác nhau giữa người thường và học sinh giỏi.
So với Hermione – người có thể đọc thuộc lòng nguyên văn trong sách giáo khoa không khác một chữ nào, thậm chí cả số trang, dấu chấm câu đều có thể trả lời được, mức độ tốt nhất mà Alina có thể làm được chỉ là trả lời ra tri thức tương ứng một cách chính xác mà thôi.
Mà theo Hermione, lượng tích lũy tri thức và tầm nhìn của Alina đã vượt xa sự tưởng tượng của cô.
Cục bông trắng này luôn có thể trả lời ra trọng điểm một cách ngắn gọn nhất, sau đó mở rộng vấn đề ra một lĩnh vực càng thêm thâm ảo hơn. Hermione cảm thấy mình như một con kiến vụng về, chỉ biết cứng ngắc rập khuôn những tri thức cố định để trả lời.
Bởi vậy, trong lòng Hermione và Alina, bọn họ đồng thời đưa ra kết luận nhất trí: "Lần này thua rồi!"
…
"Alina, tiếp theo cậu định tới thư viện đúng không, cùng đi chứ?"
Hermione cẩn thận ôm chậu hoa hướng dương còn non, đi trên đường lâu đài với Alina – người đang bưng chậu bách hợp thân mềm, đưa ra lời mời tràn ngập ý chí chiến đấu.
Như vậy thì cô có thể biết bình thường Alina đọc sách của những môn nào.
"…"
Chuẩn bị đuổi giết đến cùng đấy à? Quá đáng rồi đấy nhé!
Nhìn đôi mắt lóe ra ánh lửa của Tiểu Hải Ly, sau vài giây trầm mặc, Alina lắc đầu bất đắc dĩ, lựa chọn né tránh cuộc chiến.
"Hôm nay không được, mình còn phải tới lớp học môn Độc dược đảm nhiệm chức trợ giảng thực tập."
"Trợ giảng?"
Hermione đột nhiên mở to mắt, cô tỏ ra khó tin, ngạc nhiên và dừng bước lại.
"Đợi đã, mình nhớ chiều nay là môn Độc dược của khóa trên mà?"
"Ừm, năm ba, nội dung là phối chế thuốc thu nhỏ."
Alina phiền muộn nhíu mày, mặc dù đã nghiên cứu một buổi trưa nhưng cô vẫn không thể tìm ra các để tiến hành cải tiến hương vị thuốc mà không ảnh hưởng đến hiệu lực của nó.
Không còn gì để nghi ngờ nữa, môn Độc dược sau khi lên khóa trên phức tạp hơn nhiều so với sự tưởng tượng của cô.
Nhìn Hermione đột nhiên trở nên trầm mặc ở bên cạnh, Alina chớp mắt, cười thoải mái.
"Yên tâm, lát nữa Hannah sẽ dẫn mình tới lớp học, thực ra cũng chỉ đi làm tạp vụ cho Giáo sư Snape mà thôi. Mình đoán chừng trong một thời gian ngắn, mình không thể nào đưa ra phương án cải tiến có giá trị trong việc chế biến độc dược trung cấp này."
"Ồ!"
Hermione ồ một tiếng rầu rĩ, tâm trạng bỗng nhiên rất phiền não.
Đột nhiên cô lại cảm nhận được cái cảm giác mà Hannah đã nói đến trong lúc tâm sự lần trước – mỗi khi cô thấy cách Alina gần hơn một chút, lại sẽ phát hiện ra rằng, khoảng cách với Alina như xa thêm vài lần.
Cảm giác này thực sự là… tồi tệ!
Sau đó, dọc đường đi, Hermione không nói câu nào với Alina nữa, mãi đến khi hai người tạm biệt nhau ở cửa chính lâu đài.
"Các cậu cãi nhau à? Bởi vì chuyện môn Thảo dược?"
Nhìn Hermione buồn rầu không vui, Hannah kề vào tai Alina hỏi nhỏ.
"Không biết, có thể là Hermione trách mình không tới thư viện với cậu ấy được."
Alina nhún vai bất đắc dĩ, muốn giành thiện cảm của học sinh giỏi khó thật đấy, không hài lòng một cái là giận dỗi luôn.
Khựng lại một lúc, cô bé quay người sang cô bé Hannah, lọn tóc trên đỉnh đầu đung đứa lấy lòng.
"Hannah, dẫn đường đi… Mình không tìm ra lớp học môn Độc dược. Với cả, sau khi tan học, có thể tới đón mình không?"
…
Thời gian vào học tiết thức hai buổi chiều của Hogwarts là ba giờ rưỡi, chỉ cần không lạc đường thì thời gian hoàn toàn đầy đủ.
Đến khi Alina tới lớp học môn Độc dược thì còn bốn, năm phút nữa là bắt đầu môn Độc dược tiết thứ hai.
Thế nhưng, lần này, xem như Hannah đã cảm nhận được áp lực khí thế của Giáo sư Snape trong truyền thuyết.
Cho dù là thời gian nghỉ ngơi giữa tiết, ngoài phòng học môn Độc dược cũng không có quá nhiều tiếng nói cười, ngoại trừ việc thỉnh thoảng có một, hai người ra vào đi vệ sinh, thì chỉ loáng thoáng nghe thấy tiếng trò chuyện của mấy học sinh Slytherin.
Đây là bầu không khí ngột ngạt đáng sợ, hoàn toàn khác với tiết học buổi sáng.
Rất hiển nhiên, không phải với tất cả các khối lớp Giáo sư Snape đều thân thiết, hiền hòa.
"Alina…"
Hannah lo lắng nhìn cục bông trắng bên cạnh.
"Chúng ta đã nói rồi, sáu giờ nha, Hannah, cậu không thể bỏ mặc mình được."
Alina bĩu môi chẳng mấy để ý, chỉ cần nắm chắc tính cách và sở thích của vị Hoàng tử lai này thì dù ông có lạnh lùng thế nào vẫn quá dễ đối phó.
Lại càng không cần phải nói… Alina cúi đầu nhìn cây bách hợp thân mềm, đây chính là thứ có thể dễ dàng tạo thành sự tổn thương nặng nề cho Giáo sư Snape. So ra thì coi như cô đã là một phù thủy nhỏ lương thiện rồi, ít nhất không cho Harry ăn một vài thứ kỳ lạ vì lấy lòng Giáo sư Snape.
"Giáo sư, em tới rồi."
Alina bình tĩnh đẩy cửa lớp học dưới lòng đất ra và bước vào.
Trong phòng học chia làm hai bên rõ ràng, một bên sư tử con màu đỏ và một bên rắn nhỏ màu xanh lục.
Snape ngồi trên bục giảng viết gì đó, như một con dơi đang dựa vào bàn để nghỉ ngơi. Bên cạnh bục giảng, "long ỷ sắt" mà sáng nay Snape chuyển tới vẫn đặt ở phía trước.
"Alina?"
"Sao nó lại tới đây?"
"Chắc không phải lạc đường đấy chứ?"
"Tiêu rồi, Giáo sư Snape sẽ giết nó."
Nghe thấy âm thanh, các học sinh trong phòng học quay đầu lại, nhìn nữ phù thủy nhỏ bước vào phòng học, đôi mắt họ hiện lên sự kinh ngạc rồi thì thầm bàn tán với nhau. Tự tiện xông vào phòng học của Snape – trong cái nhìn của hầu hết các học sinh, chuyện này chẳng khác nào xông vào hang ổ của rồng lửa mà không mang theo một binh khí nào.
Ngẩng đầu nhìn cục bông trắng vừa bước vào phòng học, Snape đặt bút lông chim xuống, đứng lên chuẩn bị nói gì đó.
Đúng lúc này, hai bóng người đứng lên khỏi chỗ ngồi trước ông ta một bước, ngăn chặn trước mặt Alina.
"Alina, đi ra mau!"
Nam sinh có mái tóc màu đỏ vươn tay chặn trước mặt cô bé, cậu nhỏ giọng nói, khuôn mặt luôn tươi cười trở nên nghiêm túc vô cùng.
"Đúng vậy, bây giờ là thời gian nghỉ giữa giờ, chỉ cần em giả vờ như đi lạc đường rồi trở về theo đường cũ là được."
Bên cạnh cậu, người anh em sinh đôi gật đầu nói tiếp.
"Chuyện còn lại cứ để bọn anh giải quyết, dù sao đây cũng không phải lần đầu tiên Giáo sư Snape trừ điểm bọn anh."
Đối với nữ phù thủy nhỏ này, hai anh em Weasley vẫn có ấn tượng không tệ. Cảm ứng giữa người và người khá kỳ diệu, đối với những người đáp lại thiện ý từ tận đáy lòng, dù không tiếp xúc nhiều thì cũng có ấn tượng tốt.
"Thực ra em…"
Alina chớp mắt, đang chuẩn bị giải thích.
"Giáo sư, em ấy tới chuyển lời cho bọn em."
George Weasley nhanh chóng xoay người nhìn Snape và nói thành khẩn.
"Thầy biết đấy ạ, em ấy học cùng lớp với em trai Ron của em, bây giờ em sẽ bảo em ấy đi."
"Đúng vậy, bây giờ là thời gian nghỉ giải lao, có thể em ấy không biết chiều nay có tiết Độc dược. Dù sao sau ba giờ chiều năm nhất cũng không có tiết. Được rồi, Alina, bọn anh biết rồi, em có thể đi được rồi đấy."
Fred Weasley gật đầu liên tục, vừa nháy mắt tỏ ý "đi mau lên" với Alina, vừa tiếp tục giải thích theo những gì mà người anh sinh đôi của mình vừa nói.
Hai tên ngốc… đáng yêu này.
Alina bất đắc dĩ nhìn hai cậu bé trước mắt, đôi mắt hiện lên nét ấm áp. Đương nhiên cô biết ý của hai anh em Weasley này, không thể phủ nhận rằng vào thời khắc mấu chốt, nhà Weasley đều rất đáng tin.
"Xin lỗi, ta nghĩ… Có thể tiểu thư Alina Kaslana tạm thời chưa thể đi được."
Snape hắng giọng một cái, nhìn hai anh em sinh đôi bằng vẻ mặt kỳ lạ, ông ta hơi nhếch môi lên, nói bằng giọng điện chậm rãi quen thuộc:
"Weasley, ngồi xuống, đừng nói gì hết."
Không đợi hai anh em tiếp tục giải thích, giáo sư môn Độc dược hừ nhẹ một tiếng, nhìn quanh lớp học và nói nhẹ:
"Bắt đầu từ tiết này, tiểu thư Kaslana sẽ tạm thời đảm nhiệm chức vị trợ giảng môn Độc dược, hỗ trợ các trò hoàn thành công việc phối chế độc dược tương ứng. Đương nhiên, trước đó còn cần một khảo nghiệm nho nhỏ."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...