Quậy Tung Hogwarts

Editor: Nguyetmai

Chó ba đầu (tiếng la tinh: Cerberus) có tính nguy hiểm đứng đầu trong các sinh vật huyền bí đã biết.

Chó ba đầu trưởng thành có tính kháng pháp thuật rất cao, gần sánh bằng da rồng, có thể miễn dịch với hầu hết các bùa chú ma lực tầm trung, ba cái đầu độc lập bảo đảm công kích của nó bao phủ đến tất cả phạm vi phần lưng.

Cho đến tận ngày nay, mọi người tổng kết ra ba cách để ứng đối:

A. Lấy đàn hạc pháp thuật ra gảy đàn thôi miên chó ba đầu (Chó ba đầu được nuôi từ nhỏ có thể bị thôi miên bởi nhạc cụ đặc biệt của người nuôi).

B. Dựa vào thực lực pháp thuật cực kì mạnh mẽ để tiến hành áp chế và đối đầu từ xa (Độ khó khiêu chiến: Thực lực của năm Thần sáng trưởng thành).

C. Dùng kỹ xảo và sức mạnh tuyệt đối để đánh bại chó ba đầu, được cho là sự tấn công đáng tự hào nhất (Cực kì nguy hiểm! Xin đừng học theo!).

Những điều trên trích từ "Chỉ nam dạo chơi thế giới pháp thuật" – Alina Kaslana.



Rất ít những Muggle ngu xuẩn biết rằng thực ra chó ba đầu là giống loài huyền bí có mức nguy hiểm cao nhất, tương đương với mãng xà, nhện khổng lồ tám mắt, Chimera, rồng lửa, quái vật năm chân, Horned Serpent, Wampus, Giám ngục…

Dù là thời đại văn minh bùng nổ thông tin thì có không ít người thuộc thế giới phi pháp thuật hồn nhiên cho rằng kk=hi đối mặt với chó ba đầu, chỉ cần hát một bài hát với tiết tấu không hoàn chỉnh là có thể bình an vượt qua nguy hiểm. Trên thực tế, thường thì làm như vậy sẽ kết thúc bằng một tiếng kêu thảm thiết.

Thế nhưng, hiển nhiên Alina sẽ không có ý nghĩ lạc quan như thế.


Ngay từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Fluffy, cô đã biết rất rõ rằng ngoại trừ chạy trốn và vượt ải, không có cách thứ ba để giải quyết. Lời gợi ý của Hagrid đã rất rõ ràng, "just play him a bit of music", tấu nhạc chứ không phải bài hát.

Căn cứ theo sự phỏng đoán của Alina, thứ thực sự có thể thôi miên chó ba đầu, nói khách quan hơn là sóng đặc biệt, Hertz, sóng âm có biên độ.

Dù sao thì định nghĩa âm nhạc cũng là một phán đoán chủ quan, có lẽ loài người với những tế bào nghệ thuật dày đặc có thể cho rằng tiếng chim hót hay tiếng nước suối là âm nhạc, nhưng đối với động vật, chỉ có bước sóng đặc biệt và một số dao động nhỏ mới được coi là âm nhạc.

Nếu bất cứ một âm thanh nào cũng có thể khiến chó ba đầu buồn ngủ, vậy thì ngay từ khi sinh ra, có thể chó ba đầu đáng thương sẽ chìm trong giấc mộng cả đời. Thực sự là cảm giác của nó quá bén nhạy, tuy rằng hơi ngốc nhưng vẫn là một trong những thợ săn đáng sợ nhất trên thế giới này.

Cho dù móng phải đã gần hỏng, ba cái đầu cũng đã rơi vào trạng thái hôn mê tê liệt, Fluffy vẫn dựa và bản năng cuối cùng quơ móng trái để đưa ra phản kích với "cục bông trắng đáng sợ kia".

Móng vuốt sắc bén lóe ra tia sáng lạnh, chỉ cần hơi cọ vào người là cũng đủ để tạo thành vết thương đáng sợ ít nhất là mấy chục centimet trên lưng Alina…

"Giáp bảo vệ!"

Âm thanh thần chú vang vọng mà vội vàng đột nhiên vang lên nơi hành lang.

Rầm!

Cùng với tiếng va đập nặng nề, lớp giáp màu đen xám rắn chắc xuất hiện không xa sau lưng Alina, bảo vệ lấy cô bé, ngăn chặn móng vuốt của chó ba đầu lại. Móng chó nặng trĩu xẹt mạnh qua lớp giáp để lại ba vết cắt màu trắng vô cùng đáng sợ, phát ra tiếng ma sát khiến người ta buốt răng.

Sắc mặt Grindelwald tái mét đi, không hề do dự chút nào, lão giơ đũa phép lên, quơ mạnh ở phạm vi lớn.


"Cút đi cho ta! Con chó xấu xí!"

Một cột sáng chói mắt lớn bằng cánh tay người trưởng thành bắn ra từ đũa phép của ông lão, vượt qua Alina đã được bảo vệ đằng sau lớp giáp một cách chính xác, đập vào người chó ba đầu Fluffy màu nâu đen.

Cơ thể khổng lồ như núi nhỏ của Fluffy bị đánh bay ra một cách dễ dàng, đập mạnh vào bức tường cuối hành lang, chấn động đến mức cả căn phòng rung lên.

"Chuyện gì thế này?!"

Grindelwald nhanh chóng bước tới bên cạnh, nhìn sắc mặt đỏ rực không bình thường của phù thủy nhỏ cùng nền đá mà chân phải cô bé đạp nát. Lão nhíu chặt mày, gào lên một cách tức giận.

"Lại cường hóa ma văn nhiều lần như thế, cháu điên rồi sao?"

"Hề hề, tại không có ông ở đây mà."

Alina ngẩng đầu nhìn ông lão đang tức giận, cô bất đắc dĩ xòe tay ra, nghiêng đầu về bên cạnh.

"Không thì ông bảo cháu phải làm sao đây, đây là một con chó ba đầu gần đến thời kì trưởng thành đấy. Nếu không tạo ra khoảng cách thi triển pháp thuật đủ xa cho ông thì có thể chúng ta đều sẽ mất mạng ở đây. Hơn nữa hôm nay cháu cũng không thi triển pháp thuật chữa trị nhiều lần như thế, dù có bị thương thì cũng không ảnh hưởng quá nhiều."

"Khoảng cách, chó ba đầu…"

Grindelwald xoay người nhìn bức tường dần tản hết những gợn sóng và vị trí của chó ba đầu vừa rồi. Nếu Alina không chủ động tiến lên ngăn cản con chó thì khi lão vừa bước tới là có thể đã phải đối mặt với cái miệng đỏ lòm tản ra mùi hôi thối. Tính cả lần dạy học ngoài ý muốn đầu tiên, đây là lần thứ ba cô nhóc này cứu lão.


Thế nhưng, điều khiến Grindelwald tức giận là nếu lão xuất hiện chậm hơn một chút, có thể cô nhóc lỗ mãng trước mắt đã bị móng vuốt sắc bén đó đâm xuyên qua rồi.

Vừa nghĩ tới cảnh tượng đó, máu trong người ông lão lạnh ngắt đi, chảy ngược về tim và lên đầu mà không khống chế nổi.

"Vì sao không mở cửa chạy đi? Mà lại lựa chọn đương đầu với sinh vật nguy hiểm như vậy? Hay là cháu thực sự cho rằng mình biết một Bùa nổ và một ma văn Runes là có thể làm theo ý thích?"

Grindelwald hít sâu một hơi, lão quay đầu nhìn về phía Alina và nói lạnh lùng, vẻ mặt chỉ toàn nét không vui.

"Chắc không phải cháu cho rằng ta sẽ bị sinh vật nguyên thủy ngu xuẩn này làm bị thương đấy chứ?! Phải biết rằng số lần ta bị tập kích hơn xa sự tưởng tượng của cháu, thế nhưng chưa từng có một phù thủy nào đánh trúng ta thành công, một lần cũng không có!"

"Bởi vì, xét theo lịch sử chiến tích, lần nào ông cũng bị sinh vật huyền bí tập kích thành công…"

Alina bĩu môi, nói nhỏ giọng.

"Hử?"

Sắc mặt Grindelwald trở nên lạnh lùng, lão trợn mắt nhìn cục bông trắng ngày càng không biết tôn ti trật tự này.

"Ẳng, gâu gâu gâu!"

Đúng lúc này, nơi cuối hành lang vọng lại tiếng gầm gừ phẫn nộ, hiển nhiên chó ba đầu có sinh mệnh dai dẳng không dễ bị bùa chú đánh bại như thế. Con thú khổng lồ bị bỏ qua một bên này lúc lắc đầu, ánh mắt hiện lên nét phẫn nộ điên cuồng.

"Rốt cuộc Dumbledore nghĩ gì mà lại nuôi loại động vật nguy hiểm như vậy trong trường học?!"

Grindelwald nhíu chặt mày, sắc mặt rất khó coi, lão giơ đũa phép nhìn về phía góc tường. Ở nơi đó, chó ba đầu bị bùa chú đánh bay đang thở hổn hển, loạng choạng muốn đứng lên một lần nữa.

"Hừ, yên tĩnh!"


Ông lão vung đũa phép một cái.

Không có bất cứ một dấu hiệu nào trước đó, một cột sáng lại đập vào người Fluffy một lần nữa, đánh gục nó xuống mặt đất. Một phần uy lực pháp thuật của phù thùy được quyết định bởi cảm xúc, mà hiển nhiên tâm trạng của Grindelwald lúc này không hề tốt.

Về phần tính kháng pháp thuật mà con chó ba đầu kia vẫn luôn lấy làm kiêu ngạo, có lẽ đối với hầu hết các phù thủy là khó xuyên qua được, nhưng đối với Grindelwald, lão chỉ hơi tăng chút ma lực lên là giải quyết được.

"Ẳng!"

Rầm!

"Gâu! Gâu! Gâu!"

Rầm!

"Ẳng ẳng ẳng…"

Ngã xuống hết lần này đến lần khác, cuối cùng con chó khổng lồ cũng không cố gắng đứng lên nữa, dè dặt ôm móng phải bị thương và co lại trong góc tường, ba cái lưỡi thay phiên nhau liếm vết thương, sáu con mắt nhìn hai bóng dáng một lớn một nhỏ ở hành lang, hiện lên nét mờ mịt và sợ hãi, miệng khẽ rên rỉ không ngừng.

Rốt cuộc nó cũng hiểu vì sao từ trước tới nay Hagrid không dẫn nó vào trong lâu đài này.

Bởi vì những người sống trong lâu đài này chỉ toàn là ma quỷ.

Thế giới này thật đáng sợ…

Muốn về nhà quá…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận